Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 555: Thay đổi khẩu vị
Từ sau khi mang thai, khẩu vị của Lâm Thanh Hoà dường như thay đổi hoàn toàn. Sơn hào hải vị có bầy ê hề trước mặt cô cũng chẳng thèm đoái hoài thế nhưng lại có thể ngồi ăn ngon lành mấy món bình dân tỉ như rau cải thảo từ vùng khác chuyển đến, phải nói là Lâm Thanh Hoà mê mẩn tất cả các món được chế biến từ cải thảo.
Còn các loại thịt, dù không thích, cô vẫn phải duy trì ăn mỗi ngày để đảm bảo bổ sung đủ chất dinh dưỡng cho thai nhi, nhưng trên cơ bản chỉ là cho vào miệng, nhai và nuốt thôi chứ cô chẳng cảm thấy ngon chút nào.
Và tất nhiên, Chu Thanh Bách luôn chuẩn bị hết thảy theo yêu cầu của bà xã đại nhân.
Chuyện Lâm Thanh Hoà mang thai, hiện vẫn nằm trong vòng bí mật, ở tiểu khu không một ai hay biết gì. Bởi từ khi cô thăng chức lên làm trưởng khoa, không phải tới trường thường xuyên như lúc trước cho nên mọi người chỉ đơn giản nghĩ rằng công việc quản lý nhàn hạ chứ không ai biết thực chất cô đã từ chức ở nhà dưỡng thai.
À, ngoài cải thảo, Lâm Thanh Hoà còn đặc biệt thích các loại nấm từ nấm đông cô, nấm hương cho tới nấm trà thụ (1) , bất kể món hầm hay món kho nào có nấm là Lâm Thanh Hoà sẽ gắp rất nhiệt tình.
Chu Thanh Bách bất đắc dĩ vô cùng, canh gà thơm ngon bổ dưỡng là thế mà nàng chẳng thèm ngó ngàng lại cứ mê mấy thứ rau củ thì lấy đâu ra dưỡng chất.
Thế nhưng việc này không làm khó được Chu Thanh Bách, anh lập tức ra chợ chọn mua những dẻ xương sườn ngon nhất, mang về thay phiên hầm với rau củ, hôm thì canh xương sườn nấm, hôm thì canh xương sườn rong biển, hôm thì gà ri hầm nấm đông cô, vân vân.
Thức ăn ngon cộng thêm sự phục vụ tận tình, chu đáo của chồng con, Lâm Thanh Hoà chẳng cần động tay làm gì, mỗi ngày chỉ có duy nhất hai việc đó là ăn và ngủ, bởi thế cho nên chẳng mấy chốc mà cơ thể cô đã tròn lên trông thấy.
Hôm nay, Chu Quy Lai xách sang cho ông bà nội mấy cân thịt heo.
Vừa hay lúc này bà Chu đang luyện thái cực quyền ở ngoài cổng. Mấy động tác này tương đối khó, để có thể đảm bảo vừa chuẩn xác vừa đẹp mắt như thế này, bà đã phải dày công luyện tập rất lâu cùng mấy bà lão ngoài công viên, vì thế hôm nay bà cố tình ra cổng biển diễn cho hai bà hàng xóm lác mắt chơi.
Thấy thằng cháu xách lủng lẳng khối thịt to đùng, bà Chu kêu to: “Sao lại mang thịt tới đây?”
Chu Quy Lai đáp ngay: “Ba cháu mua, bảo mang sang cho ông bà đổi món.”
Bà Chu cười tự hào: “Dào ôi, ba mẹ cháu hiếu thuận quá, cứ để bên nhà ăn là được rồi, còn đưa cho ông bà làm gì?!”
Chu Quy Lai hiểu ý, thoáng đánh mắt sang phía nhà hàng xóm rồi phối hợp với bà nội: “Không hiếu thuận sao được ạ, chúng cháu chỉ có một bà nội thôi mà, bà muốn ăn gì chỉ cần nói ra là con cháu sẽ tìm mua bằng được.”
Bà Chu vô cùng hài lòng với câu trả lời không thể xuất sắc hơn của thằng cháu lém lỉnh, bà cười to: “Nào cần cầu kỳ như thế, mỗi tháng đều cho ông bà 40 đồng sinh hoạt phí rồi còn gì.”
Chu Quy Lai đối đáp trơn tru: “Sinh hoạt phí là riêng, còn miếng thịt ngon thế này nhất định phải đưa sang cho ông bà thưởng thức chứ. Bà ơi, bà nhận lấy đi, đừng ngại mà.”
Bà Chu tinh mắt thoáng thấy bóng dáng Chu lão thái lấp ló là cười hỏi ngay: “Bà đi ra ngoài à?”
“Vâng, tôi đi có việc chút.” Chu lão thái đáp lời nhưng sắc mắt chù ụ, khó coi vô cùng.
Con trai và con dâu của bà keo kiệt bủn xỉn cực kỳ, đừng có mơ tới sinh hoạt phí hàng tháng, ngay cả chút mì, chút gạo chúng còn không muốn cho kia kìa. Đúng là không so thì thôi, càng so càng tức chết, sao cái bà già nhà quê kia lại tốt số đến vậy cơ chứ?!
Chờ bà ta đi rồi, bà Chu cười hí hí đắc ý kéo thằng cháu vào trong sân: “Về bảo cha từ giờ không cần đưa thịt sang nữa, có miếng ngon thì chịu khó làm món này món kia bồi dưỡng cho mẹ cháu ấy.”
Chu Quy Lai nhún vai: “Mẹ cháu thích ăn chay, không thích ăn thịt bà ạ.”
Bà Chu ngỡ ngàng: “Có thịt thì phải ăn thịt chứ, sao lại ăn chay? Bây giờ đâu tới nỗi thiếu thốn như trước kia, mà kể cả hồi xưa không có điều kiện thì lúc hoài thai các cháu mẹ cháu vẫn đi cắt thịt về ăn mà.”
Hồi ấy kinh tế khó khăn, mọi nhà đều tiết kiệm từng ly từng tý, dường như cả thôn chỉ có mỗi vợ thằng tư là dám ăn thịt thường xuyên. Hàng tháng thằng tư đều gửi phiếu thịt trở về, giả dụ là người khác chắc chắn sẽ cầm vào thành đổi lấy tiền mang về tích cóp nhưng vợ thằng tư thì không bao giờ làm vậy, có bao nhiêu phiếu là đổi ra bấy nhiêu thịt ăn cho bõ thèm.
Chu Quy Lai mang thắc mắc này về nhà hỏi mẹ.
Lâm Thanh Hoà nhướng mày đáp: “Ngày xưa đói khổ không có gì ăn ai chẳng thèm thịt? Nhưng bây giờ khác rồi, hầu như bữa cơm nào cũng có thịt, ăn nhiều quá tự nhiên ngán thôi.”
Chu Quy Lai gật gù nhưng vẫn nói thêm: “Thì đúng là như vậy nhưng mẹ vẫn nên ăn nhiều thịt một chút cho có chất. Năm nay bà nội bắt hai mươi con gà con về nuôi, chắc cũng phải lớn được 12 tới 13 con đấy, bà bảo lứa này chỉ để phục vụ mẹ thôi đó.”
Lâm Thanh Hoài cười: “Bà nội có lòng quá.” Nhưng ăn mười mấy con gà để béo nứt thịt ra à? Ôi giời ơi…
Ba tháng đầu khổ sở cuối cùng cũng qua đi, bắt đầu từ tháng thứ tư, Lâm Thanh Hoà cảm thấy khá hơn nhiều. Tất nhiên thi thoảng vẫn thấy váng đầu buồn nôn nhưng các triệu chứng đã thuyên giảm đáng kể.
Mà lúc này, thời tiết đã có chiều hướng ấm dần lên, tuy vẫn còn hơi lành lạnh nhưng không tới mức gió rít từng cơn, tuyết phủ trắng xoá, rét tê rét tái như trước nữa.
Thấy tiết trời đẹp, Chu Thanh Bách muốn đưa vợ ra ngoài hít thở không khí. Mấy tháng gần đây sự chú ý của anh đều đặt hết lên người cô, thậm chí muốn đóng luôn cả tiệm sủi cảo cho rảnh tay nhưng Lâm Thanh Hoà nhất quyết không cho.
Thật là cái ông dở người này, mang thai thôi chứ có phải cái gì kinh khủng khiếp đâu mà cứ làm quá lên. Mấy tháng trước mệt mỏi thì cần phải có anh ở bên nâng đỡ chứ giờ cô đã bắt đầu quen dần với thể trạng mới, có thể tự mình đi ra ngoài vận động nhẹ nhàng, không cần ông tướng đó lẽo đẽo theo sau 24/24 nữa, phiền chết đi được!
Hôm nay, Lâm Thanh Hoà chủ động đi tìm chị Ông. Đầu năm, cửa hàng quần áo của chị đã chính thức khai trương đi vào hoạt động cho nên tương đối vội. Hồi mới biết tin Lâm Thanh Hoà mang thai, chị có tới thăm hai lần nhưng sau đó không thấy đến nữa, đoán chừng là do công việc kinh doanh quá bận rộn.
Ngược lại, Lâm Thanh Hoà lại nhàn tới phát hoảng. Đã thế thì để cô tới chơi với chị là được chứ gì. Chị em thân thiết mà, đâu câu nệ ai đến nhà ai, chỉ cần gặp được nhau, tám chuyện trên trời dưới bể là vui rồi.
Tới nơi mới thấy đúng là chị Ông bận thật, chị không thuê thêm người nên mọi việc lớn bé đều do một mình chị phụ trách hết, tỉ như lúc này đang lúi húi quét tước dọn dẹp.
Lâm Thanh Hoà đứng ở cửa, bật cười gọi lớn.
Chị Ông vội vàng buông chổi, chạy ra nghênh đón: “Trời ơi giỏi vậy, tìm được tới tận đây cơ à? Chị tưởng rằng em không biết địa chỉ chứ.”
Lâm Thanh Hoà chậm rãi tiến vào trong: “Khu này em đi dạo không ít lần mà, chị nói sơ qua vị trí là em đoán được ngay. À, tình hình buôn bán thế nào, đắt hàng chứ chị?”
Chị Ông gật đầu cười: “Ừ, cũng không tệ lắm.”
Cửa hàng chị cũng nhập hàng từ xưởng may mặc của Vương Nguyên, kiểu dáng đẹp, mẫu mã bắt mắt cho nên hàng chạy như tôm tươi, mỗi tháng thu về bốn tới năm trăm đồng là chuyện trong tầm tay.
Tháng đầu tiên kết toán, chị Ông dường như không tin vào mắt mình. Đừng nói chị mà ngay cả anh Ông cũng choáng váng. Anh đi làm cả đời, dốc lòng dốc sức phục vụ cho xí nghiệp mà tính cả lương cộng thưởng cộng trợ cấp cũng chỉ hơn trăm đồng chút chút mà thôi. So với thu nhập của vợ thì đúng là kém xa.
Thừa thắng xông lên, chị Ông xúi chồng nghỉ việc, mở cửa hàng thời trang nam, nhưng anh không thích công việc kinh doanh, cũng chưa làm kinh doanh bao giờ cho nên không có tự tin. Thôi thì cũng còn làm có mấy năm nữa thôi, cứ để anh làm ở chỗ cũ đi, tới khi nào không còn sức khoẻ nữa thì về nghỉ chờ vợ nuôi là được.
Chị Ông trêu anh muốn trở thành lão bạch kiểm hả? Chứ tuổi này rồi làm sao làm tiểu bạch kiểm được nữa!
Anh Ông cười xoà, sao cũng được, vợ bao nuôi chứ có phải ai bao nuôi đâu mà ngại. Nhưng nói gì thì nói công nhận làm ăn kinh doanh kiếm tiền nhanh thật, cứ cái đà này chẳng mấy chốc sẽ thu hồi được khoản tiền mua cửa hàng. Thái độ của anh cũng dần thay đổi, không còn cảm thấy xuất tiền mua mặt tiền là lãng phí, cũng không còn cho rằng nước đi này của vợ là nhất thời nông nổi.
Lâm Thanh Hoà ngắm nghía xung quanh rồi tấm tắc khen: “Chị chọn vị trí này rất sáng suốt, quanh đây chỉ có mỗi cửa hàng của mình bán quần áo.”
“Hiện tại chỉ có một nhưng chị nghĩ sắp tới sẽ mọc lên nhanh thôi, nhưng kệ, chị chẳng lo, thứ nhất là mẫu mã và chất lượng của mình tốt, với cả lúc họ mở ra thì mình đã có trong tay một lượng khách quen rồi”, dứt lời chị Ông nhìn về phía bụng Lâm Thanh Hoà rồi quan tâm hỏi: “Hiện giờ thế nào rồi? Em còn khó chịu lắm không?”
===
Chú thích:
(1) Nấm trà thụ hay còn gọi là nấm cây chè là một loại nấm được ứng dụng trong cả lĩnh vực ẩm thực và đông y. Nấm có đầu mỏng, thân giòn, mùi thanh khiết, ăn rất ngon. Sở dĩ được đặt tên như vậy là vì nấm mọc hoang trên thân khô của cây hoa trà.