Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 396: Chứng cứ
Vậy nên vừa nghe bà Chu nói dãn ra, Chu Hiểu Quyên đã sợ xanh máu mặt.
Thấy vẻ mặt lo âu sốt ruột của con gái, bà Chu khó hiểu hỏi: “Vậy chị còn muốn tôi phải làm thế nào nữa? Nếu con Thắng Mỹ chịu nghe lời tôi thì đã không bung bét tới nước này. Không cần phải lấy cớ này cớ nọ biện minh nữa, nhân phẩm của nó có vấn đề, ai cũng không giúp được!”
Nói xong lời này, bà Chu không nể nang mà lườm một cái sắc lẹm. Con hư tại mẹ! Có con gái thì phải quản dạy thật nghiêm khắc. Đấy, bà có 4 thằng con trai và 3 đứa con gái nhưng đứa nào đứa nấy đều được rèn giũa nề nếp quy củ đâu ra đấy, làm sao dám làm bậy, léng phéng bà đánh què giò ngay!
Bà Chu mất kiên nhẫn xua tay: “Thôi tôi không biết nó về quê có thổi gì vào tai chị không chứ ở trên này nó thường xuyên ở sau lưng nói bậy nó bạ, đơm đặt tiếng xấu cho mợ út nó, chia rẽ tình cảm gia đình. Nhưng theo tôi thấy thì kể cả chị là mẹ ruột cũng chưa chắc cho nó được nhiều thứ tốt như vợ thằng tư đâu. Vậy cho nên tốt nhất chị bảo nó gả chồng rồi thì an phận mà sinh sống đi. Đừng gây thị phi điên đảo nữa.”
Cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ.
Gia đình Chu Hiểu Quyên ở lại Bắc Kinh ba ngày để cử hành hôn lễ cho con gái.
Lâm Thanh Hoà cùng Chu Toàn và Chu Quy Lai không tới tham dự, chỉ có một mình Chu Thanh Bách vì nể tình chị gái nên lấy danh nghĩa cậu út tới chúc mừng.
Tận khi xong việc, Lâm Thanh Hoà mới biết chuyện Hứa Thắng Cường lôi kéo Chu Thanh Bách năn nỉ cho nó ở lại Bắc Kinh, nó không muốn quay về quê. Tuy nhiên Thanh Bách một mực không đáp ứng, nói nó mau về quê giúp gia đình thu hoạch vụ thu kẻo trễ nải thì năm nay có mà chết đói.
Vậy là mọi chuyện xem như kết thúc tại đây, Hứa Thắng Mỹ thành công gả chồng Bắc Kinh. Nhà họ Triệu ở cách đây khá xa, nếu không cố ý chạy tới thì trên cơ bản rất khó tình cờ chạm mặt nhau.
Mấy hôm sau, tranh thủ có ngày nghỉ, Lâm Thanh Hoà lấy hàng hoá từ trong không gian riêng ra, cô vận chuyển tủ đông tới tiệm nước giải khát rồi chở máy giặt về nhà ông bà Chu.
Nhìn thấy cái máy giặt hiện đại, Chu Hiểu Mai ngượng ngùng gãi đầu: “Chị tư, hay là em chia đôi với chị nhé?!”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Không cần thiết, sau này cô dượng có nhà riêng dọn ra rồi đồ đạc biết chia làm sao? Chị mua những thứ này cốt là để cha mẹ đỡ vất vả, giờ còn ở đây thì cô cứ dùng đi.”
Bà Chu chép miệng nhăn nhó: “Nhưng mà tốn tiền quá.”
Biết mẹ chồng lại xót của đây mà, Lâm Thanh Hoà không ngại nói vài câu dỗ dành bà: “Phụng dưỡng cha mẹ thì bao nhiêu cho đủ. Chúng con làm ra tiền mà, cha mẹ đừng lo, cứ sống thư thái, an nhàn là chúng con mừng rồi.”
Tuy rằng có rất nhiều lúc bà bao đồng, nhưng không thể phủ nhận bà là một người tam quan ngay thẳng và hiểu lý lẽ.
Nghe được lời mát lòng mát dạ, bà Chu không nén được nụ cười sung sướng.
Lâm Thanh Hoà còn có việc nên cô phải đi về trước. Chu Hiểu Mai hào hứng thử đồ mới, cô vừa bỏ quần áo vào lồng giặt vừa nói: “Mẹ, có khi con phải đi theo mẹ học hỏi bí kíp tuyển chọn con dâu mới được. Đợi mai này con bằng tuổi mẹ mà được con dâu mua cho máy giặt, TV, quạt điện này nọ chắc con hạnh phúc đến chết mất.”
Bà Chu bật cười: “Chị tư mày chỉ bị mỗi cái hơi nóng tính chứ còn đối xử với cha mẹ chồng thì không chê vào đâu được.”
Chu Hiểu Mai gạt ngay: “Tính tình chị tư như vậy là tốt lắm rồi. Có phải khi không mà chị ấy phát hoả đâu, tự nhiên chọc chị ấy thì chị ấy phản kháng là đúng rồi. Hiền để người ta leo lên đầu lên cổ à?”
Chợt nhớ tới cái gì đó, cô bĩu môi nói tiếp: “Mấy bữa trước chị Hiểu Quyên suốt ngày nói xấu chị tư, con thật sự không đủ kiên nhẫn nghe chị ấy lải nhà lải nhải.”
Chu Hiểu Quyên là chị cả trong nhà, Chu Hiểu Mai là em gái út, ở giữa còn cách nhau năm đứa em khác, hơn nữa ngày Hiểu Quyên xuất giá về nhà chồng thì Hiểu Mai vẫn còn bé xíu chưa biết gì, thế nên mặc dù là chị em gái nhưng tình cảm đôi bên cũng không mấy thân thiết cho lắm.
Nhưng lâu lâu chị gái mới lên thủ đô một lần, Chu Hiểu Mai cũng cố gắng tiếp đãi chu toàn, không để sau này người ta nói cô bạc đãi chỉ ruột. Nhưng cô không tài nào tiếp thu được lối tư duy bậy bạ của bà chị mình. Đặc biệt là chị ấy còn đem mọi lỗi lầm của Hứa Thắng Mỹ quy chụp hết lên đầu chị tư. Nếu nghe tới đây mà còn im lặng thì không phải Chu Hiểu Mai nữa rồi. Tất nhiên cô phải lên tiếng minh oan cho chị tư chứ. Nhị Ni, Hổ Tử rồi cả Cương Tư cùng lên đây nhưng có đứa nào gặp rắc rối đâu, duy nhất chỉ độc một mình Hứa Thắng Mỹ nhà chị, vậy chị nhìn lại xem rốt cục ai mới là người có vấn đề?
Chu Hiểu Mai nói thêm: “À con nghe chị tư bảo anh tư còn định giúp đỡ để nhà chị Hiểu Quyên lên đây bán bánh bao. Cũng may không lên, chứ không thể nào cũng kéo theo lắm chuyện phiền phức cho coi!”
Bà Chu nhíu mày: “Người như nó làm sao mở tiệm buôn bán được, thằng chồng cũng không phải đứa mau mồm mau miệng. Cứ thành thật ở quê dựa vào mấy sào ruộng là được. Kéo nhau lên đây để uống gió Tây Bắc à?”
“Thì cháu gái mẹ cho rằng chỉ cần biết làm bánh bao là bán được bánh bao đấy thôi.” Chu Hiểu Mai nhếch mép cười chế giễu. Chắc chắn trong lòng con nhỏ Hứa Thắng Mỹ sẽ oán giận chị tư ưu tiên nhà mình mà không giúp đỡ nhà nó cho xem.
Nhưng buôn bán đâu phải chuyện dễ, cứ thích là làm được chắc? Để xây dựng được cửa tiệm có chỗ đứng như ngày hôm nay là do Đại Lâm thông minh, chăm chỉ và quan trọng nhất là bán buôn bằng cả cái tâm. Đúng là anh không thể giao tiếp nhưng anh đối xử với khách rất nhiệt tình và thật lòng. Khách khen một câu là anh sẽ lập tức cười thật tươi và giơ ngón cái lên thay cho lời cảm ơn. Nói chung là vui lòng khách đến, vừa lòng khác đi!
Bà Chu xua tay: “Đừng để ý tới nó, giờ con Thắng Mỹ cũng gả đi rồi, có nghĩ gì làm gì cũng không liên quan tới Chu gia.”
Chu Hiểu Mai đắc ý dạt dào: “Cái hồi con mới quen Đại Lâm ấy, chính chị tư gật đầu nói được, khuyên con nghiêm túc suy xét. Tới giờ nghĩ lại, công nhận chị tư chưa nói sai cái gì bao giờ.”
Có lẽ gả cho Đại Lâm là lựa chọn đúng đắn nhất trong cuộc đời Chu Hiểu Mai. Mặc dù ông chồng thúi này bắt cô sinh một lèo bốn nhóc quậy, nhưng cô cũng rất thông cảm cho anh, vì tuổi thơ cô đơn nên luôn khát khao con đàn cháu đống cho vui cửa vui nhà.
Bà Chu không hiểu vì sao tự dưng con gái lại nhắc tới chuyện này. Nhưng nhờ nó nhắc mà bà mới để ý, đúng là hai thằng rể đầu bà đều thông qua bà mối tìm đứa hiền lành, chất phát, chịu thương chịu khó. Chỉ có thằng rể út là nhanh nhẹn, giỏi giang nổi trội hơn hẳn.
Bỗng nhiên bà lại nhớ lan sang thằng cháu trai trưởng: “Không biết năm nay Đại Oa có về không nhỉ. Nghỉ hè cũng không thấy về, mẹ còn để phần nó hai con gà đây này.”
Tính trong cả đàn con cháu đông đúc thì bà Chu thương nhất Chu Khải. Đặc biệt nó còn là đứa ưu tú xuất sắc, đem lại vinh dự cho cả Chu gia, như vậy bảo bà không thương sao được?
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Chị tư cũng nhắc nó suốt.”
Bà Chu lại hỏi: “Ngày mai con có qua bên đó không?”
Chu Hiểu Mai: “Có ạ, mai Đại Lâm sang đấy lấy thịt.”
Tời giờ nhà cô vẫn chưa mua được tủ đông, thịt tươi sống vẫn phải gửi nhờ bên tiệm anh tư. Thật ra hai vợ chồng cũng không tới nỗi nghèo túng quá. Đúng là phải vét sạch của cải mới mua được mặt bằng cửa hàng, nhưng sau đó việc làm ăn rất thuận lợi, buôn may bán đắt, tiền kiếm về cũng kha khá. Nhưng bảo bỏ ra mấy trăm đồng một lúc thì e rằng cô tiếc lắm. Thôi năm nay cứ đi gửi nhờ vậy, sang năm rồi tính sau.
Bà Chu liền nói: “Vậy được, để mẹ đi mổ con gà. Mai nhờ Đại Lâm cầm sang đấy cho chúng nó, chỉ việc bỏ vào nồi hầm thôi không cần phải làm nữa.”
Gì chứ cái này Chu Hiểu Mai đồng ý ngay.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hoà được uống canh gà do chính tay mẹ chồng nuôi, phải nói là thơm nức nở ăn đứt gà mua ngoài chợ.
Vừa tận hưởng món ngon, cô vừa cười nói: “Nuôi có mấy con gà, mẹ cứ để bên đó ăn là được, cần gì phải đưa sang đây.”
Chu Thanh Bách nhìn cô vợ nhỏ, ánh mắt không che đậy yêu chiều ấm áp: “Mẹ nói gửi riêng cho em bồi bổ cơ thể.”
“Tanh…tách…” Bỗng nhiên có tiếng động vang lên trong không trung.
Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà giật mình, đồng thời quay ra cửa thì thấy thằng nhóc Chu Quy Lai đang cầm máy ảnh đứng đó, lại còn nháy mắt cười khoái chí: “Con bắt được cái cảnh tình nồng ý đượm của ba mẹ rồi nha. Chứng cứ con đã lưu lại đây rồi, đừng mong chối cãi haha.”