Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 426 - Chương 426: Bất Tài Vô Dụng

Chương 426: Bất tài vô dụng Chương 426: Bất tài vô dụng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 426: Bất tài vô dụng

Về điểm này đúng là chị cả Chu lo lắng không thừa chút nào.

Điều gì đến sẽ phải đến thôi!

Sau khi được sắp xếp vào nhà máy Triệu gia, Hứa Thắng Cường đắc ý dạt dào, xời ơi, chị nó là con dâu xưởng trưởng cơ mà, nó đếch phải ngán bố con thằng nào, nhá!

Đáng lẽ từ nông thôn lên thì phải hết sức khiêm nhường, thậm chí còn phải luồn cúi, thế nhưng Hứa Thắng Cường đi làm với tâm thái rất chi là ông kễnh bố đời, kiêu ngạo tự đại, không thèm học hỏi ai hết, đến khẩu âm nó cũng chẳng thèm sửa, vẫn sử dụng phương ngữ cũng như chất giọng đặc sệt nông thôn, ai hiểu thì hiểu không hiểu thì thôi!

Cứ như vậy, trong xưởng bắt đầu dấy lên lời đàm tiếu. Đi đâu cũng nghe công nhân thì thầm chê bai, nói xấu thằng nhà quê đã ngu lại hay tỏ ra nguy hiểm.

Hứa Thắng Cường cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn mình mang theo sự trào phúng và khinh miệt rõ rệt nhưng nó không hề hay biết những lời lẽ xấu xí mà toàn bộ nhân viên đang âm thầm truyền tai nhau.

Cho đến một ngày, tình cờ đi ngang nghe được có kẻ đang chửi mình. Nó hùng hùng hổ hổ không nói hai lời, lập tức nhào đến đấm một cú vào mặt đối phương, rồi túm lấy cổ áo tên đó đánh túi bụi. Người nọ nào dám đánh trả vì Hứa Thắng Cường là thân thích của xưởng trưởng, lỡ có gì thì mất việc như chơi. Thấy đối phương nằm im chịu đòn, Hứa Thắng Cường càng đánh càng hăng, cuối cùng thành quá tay, người kia bị thương nặng, chảy nhiều máu, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Mọi chuyện bung bét, ông bà Triệu tức giận vô cùng, đặc biệt là bà Triệu, bà chọn đúng thời điểm ăn cơm, trước mặt đông đảo thành viên gia đình để chỉ cây dâu mắng cây hoè.

“Hừ, đã đi cửa sau để xin việc mà còn không biết điều, vừa ngu dốt vừa lười biếng, không chịu làm việc thì cũng thôi đi, đằng này còn dám đánh nhau ở xưởng. Nhà máy tuy rằng do Triệu gia quản lý nhưng không phải của Triệu gia hoàn toàn mà kể cả có là của Triệu gia đi nữa thì cũng không ai được phép ngông nghênh làm càn như thế!”

“Cái bản chất quê mùa nó đã ăn sâu bén rễ thì có lên thành phố cũng chẳng gột rửa được thứ bùn nhơ. Có việc gì thì ngồi xuống từ từ giải quyết, mắc gì đánh người ta nhập viện? Chưa động khẩu đã động thủ, nghĩ chỗ này là nơi thâm sơn cùng cốc không có luật lệ phép tắc như chỗ mấy người chắc? Ra tới nơi văn minh mà cư xử như mọi!”

“Nếu không phải nhà chúng tôi ra tiền dẹp yên thì chuyện này chưa xong đâu, vào cục cảnh sát mà ngồi đợi đi, cái tội đánh người đừng hòng mà cứu ra được, tiền án tiền sử lưu lại vĩnh viễn đấy, cả đời này đừng mong trở mình!”

Hứa Thắng Mỹ miễn cường cười gượng, dịu giọng nói: “Mẹ, chuyện này là Cường Tử sai. Tuy rằng bọn họ nói xấu sau lưng nó nhưng dù gì nó cũng không nên đánh người. Nhưng mẹ yên tâm, bên phía người bị hại đã giải quyết ổn thoả rồi, chúng con đã thăm hỏi, xin lỗi đồng thời bồi thường tiền viện phí thuốc men đầy đủ cả rồi!”

Bà Triệu hừ lạnh: “Vào nhà máy chẳng làm được tích sự gì, coi như cho không tiền lương nó còn chưa đủ sao? Đã vậy còn đem phiền phức đến cho Triệu gia, tôi thấy tốt nhất là kêu nó cuốn gói đi thì hơn.”

Hứa Thắng Mỹ vội vàng hứa hẹn: “Mẹ, mẹ yên tâm, lần này con nhất định dạy dỗ nó cẩn thận, bắt nó yên phận làm việc, tuyệt đối không gây thêm bất cứ phiền phức gì cho Triệu gia nữa.”

Những gì cần nói cũng đã nói đủ, bà Triệu im lặng, phóng hai ánh mắt sắc như đao vào phía con dâu rồi bực tức cầm đũa ăn cơm.

Hứa Thắng Mỹ cố gắng chống đỡ cho xong bữa, sau đó nó liền đi về phòng bếp xách cặp lồng cơm đã được đóng gói sẵn mang tới phòng trọ cho Hứa Thắng Cường.

Hứa Thắng Cường thuê trọ bên ngoài chứ không ở tại Triệu gia, một phần vì Triệu gia không đồng ý, một phần vì nhà đã chật kín người.

Vừa nhìn thấy chị gái tới, Hứa Thắng Cường cơ hồ đứng phắt dậy gấp gáp bắt lấy hộp cơm rồi làu bàu: “Chị, sao bây giờ chị mới tới, em sắp chết đói đến nơi rồi đây này.”

Hứa Thắng Mỹ chẳng nói chẳng rằng, lãnh đạm nhìn thằng em ăn ngấu ăn nghiến như đứa chết đói, lát sau mới nhàn nhạt lên tiếng: “Ăn xong em thu dọn quần áo về quê đi.”

“Gì?” Ngậm đầy một họng cơm, Hứa Thắng Cường thiếu chút nghẹn chết, nó nuốt vội nuốt vàng, ho sặc sụa, nước mắt nước mũi giàn giụa. Mãi một lúc sau, phải vất vả lắm mới nuốt được toàn bộ cơm xuống bụng, Hứa Thắng Cường trợn trắng mắt: “Cái gì, chị vừa nói gì? Chị bảo tôi về quê á?”

Hứa Thắng Mỹ sa sầm nét mặt: “Không về chẳng lẽ mày định tiếp tục ở đây sinh sự à?!”

Hứa Thắng Cường trừng mắt: “À, lấy được chồng giàu, làm thiếu phu nhân lắm tiền nhiều của nên tính giũ sạch quan hệ với người nhà đúng không?!”

Hứa Thắng Mỹ buồn bực mắng: “Thằng ranh này, rốt cuộc tới khi nào em mới chịu hiểu chuyện một chút cho chị nhờ đây hả? Đúng là mẹ đã chiều hư em rồi! Em có biết để đón được em lên đây chị đã phải trả một cái giá đắt như thế nào không hả?”

Hứa Thắng Cường xì một tiếng: “Cái gì mà trả giá đắt, không phải cháu trai của em bị Triệu gia hại chết nên nhà đó mới đồng ý đón em lên Bắc Kinh hay sao?”

Hứa Thắng Mỹ hít vào một hơi thật sâu, ổn định tinh thần rồi nói tiếp: “Lên được đây là một cơ hội tốt hiếm có, nếu em không cố gắng nắm bắt, nỗ lực học hỏi thì chị không đủ khả năng để tiếp tục bao bọc em đâu. Em cũng thấy cuộc sống của chị ở Triệu gia khó khăn thế nào rồi đấy!”

Triệu gia rất giàu có, điều kiện sinh hoạt rất tốt, ba bữa mỗi ngày đều có đủ thịt cá phong phú. Nhưng tất cả những thứ đó không phải của nó. Gả vào nhà họ Triệu, nó chỉ là một nàng dâu nhỏ nhoi, phía trên còn có hai người chị dâu và đặc biệt là bà mẹ chồng cực kì lợi hại. Ở trong căn nhà đó, nó gần như không có tiếng nói, tình cảnh vô cùng bấp bênh vì không có nhà mẹ đẻ hậu thuẫn.

“Vất vả lắm mới lên được Bắc Kinh, nhà cậu mợ em không tới, nhà ông bà ngoại em cũng không sang. Em có biết hay không, ở Bắc Kinh này hai chị em mình không có căn cơ. Chúng ta bắt buộc phải dựa vào Chu gia. Vậy mà năm lần bảy lượt chị bảo em qua đó mà em cứ cứng đầu không chịu đi.” Hứa Thắng Mỹ hận rèn sắt không thành thép!

Hứa Thắng Cường hừ lạnh: “Đi làm cái gì? Đâu phải chị không biết cậu mợ út không thích chúng ta. Lần trước chị kết hôn bà mợ ấy có thèm đến dự đâu!”

Hứa Thắng Mỹ mắng: “Người không thích chúng ta chỉ có mình mợ út thôi. Bà ấy với chúng ta không có huyết thống. Còn cậu út và ông bà ngoại tuy rằng nổi giận nhưng tâm lý chung vẫn là thương hai chị em mình. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, em có hiểu không? Nếu em không chịu khó đi lại gần gũi thì chút ít tình cảm này cũng không cánh mà bay đấy!”

Nếu có thể nó cũng chẳng muốn gạt bỏ hết liêm sỉ để mà mặt nóng dán mông lạnh đâu. Nó có mù đâu mà không nhìn ra những người bên đó không ưa mình, thế nhưng vẫn phải chường mặt tới thôi. Chẳng phải thương yêu hay quý báu gì mà nó phòng hờ mai này gặp phải việc gì bất trắc thì còn có nơi để bấu víu.

Về khoản này Hứa Thắng Cường thua xa chị gái, nó bĩu môi: “Còn lâu em mới đi, chị thích thì tự mình đi đi.”

Dứt lời, nó tiếp tục cắm cúi ăn cơm. Làm sao phải đi nịnh nọt nhà họ Chu, không cần nhà đó thì nó vẫn quang minh chính đại lên được Bắc Kinh đây thôi!

Đúng là thằng nhãi không có tiền đồ, Hứa Thắng Mỹ giận điên người, ngay lúc này nó chỉ muốn đập cho thằng em ngu ngốc này một trận.

Hứa Thắng Mỹ lạnh giọng nói: “Chị mặc kệ em muốn hay không thì bắt buộc phải sang nhà ông bà ngoại. Mấy ngày nữa chị sẽ đi, tới hôm ấy hai chị em mình đi cùng nhau.”

Hứa Thắng Cường gắt gỏng: “Anh rể đâu, em muốn đi tìm anh rể!”

Hứa Thắng Mỹ nghiến răng nghiến lợi: “Thân anh ta còn lo không xong, em kiếm anh ấy thì được tích sự gì!”

Đúng là điên mà, chồng không ra chồng, em không ra em! Bất tài vô dụng hết cả lũ! Thật ra nó muốn ứng tuyển vào nhà máy nhưng ngặt một nỗi nó không biết chữ, không thể đi làm!

Chưa khi nào nó hối hận như lúc này! Sớm biết có ngày hôm nay thì hồi ấy nó đã theo Chu Nhị Ni học chữ rồi. Chẳng hiểu ngày xưa nghĩ gì mà ham xem TV đến thế không biết?!

Tuy nhiên giờ ngồi đây than thân trách phận cũng vô dụng. Điều cấp bách trước mắt là phải ép được thằng em cứng đầu này đi sang nhà ông bà ngoại tranh thủ tình cảm để kiếm tìm chỗ dựa.

Cuối cùng, chuyện đánh người cũng được dẹp yên nhưng mỗi quan hệ giữa Hứa Thắng Cường và các đồng nghiệp trở nên cực kỳ tệ hại.

Khó khăn lắm Hứa Thắng Cường mới có được một ngày phép, chưa kịp làm gì thì đã bị chị gái xách cổ tới nhà ông bà ngoại.

Bình Luận (0)
Comment