Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 394 - Chương 394: Tuyển Nhân Viên

Chương 394: Tuyển nhân viên Chương 394: Tuyển nhân viên

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 394: Tuyển nhân viên

Tóm lại được con dâu an ủi một hồi, thấy được viễn cảnh tương lai tươi sáng, bà Chu tràn trề hy vọng, tinh thần cũng theo đó phấn chấn hẳn ra.

Bà vui vẻ đứng dậy, bám lấy tay con dâu để nó đỡ ra ngoài phòng khách xem TV cho khuây khoả.

Hứa Thắng Mỹ đang ngồi ở phòng khách, thấy bà ngoại và mợ bước ra, nó lập tức đứng phắt dậy, bộ dáng lo lắng và sợ sệt vô cùng.

Lâm Thanh Hoà liếc sơ một cái rồi dời mắt đi chỗ khác, cô không cảm thấy sự lo lắng hiện hữu trong mắt nó, cái bộ dáng nhút nhát, sợ hãi chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi. Có lẽ nó thấy nhà họ Chu không đáp ứng được mục đích nên mới tìm cách dựa vào Triệu gia. Điều đó có nghĩa là sự việc ngày hôm nay là do một tay nó dày công bày mưu tính kế chứ không đơn thuần là cô gái quê trong trắng ngây thơ bị tên lưu manh thành phố lừa gạt, dụ dỗ.

Tuy nhiên Lâm Thanh Hoà chẳng thèm vạch trần bộ mặt giả dối kia, sự tình cũng đã thế rồi, truy cứu tới cùng cũng chẳng có nghĩa lý gì, đợi nó gả đi là xong chuyện.

Bà Chu còn chẳng thèm nhìn Hứa Thắng Mỹ lấy một cái, bà ngồi xuống ghế vui vẻ trò chuyện với con trai cưng Chu Thanh Bách.

Tiếp chuyện mẹ thêm một lát nữa, vợ chồng Chu Thanh Bách đứng dậy xin phép ra về.

Trước khi đi, Lâm Thanh Hoà nói thẳng với Hứa Thắng Mỹ: “Trước mắt cứ ở tạm nhà bà ngoại bên này đi. Còn lương lậu tháng này thì chiếu theo sổ chấm công kết toán ra. Từ giờ về sau không cần tiếp tục đi làm nữa.”

Hứa Thắng Mỹ vội nói: “Ngày mai cháu sẽ đi làm lại!”

“Chỗ tôi không chứa nổi cô. Cô cứ ở đây đợi Triệu Quân dắt về quê gặp cha mẹ đi.” Dứt lời, Lâm Thanh Hoà chẳng thèm đếm xỉa thêm nữa, lập tức xoay gót đi thẳng ra khỏi cổng, ngồi lên yên sau xe đạp, bám lấy eo chồng. Chu Thanh Bách nhấn bàn đạp, chở vợ về tiểu khu.

Ba ngày sau, Hứa Thắng Mỹ và Triệu Quân khởi hành về quê.

Những việc này Lâm Thanh Hoà không biết mà cô cũng chẳng thèm biết ấy chứ.

Nhưng Chu Hiểu Mai thì bất bình khủng khiếp. Đợi mãi mới có ngày rảnh, cô liền rủ chị dâu đi tắm để trút bầu tâm sự.

Chu Hiểu Mai bất mãn nói: “Chị nói cái con Thắng Mỹ nó có ngu không cơ chứ? Người như cái thằng Triệu Quân mà cũng đâm đầu vào gả cho được!”

Lâm Thanh Hoà lời ít ý nhiều, đơn giản nhưng trúng mục tiêu: “Hộ khẩu Bắc Kinh.”

Về điểm này Lâm Thanh Hoà có thể lý giải, được lên thành phố lớn, ngắm nhìn phồn hoa đô hội, làm gì có ai nguyện ý quay về vùng nông thôn nghèo nàn lạc hậu kia chứ?

Tâm lý này hoàn toàn bình thường, ai cũng có, cô cũng vậy. Nhưng muốn hưởng vinh hoa phú quý thì phải trả bằng mồ hôi nước mắt, phải bỏ công bỏ sức chứ ở đâu khơi khơi mà có?

Đây cũng là nguyên nhân mà Lâm Thanh Hoà ra sức bồi dưỡng con cháu. Dù cho bây giờ mới là thập niên 80, thì cô vẫn muốn chúng nó phải có cái bằng lận lưng đặng mai sau ra đời có năng lực, có kiến thức mà đem ra cạnh tranh với người ta.

Nhưng bản tính Hứa Thắng Mỹ thì thế nào? Nói ngồi mát ăn bát vàng là còn nhẹ đấy chứ nói trắng ra thì nó là cái đồ lười biếng, cơ hội, không làm mà đòi có ăn.

Vì thế, để trụ lại thủ đô chỉ có một con đường nhanh nhất đó là gả chồng Bắc Kinh. Mà nó cũng không ngu nha, phải chọn gia đình có điều kiện kinh tế khá giả mới chịu. Nhưng tính tới tính lui lại dây ngay vào cái thằng công tử ăn chơi trác tán. Đúng là vật hợp theo loài!

Chu Hiểu Mai hằm hằm nói: “Em thấy cái thằng Triệu Quân này cứ cố tình kéo dài dây dưa thế nào ấy, có khi thời gian tới sẽ còn lắm chuyện phiền phức nữa cho xem.”

Úi giời, mấy đứa Chu Toàn nhà này chỉ đánh cảnh cáo, bầm dập phần mềm chứ có bị trọng thương gì đâu mà cái thằng Triệu Quân bày lắm trò nhằm trì hoãn, khất lần khất lữa tới tận bây giờ mới chịu về quê. Như thế là đủ rõ ràng ý tứ của nó rồi còn gì? Nó không mặn mà với cái hôn lễ này.

Chẳng qua là giờ Hứa Thắng Mỹ đã mang trong mình cốt nhục của nó, nên không thể chối bỏ trách nhiệm cộng với áp lực từ phía ông bà Triệu, nó mới miễn cưỡng về gặp cha mẹ vợ tương lai.

Lâm Thanh Hoà chỉ yên lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối chẳng có hứng thú mở lời.

Chu Hiểu Mai thì vẫn thao thao bất tuyệt, xong đâu đó, cô chốt một câu: “Em thấy cha mẹ thằng Triệu Quân cũng là người biết điều.”

Lâm Thanh Hoà không nhịn được, phá lên cười ha hả, cô út ngây thơ quá! Trước mắt thì biết điều thôi, còn sau này thì chưa chắc à! Trên thế gian này biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, đừng vội võ đoán!

Đời trước cô đã gặp qua rồi, chính là trường hợp cô bạn đồng nghiệp của cô đây. Lúc chưa kết hôn thì khen mẹ chồng tương lai ngút ngàn, nào là tốt lắm, tâm lý lắm, nào là có thể chuyện trò tâm tình như đôi bạn gái thân thiết, trên đời khó tìm được người mẹ chồng thứ hai yêu chiều con dâu như vậy. Nhưng khi kết hôn rồi thì sao, phải nói là thái độ thay đổi một trời một vực.

Thế nên, hoạ hay phúc thì chờ hồi sau phân giải. Tuy nhiên, dù thế nào đấy cũng là chuyện riêng của Hứa Thắng Mỹ, nó tự đi mà đối mặt, Lâm Thanh Hoà chẳng thèm bận tâm!

Không muốn tiếp tục nghe về Hứa Thắng Mỹ nữa, cô chủ động nói sang chuyện Tam Ni.

Nghe xong, Chu Hiểu Mai bĩu môi: “Tam Ni xui xẻo nên mới đầu thai nhầm vào bụng bà chị hai!”

Lâm Thanh Hoà nói: “Nó là đứa không tồi, tương lai sau này chắc không tới nỗi nào.”

Lần trước về quê, cô thậm chí còn không nói với chị hai Chu câu nào, không hợp nhau thì nửa câu cũng tính là nhiều. Nhưng cô có gặp qua Chu Lục Ni, con bé đó càng lớn càng hư, nghe chị cả kể lại kỳ tích lẫy lừng của nó mà cô chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Theo Lâm Thanh Hoà đánh giá, nếu không dạy bảo đàng hoàng thì chưa biết chừng về sau Lục Ni sẽ thành Hứa Thắng Mỹ thứ 2 mất. Lúc nào nó cũng mắt la mày lém, hỏi tới thì đôi con người đảo láo liên, không dám nhìn thẳng. Sơ qua là biết con người xảo quyệt khó lường rồi.

Thôi mặc kệ, đây là chuyện con cái nhà người khác, mình suy nghĩ cũng vô ích. Lâm Thanh Hoà nhanh chóng quăng mấy phiền não ra sau đầu, tắm rửa cho lẹ rồi hai chị em chia tay, ai về nhà nấy.

Về nhà, Lâm Thanh Hoà bắt đầu giở sổ sách ra xem. Rời đi hơn một tháng, sau đó lại phát sinh lắm chuyện trời ơi đất hỡi, mãi cho tới hôm nay cô mới có thời gian ngồi xuống kiểm tra công việc kinh doanh.

Vừa tính toán qua vài con số cô đã phát hiện ra sổ sách của xưởng may mặc có vấn đề, số liệu vật tư đầu vào và thành phẩm đầu ra không khớp.

Không chần chừ một phút, Lâm Thanh Hoà lập tức gọi Mã Thành Dân tới.

Vừa nghe thông báo số liệu bị sai lệch, Mã Thành Dân bàng hoàng ngây người rồi gấp gáp cầm sổ lên dò lại một lượt.

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Số vải Satin tháng trước nhập vào kho ít nhất phải may được 3000 bộ quần áo, nhưng tại sao cuối cùng lại chỉ ra thành phẩm là 2980 bộ?”

Mặc dù cô không trực tiếp quản lý nhưng từng nào vải may được bao nhiêu bộ đồ thì cô vẫn đủ khả năng ước lượng. Xưởng đã hoạt động được một thời gian, mọi thứ đã đi vào ổn định chứ không lơ nga lơ ngơ như năm đầu tiên thế nên chút ít kiến thức cơ bản này đương nhiên cô phải nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Trời!” Sắc mặt Mã Thành Dân tức khắc trở nên nghiêm trọng, anh hít sâu một hơi rồi nói: “Cô cho tôi một chút thời gian để xác minh lại.”

Lâm Thanh Hoà híp mắt nhìn đối phương một cái rồi gật đầu.

Mã Thành Dân lập tức nhảy lên xe đạp phi như bay tới xưởng may mặc rồi rẽ qua cửa hàng quần áo nam và nữ, gom hết toàn bộ sổ sách về nhà, dò lại cẩn thận một lượt từ đầu chí cuối.

Mãi tới tận hơn 9 giờ tối, Mã Thành Dân mới sang gõ cửa nhà Lâm Thanh Hoà.

Lúc này, sắc mặt anh đã thoải mái hơn hồi chiều rất nhiều, anh thành thật nhận lỗi: “Là do tôi nhập sổ nhầm, nhưng lợi nhuận đảm bảo không thiếu một đồng, tôi đã đối chiếu lại sổ sách cẩn thận, đây cô xem qua đi.”

Lâm Thanh Hoà đón lấy xấp sổ, lật giở từng trang, đúng là không thiếu một phân tiền. Vì giá thành trang phục đều được định giá thống nhất, bán bao nhiêu bộ thu về bao nhiêu tiền đều thể hiện rõ mồn một trên giấy tờ. Chẳng qua là sổ xuất kho hụt mất 20 bộ cho nên Lâm Thanh Hoà mới dễ dàng phát hiện ra.

Dùng người không nghi, nghi người không dùng! Cô tin tưởng Mã Thành Dân thực sự sơ suất nhớ nhầm chứ không phải cố ý thử mình, vậy nên cô gật đầu dặn: “Lần sau nhớ chú ý!”

“Vâng.” Mã Thành Dân thở phào một hơi, âm thầm hứa với lòng lần tới nhất định không thể mắc phải sai lẫn ngớ ngẩn như này nữa.

Sau đó, Lâm Thanh Hoà liền sắp xếp qua chuyện khác: “Thành Dương và Thành Nguyệt đáp ứng công việc rất tốt. Sang tháng tăng tiền lương cho hai đứa nó đi.”

“Dạ vâng.” Mã Thành Dân vui vẻ gật đầu.

Thời gian không còn sớm, sáng mai Lâm Thanh Hoà còn phải tới trường nên hai người kết thúc công việc tại đây, Mã Thanh Dân đứng dậy ra về.

Lâm Thanh Hoà nói với chồng: “Tiền nhà mình thiếu chú Vương tầm cuối năm nay là có thể trả được rồi.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách không có ý kiến, anh đi tới tiếp nhận chồng sổ: “Để anh kiểm cho.”

Lâm Thanh Hoà hí hửng đặt hết vào tay anh chồng, đang định nói gì thì Hổ Tử và Cương Tử về tới.

Ngày nào cũng thế, tầm 9 rưỡi tối hai anh em nó mới về tới nhà vì 9 giờ tan học lớp bổ túc nhưng phải đưa chị Nhị Ni về tiệm sủi cảo rồi hai đứa nó mới vòng về tiểu khu.

Lại nói tới vấn đề nhân sự, mấy ngày hôm nay Lâm Thanh Hoà đã bắt đầu tuyển thêm một người mới. Trước mắt vì tình trạng thiếu hụt nên nhân viên được tạm thời điều động như sau Thành Nguyệt tới tiệm quần áo nữ phụ giúp Nhị Nị còn Hổ Tử qua tiệm nước giải khát bán hàng chung với Thành Dương.

Bình Luận (0)
Comment