Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 398: Tâm tư Vương Nguyên
Nghe bà cô phân tích hợp tình hợp lý, Triệu Quân mặc dù còn hậm hực nhưng vẫn miễn cưỡng đi sang Chu gia cầu hoà.
Nhìn thấy chồng quay lại, vẻ vui sướng cùng cảm kích hiện rõ trên gương mặt Hứa Thắng Mỹ.
Hiển nhiên thái độ của Triệu Quân bây giờ tốt hơn lúc nãy rất nhiều, hắn kiên nhẫn ngồi xuống trò chuyện tử tế với ông bà Chu một lúc rồi mới dắt vợ về Triệu gia.
Đợi hai đứa nó đi khuất, bà Chu không nhịn được mắng thẳng ra tiếng: “Có cái gì hay ho mà đòi lên mặt, làm như Chu gia này cần nó lắm không bằng?!”
Đối chuyện này, từ đầu tới giờ ông Chu vẫn giữ nguyên thái độ im lặng nhưng điều đấy không có nghĩa ông không quan tâm mà là ông cực kỳ không hài lòng về đứa cháu rể này. Người sáng suốt nhìn vào là thấy Thắng Mỹ nhà ông lép vế, bám theo nịnh nọt chồng. Thử hỏi nhìn cảnh đó làm sao ông có thể vui vẻ thoải mái cho được? Nhưng mà bây giờ chúng nó đã nên vợ nên chồng, có nói gì cũng vô ích.
Về việc vợ chồng Hứa Thắng Mỹ tới nhà, tận khi Chu Toàn kể lại thì Lâm Thanh Hoà mới biết.
Cô nói thẳng với chồng: “Về sau chúng nó có tới vay tiền thì anh không cần suy nghĩ mà cứ thẳng thừng từ chối luôn!”
Chu Thanh Bách không nghĩ vậy: “Triệu Gia có tiền.”
Triệu Gia có tiền, không sai. Ông Triệu là xưởng trưởng, tiền lương một tháng hơn một trăm đồng, bà Triệu giữ chức vụ chủ nhiệm, làm cán bộ đương nhiên được lãnh mức lương cao. Những thành viên khác trong gia đình đều có vị trí công tác với thu nhập ổn định.
Không cần suy nghĩ, ai nhìn vào cũng thấy Hứa Thắng Mỹ gả vào đó là đũa mốc chòi mâm son.
Tuy nhiên, Lâm Thanh Hoà có suy nghĩ khác: “Điều kiện Triệu gia tốt không đại biểu điều kiện Triệu Quân tốt. Tóm lại không cần biết, cứ hỏi vay tiền là không cho, một đồng cũng không.”
Thái độ nhà cô vô cùng rõ ràng vậy mà vẫn cố tình vác mặt tới, đây không phải muốn cầu cạnh thì là gì?!
“Ừ.” Tuy không hiểu rõ lắm nhưng Chu Thanh Bách vẫn đồng ý với vợ.
Trừ bỏ phiền phức Hứa Thắng Mỹ mang tới thì trên cơ bản mọi phương diện khác đều thuận lợi.
Lễ Quốc Khánh đã qua, thời tiết đương kỳ giao mùa sắp chuyển lạnh, đã tới lúc tiến hành sản xuất hàng thu đông. Vậy nên hôm nay, Lâm Thanh Hoà dặn Chu Nhị Ni ngày mai cầm hợp đồng sang xưởng Vương Nguyên đặt hàng.
Bình thường Chu Nhị Ni làm việc rất dứt khoát nhanh nhẹn, tuy nhiên hôm nay nó lại có chút lúng túng, do dự: “Thím tư, hay là thím bảo chú Thành Dân đi được không ạ?”
“Sao vậy?” Lâm Thanh Hòa đang vội soạn giáo án, không ngẩng đầu lên cho nên không phát hiện điểm bất thường của cháu gái.
Chu Nhị Ni bịa đại một lý do: “Hôm nay cháu cảm thấy không khoẻ lắm, sợ ngày mai đi không được.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay: “Vậy được, cháu nghỉ ngơi đi, nếu ngày mai vẫn khó chịu thì bảo chú Thành Dân đi.”
Nhận được sự đồng ý của thím tư, lúc này Chu Nhị Ni mới âm thầm thở phào một hơi.
Ngày hôm sau, Mã Thành Dân cầm hồ sơ đi bàn bạc công việc.
Lúc Vương Nguyên ngẩng đầu, nhìn thấy người tới là Mã Thành Dân, anh ngạc nhiên hỏi: “Ồ, là anh à, Chu Hồng Anh đâu?”
“Hôm nay Hồng Anh không khoẻ nên tôi đi thay.” Mã Thành Dân không suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời rồi đặt hợp đồng tới trước mặt Vương Nguyên.
Đơn hàng lần này tương đối lớn, hơn ngàn bộ quần áo thu đông kèm theo số lượng lớn áo khoác bông.
Vương Nguyên cầm tập hồ sơ lên xem một lượt rồi làm bộ lơ đãng hỏi: “Tôi nghe nói em họ Chu Hồng Anh mới gả chồng Bắc Kinh à?”
“Đúng vậy.” Mã Thành Dân gật đầu xác nhận. Việc này không có gì bí mật, xung quanh đây ai cũng biết cả, duy chỉ có nội tình Hứa Thắng Mỹ cưới chạy bầu là rất ít người biết. Tuy nhiên chuyện này có gì rạng danh mà khoe, giấu còn không kịp ấy chứ.
Vương Nguyên gật dù: “Không tệ, Bắc Kinh phồn hoa đô hội, chắc chắn cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn trước đây.”
Gần đây giao mùa cho nên Mã Thành Dân vô cùng bận rộn, anh gật đầu đáp qua loa: “Đúng thế, chính sách ngày càng tiến bộ, Bắc Kinh ngày càng phát triển, gả lên đây chắc chắn là chuyện tốt.” Nói rồi, anh liền thúc giục Vương Nguyên: “Ông chủ Vương, chúng ta kiến hành ký kết luôn được không, hôm nay tôi hơi vội, bây giờ còn phải chạy qua tiệm đồ uống kiểm hàng nữa.”
Vương Nguyên gật đầu, hạ bút lưu loát ký xuống. Xong việc, Mã Thành Dân nhanh chóng thu tài liệu rời đi.
Vương Nguyên ngồi yên tại chỗ, ngả người ra sau ghế, tay xoay xoay cái bút, miệng lẩm bẩm: “Sao mình cứ có cảm giác cô ấy đang trốn tránh mình nhỉ?!”
Đúng lúc người quản lý bước vào phòng vừa vặn nghe được lời này, anh ta đoán ra ngay: “Đang nói về Chu Hồng Anh hả? Thôi bỏ đi, cậu lớn hơn người ta bao nhiêu tuổi, không biết xấu hổ à?”
Vị quản lý này là bạn nối khố của Vương Nguyên, hai người chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, thân thiết như anh em cho nên chỉ chờ cơ hội là không tiếc lời dìm hàng thằng bạn thân.
Vương Nguyên mắng: “Cái gì mà không biết xấu hổ, lớn hơn có 6 tuổi thôi, chỉ 6 tuổi thôi đấy, làm gì nhiều lắm đâu!”
Anh bạn thân cười cợt nhả: “Lần trước cậu nói gì với cô ấy? Nếu mình đoán không lầm thì cô gái nhỏ bị doạ chạy mất rồi? Người ta mới có 18, 19 tuổi thôi anh hai!”
Nói tới đây, anh ta thu lại nét giỡn hớt, nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Mình thấy cô ấy là con gái nhà lành, nếu cậu xác định cưới thì hãy tiến tới, bằng không đừng đùa bỡn tình cảm, tội người ta!”
Vương Nguyên lập tức nhíu mày không vui: “Mình đã làm gì mà cậu nói mình đùa bỡn tình cảm. Với lại cậu xem mình là hạng người đấy à?”
Dừng một lát, anh bổ sung: “Vợ chồng cô giáo Lâm là con kết nghĩa của bác Vương.”
Tin tức này quá chấn động, anh bạn thân tròn mắt ngạc nhiên: “Kết nghĩa với bác Vương?”
Thoáng kinh ngạc qua đi, anh lập tức bừng tình: “À, hèn chi…rồi, mình hiểu rồi, có thêm tầng quan hệ với bác Vương thì sẽ không sợ gia đình cậu phản đối Chu Hồng Anh.”
Người bạn thân lo lắng không thừa vì gia tộc nhà Vương Nguyên đích thị là hào môn danh xứng với thực, không phải cô gái nào cũng có thể vào đó làm dâu.
Vương Nguyên nhíu mày suy tư: “Nhưng hình như Chu Hồng Anh không có ý với mình.”
Đúng là anh có tình cảm với Chu Hồng Anh, mỗi lần cô ấy tới đây làm việc anh đều mượn cơ hội chở nàng đi thăm thú chỗ này chỗ kia, chắc có thể lần trước anh biểu lộ hơi thái quá nên doạ cô gái nhỏ sợ hãi cũng nên, vì vậy hôm nay cô mới không dám tới.
Anh bạn thân gật đầu nghĩ sao nói vậy: “Mình thấy cô ấy là người có lòng tự trọng, không muốn bị nói là trèo cao.”
Cô gái này anh cũng đã gặp mấy lần, mỗi lần tới đây kí kết hợp đồng, cô đều nghiêm túc đi tham quan xưởng may, học hỏi máy móc thiết bị chứ tuyệt nhiên không hề có ý tứ gì khác.
Vương Nguyên không hiểu: “Nhưng em họ cô ấy cũng gả chồng Bắc Kinh còn gì? Không lẽ cô ấy muốn thua kém em họ mình?!”
Anh bạn thân cười cười miễn cho ý kiến, anh cúi xuống cầm tập hồ sơ lên đọc qua rồi nói: “Đơn hàng lần này không nhỏ nhỉ.”
Vương Nguyên xua tay: “Ừ, cậu mau giao xuống dưới cho công nhân làm đi, khách hàng cần gấp đấy.”
Anh bạn thân gật đầu, cầm theo mẫu thiết kế cùng với yêu cầu chi tiết nhanh chóng đi phân phối công việc.
Vương Nguyên vẫn ngồi thừ người tại chỗ, mệt mỏi nhấc tay day day mi tâm, gần đây trong nhà phát sinh khá nhiều vấn đề đau đầu, đặc biệt là bà nội cứ liên tục hối thúc chuyện kết hôn sinh con.
Thế nhưng suy đi ngẫm lại, anh không quá chắc chắn liệu Chu Hồng Anh có cảm tình với mình hay không?!
Tuy nhiên ngồi yên một chỗ suy tính không phải tác phong làm việc của Vương Nguyên, anh lập tức đứng dậy, thu dọn một chút rồi đi tới cửa hàng trái cây mua một túi táo to và mấy gói kẹo dừa đặc sản Hải Nam, mượn danh nghĩa bác Vương tới thăm hỏi cô giáo Lâm.
Nhìn thấy khách tới, thoạt đầu Lâm Thanh Hoà hơi có chút bất ngờ vì cô không rõ đối tác làm ăn tới tận nhà là có mục đích gì, nhưng sau khi nghe Vương Nguyên giới thiệu ông nội anh ta là bạn tốt của chú Vương thì cô mới gật gù hiểu ra vấn đề.
“Chuyện này tôi cũng mới biết gần đây.” Vương Nguyên cười cười rồi đánh mắt nhìn về phía Chu Nhị Ni hỏi: “Tôi nghe nói hôm nay Hồng Anh không khoẻ trong người?”
Hợp đồng đã được kí kết, tạm thời trong khoảng thời gian ngắn trước mắt không cần tới xưởng anh ta cho nên Chu Nhị Ni thoải mái đáp: “Cám ơn anh, tôi khá hơn nhiều rồi.”
Ai dè, Vương Nguyên cười tươi rói phóng ra một câu: “Vậy tốt quá rồi, đúng lúc xưởng tôi phải kiểm kê đối chiếu số liệu gấp mà lại thiếu mất một kế toán. Hồng Anh học chuyên ngành này đúng không? Em có thể qua xưởng giúp tôi mấy ngày được chứ? Mỗi ngày tôi trả lương em hai đồng, không lâu đâu, chỉ vài ngày là xong thôi.”