Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 400: Đẹp trai không bằng chai mặt
Tuy rằng có đôi chút kháng cự nhưng Chu Nhị Ni vẫn chuẩn bị tốt tâm lý tới xưởng Vương Nguyên làm việc.
Mà tới rồi mới biết, anh ta không nói xạo, quả thực nhà xưởng đang trải qua một cuộc kiểm kê quy mô lớn, phải nói là vô cùng bận rộn, Nhị Ni tới một cái là việc ùa vào tay, hết giờ chưa hết việc.
Cô được sắp xếp làm việc tại văn phòng Vương Nguyên nhưng ngoài trao đổi nghiệp vụ chuyên môn thì anh ta không hề làm ra bất cứ hành động càn rỡ nào.
Bình yên đi tới ngày cuối cùng, Chu Nhị Ni âm thầm thở phào một hơi, ai dè lúc hết giờ làm đang chuẩn bị ra về thì Vương Nguyên bất ngờ thổ lộ: “Hồng Anh, tôi thật sự rất thích em, hoàn toàn là nghiêm túc chứ không phải vui chơi qua đường. Với lại em cũng biết tôi là người chung thuỷ, không phải hạng người bay bướm, ham mê của lạ. Hơn nữa tôi nghe thím tư em nói, năm nay em vừa tròn 19 đã đến tuổi bàn việc hôn sự, vậy em có thể suy xét tôi không? Tôi đảm bảo sẽ mang lại hạnh phúc cho em hơn bất cứ thằng đàn ông nào khác. Hồng Anh, hãy cho anh một cơ hội nhé!”
Đương nhiên Chu Nhị Ni không biết trong lòng Vương Nguyên còn âm thầm bổ sung thêm một câu: “em cự tuyệt cũng vô dụng, tôi sẽ theo đuổi em đến cùng.”
Nể tình bé còn nhỏ không nên tấn công dồn dập kẻo doạ bé sợ chạy mất thì sôi hỏng bỏng không hoặc bé nảy sinh kháng cự thì càng tệ hại hơn, thế nên anh sẽ kiên nhẫn cho bé thời gian, chờ tới khi nào bé chấp nhận anh mới thôi.
Chu Nhị Ni mím chặt môi, mặt đỏ ửng như gấc. Người ta là con gái mới lớn mà, tự nhiên bị chặn đường tỏ tỉnh lộ liễu như vậy, không luống cuống mới là lạ.
Nhưng rất nhanh, Nhị Ni đã lấy lại bình tĩnh, cô không lảng tránh mà ngẩng đầu đối diện Vương Nguyên, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình: “Ông chủ Vương, chắc hẳn anh cũng biết hộ khẩu của tôi ở đâu, thế nên anh cũng nên biết căn bản tôi và anh không thích hợp.”
Vương Nguyên mạnh mẽ nhìn thẳng vào mắt đối phương: “Biết em là người nông thôn thì đã sao, em gả cho anh thì chuyện chuyển hộ khẩu không thành vấn đề.”
Phải công nhận một điều từ khi Chu Nhị Ni lên Bắc Kinh đã thay đổi rất nhiều, cao hơn và trắng ra không ít, lại được đi học, tiếp cận văn minh nên cả người đều toát ra khí chất dịu dàng, thanh lịch.
Tuy nhiên để nhận xét công tâm thì Nhị Ni không xinh đẹp diễm lệ như Hứa Thắng Mỹ mà vẻ đẹp của nó nghiêng về kiểu hài hoà, ưa nhìn, dễ tạo thiện cảm với người đối diện, ai tiếp xúc với con bé đều cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.
Chu Nhị Nhi lắc đầu, khảng khái nói: “Nhà tôi ở nông thôn, cả gia đình đều làm ruộng. Nhờ chú thím tư chuyển lên Bắc Kinh nên tôi mới có cơ hội đi theo lên đây hỗ trợ, bằng không cả đời này cũng không có khả năng tới thành phố lớn, càng không có cơ hội gặp gỡ ông chủ Vương đây.”
Đừng lầm tưởng Nhị Ni tự ti, cô không hề tự ti hay xem thường bản thân mình mà cô biết rất rõ vị trí của mình ở đâu và cái gì mới tốt cho bản thân. Không cần suy xét cũng thấy được cô và anh Vương Nguyên đây chệnh lệch một trời một vực, gia cảnh hai nhà khác nhau quá xa.
Hôm nọ qua nhà bà nội cô đã được nghe kể về hoàn cảnh hiện tại của Hứa Thắng Mỹ. Chồng nó khinh thường nhà vợ ra mặt, thậm chí vợ chồng cô Hiểu Quyên còn phải khom lưng cúi đầu, khúm núm trước con rể. Quá nực cười! Trên đời này làm gì có đạo lý nào như thế?!
Hứa Thắng Mỹ có thể chấp nhận được điều đó nhưng Chu Nhi Ni thì không, cô không bao giờ để cha mẹ mình phải cong eo trùng gối với bất cứ ai.
Chu Nhị Ni cười nhạt: “Bên ngoài kia có rất nhiều cô gái tốt hơn tôi. Ông chủ Vương không cần cố chấp ở một chỗ mãi. Chuyện tình cảm tôi không thể đáp ứng nhưng nếu sau này cần hỗ trợ về mặt công việc thì anh cứ nói, nếu không bận tôi sẽ qua đây giúp một tay.”
Vương Nguyên hỏi thẳng: “Em không chịu gả cho anh vậy em muốn gả cho người như thế nào?”
Chu Nhị Ni cau mày, vấn đề này cô chưa từng nghĩ tới, trước mắt cô chỉ muốn tập trung học hỏi thím tư, dốc sức làm tốt công việc được giao để không phụ sự kỳ vọng cũng như công lao thím đã bồi dưỡng mà thôi, vậy nên Chu Nhị Ni không cần suy nghĩ mà đưa ra đáp án ngay: “Tạm thời tôi chưa nghĩ tới chuyện kết hôn.”
Vương Nguyên búng tay cười đắc chí: “Vừa hay, đúng lúc anh cũng chưa muốn kết hôn sớm, hai chúng ta từ từ tìm hiểu, đợi tới khi em muốn gả thì anh sẽ cưới!”
Bị đùa bỡn, Chu Nhị Ni giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, cô trừng mắt nghiêm nghị nói: “Anh nói chuyện đứng đắn một chút được không?!”
Vương Nguyên: “Nãy giờ anh vẫn nói chuyện rất đứng đắn đấy chứ. Hồng Anh à, tình cảm của anh thế nào tin chắc rằng em hiểu rõ. Anh rất tự tin bản thân mình không thua kém ai, hơn nữa đàn ông Vương gia đều có truyền thống yêu thương vợ hết mực. Em gả cho anh, anh hứa sẽ yêu chiều em tới tận trời, không cần bôn ba đi làm vất vả, việc kiếm tiền cứ để anh, em chỉ cần ở nhà bế con là được!”
“Anh muốn thì tự đi mà bế!” Chu Nhị Ni quát lên một tiếng rồi quay ngoắt người tức tối bỏ đi.
Vốn là một cô gái tính khí điềm đạm, được giáo dưỡng đàng hoàng vậy mà ngay lúc này phải nổi giận giữa đường giữa xá chứng tỏ cô đang phẫn nộ tột cùng.
Anh ta bị điên rồi! Ở nhà bế con? haha, mơ đi! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra, cô nhất định phải ra xã hội, đi làm kiếm tiền.
Không thể không nói, thời này rất hiếm phụ nữ có được suy nghĩ tiến bộ độc lập tự cường như Chu Nhị Ni. Và tất nhiên tư tưởng này được thấm nhuần từ thím tư, người vừa là thầy vừa là tấm gương để Nhị Ni noi theo.
Cô gái nhỏ thở phì phò giận dữ bỏ đi còn Vương Nguyên thì đứng tại chỗ cười phơi phới như gió xuân, đã thế còn cợt nhả đuổi theo một câu: “Anh ở nhà trông con cũng được, chỉ cần em chịu sinh, bao nhiêu đứa anh cũng trông!”
Chu Nhị Ni lảo đảo suýt chút trẹo chân rồi lập tức tăng tốc, gấp gáp chạy như ma đuổi.
Vương Nguyên phá lên cười ha hả, cô gái nhỏ này quả thực quá thú vị!
Và cũng kể từ ngày hôm đó, thi thoảng Vương Nguyên lại xách trái cây tới nhà Lâm Thanh Hoà, thậm chí còn lịch sự tới thăm hỏi ông bà Chu. Bởi vì anh mang danh nghĩa ông chủ xưởng may mặc là đối tác làm ăn với con dâu thế nên ông bà đón tiếp rất khách khí.
Tất nhiên, Vương Nguyên là người hiểu phép tắc, anh không tự tiện xồng xộc tới mà nhờ Chu Toàn dắt đến, vì vậy ông bà Chu lại càng có ấn tượng tốt với cậu thanh niên trẻ tuổi này.
Chuyện này Lâm Thanh Hoà không hề hay biết, tận khi con trai kể lại cô mới ngớ người khó hiểu: “Vương Nguyên tới thăm ông bà nội con?”
Chu Toàn: “Vâng, nói chuyện hợp với ông bà lắm.”
Chu Thanh Bách mở miệng giải thích thêm cho vợ: “Chú Vương và ông nội cậu ấy là bạn nối khố.”
À, hèn chi, Lâm Thanh Hoà gật gù, mới đầu cô chỉ tưởng là chỗ quen biết cũ ai dè lại là bạn thân lớn lên bên nhau. Chẳng trách Vương Nguyên hay đi lại bên này, chắc được người lớn trong nhà dặn dò.
Đã hiểu ra vấn đề nên Lâm Thanh Hoà thoải mái nói: “Nhà chúng ta cũng nên đáp lễ cho phải phép. Anh hai, mai con đi mời cậu ấy tới nhà mình ăn cơm đi. Trời lạnh thế này ăn gì hợp nhỉ, à hầm nồi canh thịt dê đi, mọi người thấy thế nào?”
Chu Toàn chưa kịp lên tiếng thì Chu Quy Lai đã nói chen vào: “Anh hai, anh nhớ bảo chú Vương Nguyên cho thêm kẹo dừa nhá, lần trước chú ấy cho ăn ngon ơi là ngon.”
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Cái thằng ranh này, không biết xấu hổ à, còn đi xin ăn nữa?!”
Chu Quy Lai xua tay: “Không sao đâu mẹ. Chú Vương Nguyên bảo thích gì cứ nói, không cần ngại, cứ coi chú ấy như người một nhà là được.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt cười, thằng nhóc thúi này, càng lớn càng nhắng nhít!
Cuối tháng 10, mùa sương giá (1) đã bắt đầu được vài ngày, tiết trời se se lạnh, ăn canh thịt dê là ngon đúng điệu.
Vương Nguyên hào hứng tới nhà Lâm Thanh Hoà làm khách. Chỉ mới tới vài lần, nhưng anh hoàn toàn có thể cảm nhân được nhà họ Chu là một gia đình rất gia giáo, coi trọng nề nếp gia phong, tất cả mọi thành viên đều vui vẻ và thịnh tình, cư xử phải phép đúng mực, không hổ danh con cháu đều học hành tới nơi tới chốn, thi đậu vào nhiều trường đại học lớn trong cả nước.
Trên bàn cơm, Vương Nguyên cùng Lâm Thanh Hoà và Chu Quy Lai chuyện trò rôm rả.
Thằng út đặc biệt giống mẹ ở điểm này, chỉ cần đối phương không phải là người nó ghét thì nó có thể tán gẫu liên tục không ngơi nghỉ.
Nói một hồi liền vòng tới chủ đề Hải Nam. Sở dĩ dạo gần đây ông bà nội Vương Nguyên không có ở Bắc Kinh vì hai cụ đang đi nghỉ dưỡng ở Hải Nam.
Vương Nguyên nói: “Ở đó quanh năm ấm áp, mùa đông không lạnh quá mà mùa hè cũng không sợ nóng quá. Thực sự tôi rất muốn tới đó chỉ là khoảng cách xa quá, đi lại không thuận tiện.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu nói ngay: “Không vấn đề. Nhà tôi dự định sẽ mua một căn hộ tại đó, sau này mùa đông lạnh giá cả nhà kéo nhau đi tránh rét.”
Vương Nguyên cười tán thưởng: “Ý định này rất hay, vậy tôi sẽ mua một căn kế nhà chị. Đi nghỉ phép còn có thể chạy qua hàng xóm ăn cơm ké, quá tiện lợi!”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Tưởng gì chứ chuyện đó quá đơn giản!”
Chu Quy Lai hào hứng đóng góp ý kiến: “Nhà ở đó có đắt không ạ? Nếu không đắt thì mình chọn mua căn lớn lớn chút, có sân thiệt rộng, sau đó chúng ta xây một cái bể bơi. Vậy là có thể bơi lội tuỳ thích, muốn bơi lúc nào thì bơi!”
Vương Nguyên nhướng mày kinh ngạc: “Ai chà, anh ba biết hưởng thụ ra trò nha!”
Chu Quy Lai đắc ý: “Chuyện, cháu mà lại!”
===
Chú Thích:
Mùa sương giá: diễn ra vào khoảng các ngày 23, 24 tháng 10 dương lịch. Vào những ngày này, miền nhiệt độ có sự chênh lệch vô cùng rõ rệt giữa ngày và đêm. Từ đêm về sáng, nhiệt độ xuống thấp, trời se lạnh, nhưng tới giữa trưa, mặt trời lên cao mang tới khí hậu khô, nóng. Đây cũng là tiết trời rất đặc trưng của mùa thu.