Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 397: Thăm người thân
Một tấm hình tưởng chừng chụp chơi nhưng lại có giá trị lưu trữ vô cùng quý giá, được truyền cho các thế hệ sau Chu gia, xuyên suốt từ đời này qua đời khác.
Bức hình là minh chứng cho một tình yêu đẹp và sâu nặng của vợ chồng Chu Thanh Bách. Đặc biệt là ánh mắt ngọt ngào Chu Thanh Bách dành cho Lâm Thanh Hoà khiến ai nhìn vào cũng phải lụi tim. Bởi vậy mà con cháu Chu gia đời sau đều có chung một ước ao chính là có được một tình yêu giống thời ông bà xưa.
Nhưng đấy là chuyện của rất-rất nhiều năm về sau.
Quay lại hiện tại, Chu Quy Lai yêu cái máy ảnh như mạng. Trước đây nó thích bóng đá, rồi chuyển qua bóng rổ và giờ thì không gì sánh bằng máy ảnh.
Chỉ cần được nghỉ học và không phải phụ quán là nó ôm máy ảnh đi lang thang khắp nơi chụp hình. Nhóc thúi này tích cóp được bao nhiêu tiền tiết kiệm là bỏ ra mua phim hết.
Lâm Thanh Hòa biết nhưng không can ngăn, con có quyền nuôi dưỡng ước mơ chỉ cần không ham mê tới độ phá gia chi tử là được.
Chu Quy Lai xoè xấp ảnh mới đi rửa về, đắc ý dạt dào: “Chờ hai mươi năm sau, những tấm ảnh này của con đều là vô giá, hiếm có khó tìm. Đảm bảo sẽ là món đồ trân quý nhất của gia đình chúng ta.”
Lâm Thanh Hòa bước tới bắt lấy toàn bộ chỗ hình rồi tống cổ nó đi làm việc: “Không đứng đây cợt nhả nữa, mau ra cửa hàng giúp chị Nhị Ni đi.”
“Cho con uống canh gà trước đã.” Vừa nói Chu Quy Lai vừa lướt tới chỗ nồi canh, múc một chén đầy rồi tu ùng ực còn nhân tiện đánh mắt nhìn trộm ba mẹ đang chụm đầu xem ảnh chụp.
Bất chợt, Chu Thanh Bách ngẩng đầu hỏi thằng con: “Tự tiện chụp?”
Ông già, bà cả, trẻ con, nhà cổ, tường rêu hay cái bếp lò rách nó cũng chụp, thậm chí còn có một thím trung niên ngồi quạt than tổ ong nhìn thẳng vào ống kinh cười toe toét lộ ra hàm răng trắng bóng. Trên cơ bản toàn những người không quen biết.
Chu Quy Lai xua tay: “Không, con xin phép đàng hoàng. Nhận được sự đồng ý của người ta mới chụp chứ.”
Lâm Thanh Hoà tập trung ngắm nghía một hồi, gật gù cảm thấy không tồi, những tấm ảnh này rất có giá trị thời đại, cô còn nhiệt tình chỉ thêm chỗ cho con: “Con tới tứ hợp viện của ông nội nuôi đi, còn cả khu vực các trường đại học nữa, tới đó đi dạo lấy cảm hứng chụp ảnh.”
Mặc dù phim khá đắt nhưng có những khoảnh khắc đã qua sẽ không bao giờ gặp lại, nếu không kịp lưu giữ thì sẽ trôi đi vĩnh viễn. Vậy nên cô rất khuyến khích con trai chụp thêm nhiều hình, xếp thành album, sau này rảnh rỗi lấy những tấm hình ra lật giở, hồi tưởng lại miền ký ức xa xôi, hoài niệm về một thời đã qua.
Được mẹ ủng hộ, Chu Quy Lai chớp chớp mắt, cong cong khoé miệng nịnh đầm: “Mẹ con đúng là hiểu biết số 1, con với ông nội Vương đã hẹn nhau rồi, lễ Quốc Khánh được nghỉ con với ông sẽ đi một vòng chụp ảnh khắp nơi luôn.”
Quốc Khánh cả nước được nghỉ ba ngày, bắt đầu từ ngày kia.
Lâm Thanh Hoà nói ngay: “Vậy con giành một ngày cho mẹ, bà nội và cô út nha.”
“Dạ được, mọi người muốn đi đâu ạ?” Chu Quy Lai không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay vì nó làm chân xách đồ đã thành thói quen rồi.
Lâm Thanh Hoà cười: “Mẹ tính đưa bà nội với cô út con đi Vạn Lý Trường Thành chơi, con làm nhiếp ảnh gia, lưu giữ lại khoảnh khắc xinh đẹp của chúng ta nha.”
Chu Quy Lai cười cười tỏ vẻ không thành vấn đề.
Chu Thanh Bách phóng ánh mắt ai oán về phía cô vợ. Lâm Thanh Hoà nín cười, vỗ lưng dỗ dành người đàn ông càng lớn tuổi càng hay hờn dỗi như trẻ con: “Anh không rảnh, không đi được.”
Trên cơ bản cửa hàng sủi cảo của Chu Thanh Bách mở cửa quanh năm suốt tháng, chỉ nghỉ đúng dịp Tết Nguyên Đán. Nhưng trước mắt phải chịu vậy thôi, đợi sau này giao thông thông thoáng, đường xá mở rộng khắp mọi miền tổ quốc, mỗi năm cô sẽ nghỉ phép hai lần cùng anh đi du ngoạn đó đây. Hai vợ chồng thích đi đâu là đi đó, tuỳ hứng nhưng tự do tự tại!
Ngày cuối cùng trước khi kì nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc, Lâm Thanh Hoà dẫn Chu Hiểu Mai và bà Chu đi thăm Vạn Lý Trường Thành. Mấy đứa nhỏ nhà Hiểu Mai thì giao cho ông ngoại ở nhà trông vì ông Chu đã đi chán rồi. Đây là tâm nguyện cả đời của ông thế nên vừa đặt chân tới Bắc Kinh là mọi người phải sắp xếp thời gian đưa ông đi ngay, từ bấy đến nay chắc cũng cỡ 7, 8 lần rồi.
Còn bà Chu thì mới chỉ đi có một lần cho nên hôm nay bà vẫn phấn khích và hào hứng vô cùng.
Chu Hiểu Mai khó có được một ngày nghỉ, cộng thêm bản tính vô tư cho nên cô thoải mái ném con lại cho cha, rảnh tay chơi bời một ngày.
Ngày hôm nay là ngày của chị em phụ nữ, cả đoàn chỉ có độc Chu Quy Lai là đờn ông, toàn bộ hành trình nó phải cúc cung tận tuỵ, xách đồ mua nước, chụp vô số ảnh và đặc biệt không được phép nhăn nhó oán than nửa lời.
Phải nói là hôm nay bà Chu cười mỏi cả cơ miệng, thế nhưng cuộc vui ngắn chẳng tày gang, vừa về tới cửa nhìn thấy Hứa Thắng Mỹ và Triệu Quân đang ngồi trong nhà, nụ cười trên môi bà lập tức tắt lịm.
“Tới chơi đấy hả?!” Bởi trước khi về quê, Chu Hiểu Quyên đã đau khổ cầu xin cho nên bà Chu cũng một mắt nhắm một mắt mở, không hạ lệnh đuổi người nhưng tất nhiên đừng mong bà vồn vã, nhiệt tình.
Hứa Thắng Mỹ trực tiếp làm lơ thái độ lạnh nhạt của bà ngoại, nó nhào tới tươi cười nũng nịu như một đứa cháu gái được cưng chiều: “Bà ngoại, tại trong người cháu không được khoẻ nên không về thăm bà sớm được, bà đừng giận cháu nha. Vừa rồi vợ chồng cháu cũng tạt qua thăm cậu út.”
Không nhắc còn đỡ, chứ nhắc tới một cái sắc mặt Triệu Quân nhăn đùm như khỉ. Có thể nói ngày hôm nay là ngày thảm hại nhất trong cuộc đời hắn, Chu Thanh Bách thì hờ hững hơn người dưng, ông Chu chẳng nói chẳng rằng yên tĩnh ngồi xem TV, giờ lại tới lượt bà Chu, cả cái nhà này đúng là quá đáng mà, hắn đường đường là công tử Triệu gia, mắc gì phải mặt nóng dán mông lạnh?
Triệu Quân mất sạch kiên nhẫn, đứng bật dậy, lạnh lùng để lại một câu: “Cô ở đây chơi với bà ngoại đi, tôi qua bên kia thăm bà cô”, dứt lời hắn cất bước đi thẳng, đầu cũng không thèm ngoảnh lại.
Vốn dĩ sắc mặt bà Chu đã không được tốt, bây giờ lại càng tệ hại hơn, bà trừng mắt mắng Hứa Thắng Mỹ xối xả: “Thái độ của nó là như thế nào đây? Phận con cháu mà dám có thái độ thế à? Có phải hai lão già này phải đội nó lên đầu thì nó mới thoả lòng phải không?”
Trong bụng Hứa Thắng Mỹ đã chửi tổ tông ba đời Triệu Quân lên rồi, có thế mà cũng không nhịn được. Dù sao cũng là họ hàng thân thích, nhịn một chút thì đã sao, có gì sau này còn phải nhờ vả bên này nữa chứ, nhưng ngoài mặt Hứa Thắng Mỹ vẫn mềm mỏng ngọt ngào: “Bà ngoại, bà đừng trách anh ấy, Triệu Quân không phải cố ý đâu. Chắc tại lúc nãy sang chỗ cậu út, cậu ấy không đoái hoài gì tới chúng cháu thế nên anh ấy mới bị quê.”
Bà Chu tức giận: “Cậu út mày bận trăm công nghìn việc, cửa hàng cửa hiệu còn lo chưa xong, lấy đâu ra thời gian rảnh tiếp chúng mày? Không phải ngay từ đầu bà đã nói rất rõ ràng rồi sao, kết hôn rồi thì cứ yên phận ở nhà chồng đi.”
Thoáng cái, hai hốc mắt Hứa Thắng Mỹ đỏ ửng: “bà ngoại, cháu biết là cháu không tốt, cháu sai rồi, nhưng bây giờ cháu đã kết hôn, mọi việc cũng được giải quyết êm đẹp, bà đừng giận cháu nữa mà.”
“Nín! Đừng có đứng ở đây khóc lóc ỉ ôi. Nhìn cái thằng chồng mày là thấy không ra cái dạng gì rồi” Ngay từ đầu bà Chu đã không có ấn tượng tốt về Triệu Quân và cho tới bây giờ lập trường của bà vẫn y nguyên như vậy.
Hồ gia.
Tự nhiên thấy một mình thằng cháu lò dò đi sang, bà Hồ ngạc nhiên hỏi: “Sao cháu lại sang đây? Bà vừa thấy bà ngoại Thắng Mỹ đi chơi về rồi đấy.”
Triệu Quân giận dữ trợn trắng mắt: “Cả cái nhà đó không chào đón cháu thì cháu còn ở lại đấy làm cái gì? Đi thật xa mới về tới đây mà chỉ cho có mỗi một chén nước rồi để ngồi không vậy đó.”
Bây giờ hắn đang hối hận bầm gan tím ruột đây, biết thế chẳng thèm đồng ý cưới Hứa Thắng Mỹ, trẻ trung, nghe lời thì có ích gì? Quê ở tít tận cái nơi thâm sơn cùng cốc nghèo rách mùng tơi, cả gia đình ai cũng giống ai mặt mũi khó đăm đăm, gặp là đã thấy ức chế rồi.
Cứ tưởng ông cậu bà mợ sẽ khác. Dù sao một người là giảng viên trường Bắc Kinh có ăn có học có địa vị xã hội, nghe đâu còn có thể giao tiếp lưu loát với người nước ngoài, một người là ông chủ mấy cửa hàng cửa hiệu, kinh doanh lớn, tiền vào như nước. Thế nên hắn mới nguyện ý bớt chút thời gian tới nhà ngồi chơi, xem như bắc một mối quan hệ lợi ích, ai mà ngờ cũng chẳng khác đám kia là bao, các cháu tới chơi mà mặt lạnh như tiền, không nói được hai câu vui vẻ.
Bà Hồ sốt hết cả ruột gan: “Thì người ta rót nước cho rồi còn gì, cháu cứ ngoan ngoãn ngồi đó là được. Với lại hai vợ chồng cháu về không đúng lúc. Hôm nay bà ấy đi thăm Vạn Lý Trường Thành nên chắc mệt mỏi trong người.”
Triệu Quân tức giận nói ra lời trong lòng: “Cháu cảm thấy căn bản bọn họ chẳng muốn quan hệ với chúng ta."
Bà Hồ vội vàng kéo thằng cháu ra điều bảo nó nhỏ tiếng chút, rồi bà thì thào: “Cái gì mà muốn với không muốn. Bây giờ đã có vợ rồi cháu hiểu chuyện một chút được không? Cậu mợ út của nó vô cùng có bản lĩnh, dì và dượng cũng không phải loại kém cỏi. Sau này cháu muốn mở cửa kinh doanh chắc chắn bọn họ sẽ hỗ trợ được rất nhiều.”