Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 399: Sợ con rể
Chu Nhị Ni thoáng sửng sốt rồi sau đó thẹn quá hoá giận trừng Vương Nguyên một cái.
Vương Nguyên nhướng mày cười tủm tỉm rồi quay về phía Lâm Thanh Hoà: “Cô giáo Lâm, việc này cô nhất định phải giúp tôi đấy.”
Lâm Thanh Hoà không để ý tới động tác nhỏ của hai đứa trẻ, cô nói: “Xưởng may mặc của cậu lớn như vậy mà thiếu kế toán à?”
Vương Nguyên gật đầu: “Đúng vậy, xưởng chúng tôi đặc biệt thiếu người học chuyện ngành kế toán. Hơn nữa tôi đã xem qua bảng biểu Hồng Anh làm, phải khen một câu là vô cùng rõ ràng, rành mạch, xem tới đâu là hiểu tới đó.”
Lâm Thanh Hoà đắc ý cười cười, chuyện, Nhị Ni và Hổ Tử do chính tay cô đào tạo mà lại. Cô liền hỏi: “Một mình Nhị Ni đủ không? Nếu không thì để Hổ Tử đi theo trợ giúp.”
Vương Nguyên đáp: “Một người là đủ rồi.”
Lâm Thanh Hoà tỏ ý bằng lòng, bên này cô cũng không tới nỗi quá thiếu nhân lực, tạm thời điều Thành Nguyệt về tiệm quần áo nữ hỗ trợ Trần San San, còn để Hổ Tử hoặc Cương Tử chạy qua chạy lại tiệm đồ uống là được.
Ngồi một lát, Vương Nguyên đứng dậy lịch sự chào ra về.
Lâm Thanh Hoà liền nói với cháu gái: “Qua bên kia làm vài ngày cũng tốt, vừa có thêm kinh nghiệm vừa thêm thu nhập.”
Ngay từ đầu cô đã có ấn tượng khá tốt với Vương Nguyên, tuy là phú nhị đại nhưng không phải dạng ăn no chờ chết nói chuyện ngạo mạn chuyên lấy tiền đè người mà ngược lại cậu ấy rất có chí tiến thủ cộng với tư tưởng tiến bộ đáng khen ngợi, hơn nữa làm đối tác bấy lâu nay cô phải công nhận đây là một người làm ăn uy tín, đàng hoàng, đáng để bắt tay hợp tác lâu dài. Vả lại bây giờ biết thêm được thông tin ông nội cậu ta là bạn thân với chú Vương, vậy càng không cần phải suy nghĩ.
Chu Nhị Ni nhăn nhó cố gắng tìm lý do thoái thác: “Thím tư à, công việc của cháu ở đây nhiều lắm, với lại nhân lực chỗ chúng ta chưa đủ, San San vẫn còn mới, chưa thực sự thạo việc.”
Cô hoàn toàn không muốn qua đó một tí nào, vì….gã ta…chơi lưu manh!
Ừhm…nói thế kể ra hơi oan, bởi trên cơ bản anh ta chưa làm gì quá phận, hôm ấy anh ta nói thích cô, hỏi cô có đồng ý hẹn hò không, nếu từ chối liền uy hiếp sẽ trực tiếp nắm tay, mà nắm tay rồi thì coi như cô đã là người của anh ta!
Trời đất ơi, như thế khác nào ép buộc phải nhận lời…như thế chẳng phải lưu manh thì là gì???
Sau bữa đó Nhị Ni tìm mọi cách lẩn trốn, chỉ cần không phải tới xưởng Vương Nguyên ngay cả hạ sách giả bệnh nó cũng đã dùng tới, thế nhưng ngàn phòng vạn phòng không ngờ hôm nay anh ta tìm tới tận cửa?!
Lại còn đĩnh đạc nói với thím tư mượn cô sang đó hỗ trợ vài ngày nữa chứ. Có đánh chết cô cũng không tin cái xưởng to tổ vật ấy lại thiếu kế toán, lừa con nít à? Trời đất ơi, mặt anh ta có thể dày hơn được nữa không?
Lâm Thanh Hoà: “San San bắt nhịp khá nhanh, không cần lo lắng. Cháu cứ qua đó đi, xưởng lớn nên sổ sách tương đối phức tạp, đây là cơ hội tốt cho cháu rèn luyện kỹ năng.”
Thím tư nói quá đúng, Chu Nhị Ni chẳng thể phản bác vậy nên nó đành ngậm ngùi đồng ý.
Chỉ là nó hơi lo lắng, nếu…nhỡ may thím tư biết chuyện kia, thì phải làm sao bây giờ?
Việc của Hứa Thắng Mỹ, thím tư còn chưa nguôi giận kia kìa, hiện tại thím không thèm quan tâm ngó ngàng gì hết. Cho nên mặc dù trong chuyện này Nhị Ni không hề có lỗi nhưng nó thực tâm không muốn làm thím tư không vui.
Thôi thì cứ hy vọng Vương Nguyên thực sự thiếu một kế toán viên, đừng làm cái gì hàm hồ như lần trước là được. Nó biết thân biết phận mình là cô gái xuất thân bần hàn, hoàn toàn không có ý định gả cho người Bắc Kinh đặc biệt là người lắm tiền nhiều của như anh ta.
Vừa nhìn là biết hai người thuộc về hai thế giới, chẳng thể sóng vai bước chung một con đường.
Hôm nay được nghỉ, Chu Nhị Ni liền sang nhà ông bà nội, vốn nó tính giúp đỡ ông bà giặt chăn mền, quần áo vì trời đã bắt đầu trở lạnh rồi.
Nhưng bà Chu lại cười nói: “Không cần đâu. Thím tư cháu mua cho bà cái máy giặt đây này, muốn giặt cái gì chỉ cần bỏ vào máy, đổ nước rồi ấn nút là xong. Tiện lợi vô cùng.”
Máy giặt đời trước vẫn chưa tích hợp nhiều chức năng và tự động hoá toàn bộ như thời hiện đại, người dùng vẫn phải làm bằng tay công đoạn bơm nước.
Chu Nhị Ni cũng rất hào hứng với vật dụng mới, nó ngắm nghía một hồi rồi tấm tắc: “Cái này đắt lắm đấy, lần trước cháu đi dạo thương trường với thím tư, nhìn thấy người ta treo biển mấy trăm đồng lận.”
“Ừ đắt lắm.” Bà Chu gật gù rồi mỉm cười đắc chí, đồ vật mắc tiền thế mà con dâu cũng mua về cho bà đấy! Nào giống hai người hàng xóm kia, ăn ở chả ra làm sao, chẳng trách con dâu nó không thèm đoái hoài tới.
Chu lão thái thì tự cao tự đại, hoang tưởng cháu gái mình là tiên nữ hạ phàm, muốn gả cho thằng Đại Oa, cũng may bà phát hiên sớm, chặt đứt ngay từ trong trứng nước
Còn bà Hồ thì càng tệ hơn, cứ tưởng bạn bè thâm tình thế nào hoá ra lại đâm sau lưng bạn một nhát rõ đau. Dám qua mặt bà, lén lút sắp xếp cho Thắng Mỹ gặp mặt cháu trai bà ta, ép Chu gia vào thế đã rồi không chấp nhận không được.
Nghĩ tới hàng xóm là bà Chu nóng máu muốn phát hoả ngay tại chỗ, thế nên từ sau đợt đó bà cạch mặt hẳn, không qua lại chơi bời bạn bè gì xất.
Tuy nhiên bà Hồ vẫn còn được tính là người có lòng tự trọng, từ khi biết nhà bà có máy giặt cũng không dám đá động nhờ vả gì. Nhưng ngược lại, Chu lão thái mặt dày đến đận đáng khinh, trực tiếp cầm quần áo qua đây giặt ké.
Ủa, nước không mất tiền chứ điện ở trên trời rớt xuống chắc? Phải trả bằng tiền thật bạc thật cả đấy.
Bà Chu vô cùng bất mãn với hành vi trơ trẽn của Chu lão thái, vậy nên bà không thèm suy nghĩ mà huỵch toẹt một câu “máy hỏng, không dùng được” rồi hạ lệnh tiễn khách.
Đùa à, cái này là con dâu hiếu kính bà, ngu gì để mấy ngữ đó khơi khơi hưởng phúc?
Ngẫm nghĩ thế nào, bà Chu lên tiếng dặn dò cháu gái: “Nhị Ni à, chúng ta là người quê mùa, biết thân biết phận sẽ được an yên, đừng mơ ước xa vời quá. Bắc Kinh tốt thì có tốt, nhưng suy cho cùng người ở đây vẫn khinh khi người nhà quê. Con gái gả vào nhà chồng như thế chưa chắc đã được sống yên cháu ạ!”
Chu Nhị Ni ngoan ngoãn gật đầu: “Bà nội, điều này cháu hiểu ạ!”
Bà Chu vỗ nhẹ tay cháu gái rồi thở dài: “Cháu hiểu là tốt. Nếu Thắng Mỹ có thể thông suốt được một phần như cháu thì đã không đi tới bước đường này. Haizz, cháu không biết đâu nó cung phụng chồng như tổ tông. Đàn ông đàn ang mà đối xử với vợ như thế thì chẳng phải loại tốt đẹp gì.”
Nói rồi, bà ghé sát tai thì thầm: “Cô Hiểu Quyên mày nói riêng với bà là thằng đó về quê nhìn cái gì cũng chê ỏng chê eo, coi thường nhà vợ ra mặt. Nếu không phải Thắng Mỹ có chửa trước thì làm gì đến nỗi cha mẹ vợ phải ăn nói khép nép với con rể như thế?”
Đâu phải bà không có con rể, đâu phải bà chưa từng làm mẹ vợ? Đây này, bà có tổng cộng ba thằng rể nhưng thử thằng nào coi khinh, nhìn nhà vợ bằng nửa con mắt xem, bà cầm gậy đuổi thẳng cổ ấy chứ, rể thì rể không rể thì thôi, đừng có nhờn mặt!
Ấy vậy mà con gái bà phải cúi mình ngọt nhạt với thằng con rể, nói ra thì thiên hạ cười cho nhục mặt! Chung quy lại cũng tại đứa con gái tốt của nó, ễnh bụng ra rồi, giờ nằm thế yếu thì phải phục tùng, đón ý nói hùa thằng rể thôi, chứ nó không vui tuyên bố huỷ bỏ hôn lễ thì có mà khóc cạn nước mắt!
Mũi dại thì lái chịu đòn! Đúng là oan nghiệt, oan nghiệt mà!!!
Chu Nhị Ni nghiêm túc gật đầu: “Bà nội yên tâm, cháu sẽ không làm mất mặt Chu gia đâu ạ.”
Bà Chu cười hiền từ: “Tất nhiên bà tin tưởng ở cháu. Thím tư thường xuyên khen cháu là đứa tiến bộ, mai sau nhất định có tiền đồ tươi sáng.”
Chu Nhị Ni cong cong khéo miệng: “Tất cả đều nhờ thím tư dạy bảo.”
“Thím tư cháu đôi khi hơi nóng tính, có chỗ nào không phải là xẵng giọng mắng mỏ ngay. Nhưng cháu tuyệt đối đừng để trong lòng. Thím có thương có quý, thì mới mắng để cháu nên người, nếu nó không quan tâm thì nó chẳng thèm nói tới nửa câu ấy chứ.” Hiển nhiên điều này là bà đang nói giúp cho vợ thằng tư.
Nhưng bà nói không sai tí nào, ví dụ ngay trước mặt kia kìa, hiện giờ vợ thằng tư có thèm liếc mắt nhìn tới con bé Hứa Thắng Mỹ một cái không? Ai chứ tính nó là yêu ghét rõ ràng lắm, bà biết mà.
“Dạ, cháu biết ạ.” Chu Nhị Ni cười cười. Đúng là nếu làm sai thím tư sẽ mắng nhưng hiếm lắm, thím không tới nỗi quá mức nghiêm khắc như mọi người vẫn nghĩ đâu.
Tuy nhiên có một điều nó cảm nhận sâu sắc là kiến thức của thím rất sâu rộng, thậm chí vượt xa cả giáo viên lớp bổ túc ban đêm mà nó đang theo học. Có nhiều cái giáo viên dạy không hiểu gì cả, mang về hỏi thím tư một lát là sáng tỏ ngay.
“À, lát nữa cháu về nhớ cầm theo rổ trứng nha. Gà mái nhà mình đẻ đấy, mang về cho thím tư với mấy anh em Nhị Oa ăn cho bổ não, học hành là tốn đầu óc lắm.” Nói là làm, bà lập tức đứng dậy cầm cái rổ đi ra hậu viện lượm trứng.