Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 556 - Chương 556: Thái Độ

Chương 556: Thái độ Chương 556: Thái độ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 556: Thái độ

Quả thực lúc hay tin Lâm Thanh Hoà mang thai, chị Ông cũng có chung cảm giác giống như tất cả mọi người đó chính là vô cùng kinh ngạc!

Tính ra Tiểu Khải đã lớn đùng như vậy mà mẹ mới có em bé thì nghe chừng hơi hoảng thật. Nhưng phút kinh ngạc qua đi, chị cảm thấy chuyện này hết sức bình thường, có thai thì sinh thôi, điều kiện gia đình cũng đâu tới mức không nuôi nổi.

Với lại ba thằng con trai lớn tướng cả rồi, giờ có thêm cô công chúa để cưng nựng yêu chiều cũng vui cửa vui nhà.

Nghe tin là chị tức tốc sắp xếp công việc sang thăm Lâm Thanh Hoà ngay, nhưng chẳng hiểu sao cả hai lần chị tới đều đụng trúng lúc Lâm Thanh Hoà vật vã nôn khan. Haizz, chỉ nhìn thôi mà cũng xót hết cả ruột!

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Hiện tại em khá hơn nhiều rồi chị ạ, chỉ cần không ăn những thứ có dầu mỡ là không sao hết.”

Chị Ông gật đầu đồng tình: “Còn vất vả thêm vài tháng nữa.”

Cùng là phụ nữ, cùng vượt cạn mấy lần làm sao chị không biết những khó khăn mà giờ đây Lâm Thanh Hoà đang trải qua.

Còn về phía Lâm Thanh Hoà, thời gian đầu cô hoang mang cực kỳ, cảm thấy không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa nhưng dần dần bình tâm ngẫm lại thì lại thấy mình quá may mắn!

Ừhm, nói sao nhỉ?!

Rõ ràng cơ thể này đã buộc ga-rô mà cô vẫn thành công đậu thai thì đúng là hiếm trong hiếm. Và cô bắt đầu suy nghĩ tới lời ông thầy bói đã từng nói, cô vẫn còn nhớ rất rõ hôm ấy ông ấy nhất quyết khẳng định rằng vì cô sửa mệnh nên mới dẫn tới những sự thay đổi này.

Nhớ lại là thấy mắc cười, cái gì mà sửa mệnh cơ chứ?! Trên cơ bản việc này không liên quan gì tới số mệnh của nguyên chủ, nói một cách đơn giản hơn là lá số tử vi của nguyên chủ không có cung con gái nhưng cô thì có.

Và nếu đã là số phận thì không thể thay đổi được. Cũng may cô chưa qua hàng bốn, tuy bị liệt vào danh mục sản phụ cao niên nhưng cô cảm thấy cơ thể mình vẫn chống đỡ nổi. Nếu con tới muộn vài năm nữa thì mới thực sự là mệt đấy.

Ngồi chơi với chị Ông hơn một giờ đồng hồ, Lâm Thanh Hòa đứng dậy ra về. Cô không về tiệm sủi cảo ngay mà rẽ vào tiệm hải vị thăm mẹ con Tam Ni.

Thằng cu nhà Tam Ni có nhũ danh Bé Mập vì cu cậu tròn xoe như củ khoai tây, kháu khỉnh lanh lợi vô cùng.

Thấy thím tư tới, Chu Tam Ni vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Nó vội vàng đỡ thím ngồi xuống ghế rồi đi rửa sạch cốc, rót cho thím một ly nước ấm: “Tình trạng ốm nghén của thím sao rồi, có đỡ hơn chút nào không?”

Đang lúc khát nước nên Lâm Thanh Hoà tu một hơi hết sạch, uống xong, ngồi thở một hồi cô mới từ tốn trả lời được: “Thím khá hơn nhiều rồi, không còn khó chịu như trước nữa.”

Chu Tam Ni cũng rất có tâm, chẳng biết nó học ai mà kỳ công muối cho Lâm Thanh Hoà hai hũ củ cải chua. Thỉnh thoảng buồn miệng cô cũng ăn vài miếng, tuy không có tác dụng lớn lắm nhưng điều đáng quý là tấm lòng của con bé.

Lâm Thanh Hoà quay sang hỏi chuyện Lý Ái Quốc: “À, thím nghe chú tư bảo cháu cho thuê cửa hàng rồi hả?"

Lý Ái Quốc gật đầu xác nhận: “Dạ vâng, tạm thời chưa dùng đến nên chúng cháu cho người ta thuê, chứ đóng cửa để không cũng phí.”

Lâm Thanh Hoà gật gù tán thành: “Làm rất đúng, ít nhiều gì cũng có thêm một khoản thu vào.”

Năm nay giá cả leo thang chóng mặt, Lâm Thanh Hòa tăng lương cho vợ chồng Tam Ni từ 80 lên 140 đồng.

Hai vợ chồng tiêu pha tương đối dè sẻn, Bé Mập còn nhỏ chưa tốn kém mấy nên nhìn chung một tháng cả gia đình chi tiêu tầm ba mươi, bốn mươi đồng thôi, còn lại tiết kiệm lên 100 đồng. Nhưng kể cả có như vậy thì một năm mới để ra được ngàn hai. Tuy rằng không ít nhưng vẫn cách xa khoản nợ đang thiếu chú thím tư.

Chiếu theo ý tứ của Lý Ái Quốc là làm thuê ở đây ba năm rồi vợ chồng tách ra làm riêng nhưng Chu Tam Ni kiên quyết không đồng ý.

Thứ nhất, trong vòng ba năm chưa chắc đã trả xong nợ. Thứ hai, sau một thời gian tiếp xúc với công việc kinh doanh, Tam Ni nhìn ra được mỗi lần nhập hàng cần một khoản vốn rất lớn. Nếu tách ra làm riêng thì lấy đâu ra vốn? Chẳng lẽ lại hỏi vay chú thím à? Dựa dẫm một, hai lần thì được nhưng không thể vì thế mà ỷ lại cả đời.

Chú thím có ơn cưu mang hai vợ chồng lên đây, cho mượn tiền mua cửa hàng cửa hiệu đã là đủ lắm rồi, Chu Tam Ni không muốn làm phiền thêm nữa.

Vậy nên nó tính trước mắt cứ làm thuê ở đây, bao giờ trả xong nợ, kiếm được khoản vốn đầu tiên thì ra riêng. Còn cái mặt bằng cứ cho thuê đi, kiếm được đồng nào hay đồng đấy, còn không thì cứ khoá cửa để đó, dù sao cũng chẳng thiu được mà phải hấp tập vội vàng.

Hiếm khi thấy vợ kiên quyết một việc gì và hơn nữa cách suy nghĩ của cô ấy rất đúng cho nên Lý Ái Quốc bằng lòng nghe theo.

Đương nhiên những việc này vợ chồng Tam Ni không nói ra cho nên cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều không hề hay biết.

Vì sắp tới giờ cơm chiều, Lâm Thanh Hoà chỉ ngồi một lát rồi đứng dậy ra về. Lần này cô không lấy thêm hải vị bởi ở nhà vẫn còn nhiều.

Về gần tới tiệm sủi cảo, Lâm Thanh Hoà thấy thấp thoáng bóng Hổ Tử đang ngồi nói chuyện với ông xã.

Lại nhắc tới Hổ Tử, sau Tết Nguyên Tiêu là nó với Trần San San quay lại Bắc Kinh nhưng khổ nỗi lúc ấy cô đang choáng váng với sự thật rằng mình đã mang thai cộng thêm phản ứng ốm nghén quá kinh khủng cho nên về cơ bản cô không thể quan tâm tới bất kỳ chuyện gì khác.

Năm nay Hổ Tử không ở chung với nhà cô nữa mà dọn ra ngoài thuê phòng ở riêng. Công việc làm ăn cũng tự lực cánh sinh từ A tới Z, chỉ là tiền kiếm về bao nhiêu vẫn đưa hết cho mợ út nhờ giữ hộ.

Điều đáng nói chính là nó đã lấy được hộ khẩu Bắc Kinh. Tất nhiên là nhờ Ông Quốc Đống giải quyết cho, tiêu tốn một đống tiền nhưng hiện Hổ Tử đã trở thành người Bắc Kinh danh xứng với thực, thoải mái tự tin đi ra ngoài làm việc mà không phải ngại ngần hay lo lắng bất kỳ điều gì nữa.

Đối với thằng cháu này Lâm Thanh Hoà vừa lòng cực kỳ, nó là đứa có lập trường kiên định, luôn giữ vững ý chí trước mọi khó khăn, trở ngại. Sau khi được đi học bổ túc hai năm, đầu óc đã mở mang ra không ít, giờ đây Hổ Tử không còn là cậu nhóc nhà quê khờ khạo mà thay vào đó là một chàng thanh niên rất thông minh, lanh lợi. Đặc biệt có một đức tính mà Lâm Thanh Hoà rất nể phục đó là Hổ Tử chịu khổ cực giỏi. Dường như chỉ cần trời không mưa thì không gì có thể ngăn cản được bước chân nó.

Vừa vào quán, cô liền lên tiếng cười hỏi: “Hôm nay sao về sớm thế?”

Hổ Tử đang tập trung nói chuyện với cậu út, nghe thấy âm thanh từ phía sau, nó vội quay người đứng bật dậy rồi cười hớn hở: “Mợ út, hôm nay cháu gặp may, bán hết hàng sớm. Mai mới lại đi lấy thêm hàng mới.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Thỉnh thoảng phải đưa San San đi chơi, đi xem phim điện ảnh này nọ, chứ đừng cắm đầu vào công việc rồi bỏ bê con bé.”

Hổ Tử gãi đầu cười: “Có ạ.”

Hiện tại hai đứa nó không còn đơn thuần là người yêu mà đã trở thành vợ chồng sắp cưới. Năm nay Hổ Tử đã đạt được mục tiêu chuyển hộ khẩu, tuổi tác cũng không còn nhỏ nhưng nó chưa tính kết hôn vội mà định kiếm thêm một khoản nữa, mua cái cửa hàng cửa hiệu cho đàng hoàng trước. Cậu mợ út đã dạy rồi, có tiền thì nên mua lấy cái mặt bằng, dù sao cũng không thể bày sạp vỉa hè mãi được.

Đáng lẽ là mua được rồi ấy chứ, nhưng tốn một khoản lo liệu vấn đề hộ khẩu nên phải tiếp tục tích cóp lên nữa mới đủ.

Lâm Thanh Hoà ngồi xuống thuận miệng hỏi: “Vừa rồi hai cậu cháu đang nói chuyện gì mà thấy thím vào liền ngưng vậy?”

Hổ Tử lắc đầu, nói: “Cũng không có gì quan trọng, hôm nay cháu bày quán gặp được Thắng Cường.”

Lúc nhìn thấy Hứa Thắng Cường, Hổ Tử tính cười chào hỏi nhưng Thắng Cường lập tức dời mắt đi chỗ khác, làm như không hề quen biết. Vậy nên Hổ Tử cũng thôi, người ta đã không cần thì mình chẳng việc gì phải cầu cạnh theo đuổi quan hệ.

Đứng gần nhau mà không nói chuyện, không giao lưu, chẳng khác nào hai người xa lạ. Tuy nhiên có một số việc cứ đập vào mắt khiến Hổ Tử không thể không chú ý. Có lẽ không có người dạy bảo tử tế cho nên thái độ bán hàng của Thắng Cường lạ lùng vô cùng. Khách hàng mới cò kè mặc cả một câu mà nó đã buông lời xanh rờn “mua thì mua không mua thì biến!”

Trời thần ơi, có ai ăn nói với khách như vậy bao giờ?

Thế nên Hổ Tử đã bán hết sạch sàng sanh mà Hứa Thắng Cường mới chỉ tiêu thụ được hai bộ. Cái này cũng không có gì là lạ, thái độ bán buôn cái kiểu bố đời như vậy thì khách người ta không thèm ghé là phải thôi.

Bình Luận (0)
Comment