Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 395: Chàng rể Bắc Kinh
Mã Thành Dân đề cử một người, thím Từ cũng giới thiệu một người, chính là cháu gái lớn nhà bà.
Cô bé năm nay 17 tuổi, bình thường chỉ ở nhà làm việc lặt vặt, khá ngoan ngoãn.
Lâm Thanh Hoà cũng biết cô bé này, dung mạo dễ thương ưa nhìn chứ không thuộc diện xinh đẹp xuất chúng, nhưng được cái làm việc rất nhanh nhẹn, gọn gàng, tính tình thân thiện, cởi mở, gặp ai cũng nhoẻn miệng cười rồi chào hỏi vui vẻ.
Thế nên thím Từ vừa đề cập là Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay, bảo bà đưa con bé tới gặp mình.
Nhà chồng thím Từ họ Trần, cô bé này tên Trần San San.
Hai từ “San San” ý chỉ người con gái thướt tha, yểu điệu, cao nhã, phiêu dật. Tên thì nghe có vẻ rất kiêu sa, thoát tục nhưng Lâm Thanh Hoà liếc mắt phát hiện tay nó có khá nhiều vết chai, chứng tỏ đây là người làm việc rất năng nổ, nhiệt tình không phải kiểu tiểu thư, đài các, tay không dính nước.
Lâm Thanh Hoà nhìn Trần San San và nói: “Cháu là người mới cho nên mức lương không thể bằng với những người làm lâu năm. Trước mắt thím trả cháu 30 đồng. Ở đây thím xét lương theo năng lực, nếu sau này cháu làm việc tốt, thím sẽ tăng lương.”
Trần San San không cao lắm, chỉ độ trên dưới mét sáu, nhưng không hề tỏ ra bạc nhược, yếu đuối, nó thẳng lưng gật đầu đáp: “Dạ, cháu biết. Trước khi sang đây, mẹ cháu đã nói với cháu rồi ạ.”
Mẹ cô bé chính là Lý Ngọc Phương, hiện giữ chức quản lý cả đêm tại xưởng may mặc.
Lâm Thanh Hoà gật đầu hài lòng, cô sắp xếp Trần San San tới tiệm quần áo nữ làm cùng Chu Nhị Ni. Tuy nhiên, hiện giờ các vị trí không cố định mà ngẫu nhiên sẽ có sự thay đổi, ví dụ Chu Nhị Ni và Thành Nguyệt tráo đổi công việc cho nhau, Nhị Ni sang tiệm đồ uống còn Thành Nguyệt qua tiệm quần áo nữ, hoặc Hổ Tử hoặc Cương Tử thay phiên sang tiệm đồ uống thay ca với Thành Dương. Đương nhiên, việc này không diễn ra thường xuyên mà chỉ ngẫu nhiên thôi.
Cuối tháng 9, Hứa Thắng Mỹ và Triệu Quân về tới Bắc Kinh. Theo chân hai người họ là gia đình Chu Hiểu Quyên. Đúng, là toàn bộ gia đình tha lôi nhau đi, không thiếu một người nào.
Lúc nhìn thấy bầu đoàn thê tử rồng rắn kéo tới tiệm sủi cảo, Lâm Thanh Hoà thầm cười lạnh trong lòng. Bây giờ đang thu hoạch vụ thu, là thời điểm quan trọng và bận rộn bậc nhất trong năm, ấy vậy mà có thể bỏ hết lên đây chứng tỏ nhà chị ta thực sự xem trọng cuộc hôn nhân này.
Mà cũng phải thôi, chàng rể quý người thủ đô mà lại, phải tranh thủ ở gần dính tí phúc khí chứ.
Lâm Thanh Hoà dửng dưng, thái độ không nóng không lạnh.
Đại khái nhận ra sự hờ hững của cô em dâu thế nên Chu Hiểu Quyên cũng chẳng thèm vồn vã, kéo chồng con tới thẳng nhà cha mẹ mình.
Nào ngờ chờ đón chị ta là cơn cuồng phong thịnh nộ của mẹ ruột. Vì Hứa Thắng Mỹ chỉ là cháu ngoại nên bà Chu không thể quá nặng lời nhưng Chu Hiểu Quyên thì khác, chị ta là con gái ruột, vậy đừng mong bà khách khí.
Chu Hiểu Quyên vừa đặt mông xuống ghế, chưa kịp nói năng gì đã bị mẹ chửi như tát nước, đến độ chị ta chỉ biết cúi gằm mặt, không nhấc được đầu dậy.
Mãi một lúc sau, bà Chu nghỉ mệt uống hớp nước, Chu Hiểu Quyên mới uỷ khuất thút thít: “Mẹ à, con biết chuyện này Hứa Thắng Mỹ không đúng, nhưng chuyện hôn nhân không thể thay đổi….”
Bà Chu đặt mạnh ly trà xuống bàn gằn giọng: “Chúng mày chỉ nghĩ tới cái đám cưới thôi phải không? Nếu còn ở trong thôn thì cả đời này đừng mong ngẩng đầu lên nhìn bà con chòm xóm. Lui về quá khứ một chút thì chắc chắn nó đã bị người ta kéo đi diễu phố, đấu tố công khai rồi!”
Chu Hiểu Quyên yếu ớt nói: “Bây giờ đã là thời nào rồi, làm gì còn chuyện đó!”
Bà Chu trừng mắt: “Mày còn già mồm phải không? Mày thử hỏi con gái mình xem, nó dám làm ra cái chuyện bại hoại gia phong thế này, liệu nó có nghĩ tới Chu gia không? Mợ út có lòng mang lên đây cho ăn cho ở đàng hoàng, cho công ăn việc làm tử tế. Nhưng nó thì giỏi rồi, lừa gạt tất cả mọi người, lén lén lút lút cặp kè đàn ông, còn vác cái bụng bầu về nữa!”
Chu Hiểu Quyên quay mặt đi chỗ khác lí nhí nói: “Con giao con gái mình cho vợ thằng đem lên tận Bắc Kinh xa xôi, ai ngờ lại xảy ra cớ sự này….”
Bà Chu tức muốn nổ phổi, ngay lúc này bà chỉ muốn giơ tay giáng xuống một cái bạt tai thật mạnh, nhưng bà vẫn cố gắng kiềm chế hết mức có thể: “Lời như này mà mày cũng nói ra được hả? Lương tâm của mày đâu? Lương tâm của mày bị chó tha đi rồi hả? Vợ thằng tư cưu mang Thắng Mỹ, cho nó lên đây ăn ngon mặc đẹp, ở nhà cao cửa rộng, mỗi tháng còn trả mấy chục đồng tiền lương. Nếu theo ý tôi thì không có một đồng bạc nào đâu. Cháu ngoại lên giúp cậu mợ là lẽ đương nhiên, nuôi ăn nuôi ở là quá lắm rồi, làm gì có chuyện trả lương ?!”
Cái này bà Chu nói thật, ngay từ đầu chính bà kiến nghị không cần trả lương cho bất cứ đứa nào hết, nhưng vợ thằng tư đã quyết nên bà đành thuận theo thôi chứ thật tình trong thâm tâm bà không muốn thằng tư phải tốn kém nhiều như vậy.
Bà Chu nhìn chằm chằm cô con gái lớn gằn từng chữ: “Lên đây làm việc nhẹ lương cao, cả ngày chỉ ngồi trông tiệm, mưa không tới mặt nắng không tới đầu, sướng gấp vạn lần làm nông ở quê. Bây giờ con mày hư hỏng mày lại quay qua trách ngược vì vợ thằng tư đưa nó lên đây nên mới hại nó ra nông nỗi này phải không? Mày đừng quên, chính mày dắt con gái tới nhà họ Chu, cầu cạnh vợ thằng tư tiếp nhận. Vốn dĩ khi ấy nó chỉ định mang một mình Nhị Ni đi thôi!”
Chu Hiểu Quyên không đủ tự tin nhìn thẳng vào mặt mẹ nhưng vẫn cố cứng miệng: “Mẹ, con biết chuyện này là Thắng Mỹ không đúng, nhưng mọi chuyện đã tới nước này rồi thì cũng thôi đi. Làm gì mà mợ ấy phải nặng nhẹ với chúng con. Mẹ không biết đâu, chúng con là anh là chị mà thái độ tiếp đón của mợ ấy không ra làm sao cả!”
Chị ta rất không phục, nói gì thì nói chị ta đường đường chính chính là con gái lớn Chu gia, tốt xấu gì thì đám em dâu vẫn phải kính trọng gọi một tiếng chị chồng. Cả ba đứa kia đều nể nang, nhún nhường 7 phần, chỉ có mình vợ thằng tư là không coi chị ra thể thống gì. Cái đồ mất dạy!
Lúc này đây, cả gia đình vượt đường xá xa xôi, ngồi xe ngồi tàu bao ngày mới tới được Bắc Kinh, vậy mà không được một bữa tiếp đón long trọng, chỉ một câu chào “chị tới rồi à”, vậy là xong việc?!
Cô ta là cái thá gì mà dám tỏ thái độ ghét bỏ người chị chồng này? Đấy, mới bữa trước về thằng út còn tới tận nhà ngỏ ý mời chị lên Bắc Kinh phát triển kia kìa.
Mà còn cái thằng út nữa, nguyên bản ngoan ngoãn biết điều, vậy mà lấy nhầm con vợ không ra gì, bị nó dạy hư. Ai đời anh chị lên chơi mà ấm nước cũng không pha, thế mà dám mở mồm mời lên đây làm ăn, lỡ lên thật rồi nó có lo được chu toàn mọi việc không? Đến hớp nước còn không có thì trông chờ được cái gì, đúng là đồ vô dụng!
Trước đây chị đã thấy con vợ thằng út chẳng phải cái ngữ tốt đẹp gì rồi. Bây giờ nó có bản lĩnh, mọc đủ lông đủ cánh nên càng lúc càng tự cao tự đại, ngông cuồng quá đáng!
Nguyên nhân sâu xa của việc này là do hôm bữa Hứa Thắng Mỹ về quê, âm thầm gạt lệ tâm sự với mẹ, nói rằng mợ út đối xử bất công, chỉ nâng đỡ Hổ Tử và Nhị Ni, ghét bỏ nó, muốn đuổi nó về quê, cho nên trong lúc nhất thời quẫn bách nó mới cạn nghĩ mà gây ra cớ sự này.
Thế nên, Chu Hiểu Quyên đã đem toàn bộ tội lỗi đổ hết lên đầu Lâm Thanh Hoà.
Đáng tiếc, bà Chu không hề hay biết tâm tư lệch lạc của cô con gái chứ nếu không chắc chắn bà sẽ không kìm nén mà thẳng tay tát xuống thật mạnh, tát cho văng hết mớ suy nghĩ vặn vẹo này ra khỏi đầu.
Tuy không nghe được tiếng lòng nhưng những lời nó thốt ra miệng cũng không thể chấp nhận nổi, bà thẳng thừng phản bác ngay: “Chị giỏi lắm, nuôi dạy được một đứa ăn cây táo rào cây sung, phá hư thanh danh Chu gia mà còn ở đó đòi người ta nể mặt. Đừng nói vợ thằng tư, tất cả mọi người trên dưới Chu gia đều không hoan nghênh đâu. Đợi cử hành xong hôn lễ này thì ai ở nhà đấy, đừng lui tới bên này nữa!”
Thoát cái sắc mặt Chu Hiểu Quyên xanh mét, chị ta tá hoả vội vàng túm lấy tay mẹ: “Mẹ, mợ tư thì con không tính nhưng mẹ không thể mặc kệ Thắng Mỹ được, nó là cháu ngoại của mẹ đó!”
Không thể được, nhất định không thể như vậy được, hôn lễ xong xuôi, cả gia đình chị phải quay về quê, Thắng Mỹ chỉ còn lại một thân một mình ở trên này, không dưa dẫm được vào nhà bà ngoại thì con bé biết làm thế nào bây giờ?
Thật tình chị đã nhìn ra cậu con rể không mấy mặn mà với con gái mình. Hồi nó về quê, lúc nào cũng mặt nhăn mày nhó, chê bôi cái nọ dè bỉu cái kia. Nhưng người ta là dân Bắc Kinh giàu có cao cao tại thượng, dù khó chịu cỡ nào thì chị vẫn phải tươi cười niềm nở, đối đãi hết mình. Thế nhưng mặc cho chị đón tiếp nồng hậu ra sao thì cậu ta vẫn làm mình làm mẩy, chẳng coi ai ra gì. Về sau Thắng Mỹ gả qua đó, nếu không nhờ cha mẹ bên này hỗ trợ giúp đỡ thì con bé khó mà sống yên thân.