Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 554 - Chương 554: Lão Phật Gia

Chương 554: Lão Phật Gia Chương 554: Lão Phật Gia

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 554: Lão Phật Gia

Lâm Thanh Hoà bất đắc dĩ nói: “Lúc Nhị Ni và Tam Ni mang thai có thế đâu? Vậy mà em cứ mỏng manh như chiếc lá ấy, có khi ai không biết lại bảo em làm màu không chừng.”

“Màu mè gì, phụ nữ ốm nghén là chuyện hết sức bình thường, mà chị thấy có những bà bầu nôn nghén tối tăm mặt mũi, đến là khổ, mình đứng ngoài nhìn thôi cũng thấy mệt thay.” Chị cả Chu an ủi rồi hỏi qua chuyện Chu Tứ Ni.

Lâm Thanh Hoà nói: “Đằng trai chỉ bị mỗi cái lớn hơn Tứ Ni nhiều tuổi thôi, còn lại không có điểm gì đáng chê trách. Về diện mạo thì…ưhm…chị cứ chiếu từ Vương Nguyên ra là được, Gia Đống không hề thua kém chút nào, thậm chí còn nhiều hơn vài phần chính khí.”

Vương Nguyên vốn mang trên người khí chất một công tử kinh thành hào hoa phong nhã. Giờ đây lấy vợ sinh con càng tăng thêm vẻ ôn nhu, ấm áp của những người đàn ông đã kết hôn, trong túi lại lấp lánh tiền tài, vật chất. Bởi vậy cho nên không ít lần Lâm Thanh Hoà ngầm dặn Chu Nhị Ni phải hết sức đề phòng.

Trong hôn nhân, đương nhiên đôi bên phải tin tưởng, tín nhiệm lẫn nhau nhưng vẫn phải đề cao ý thức giữ gìn hạnh phúc gia đình. Xã hội càng phát triển, đời sống vật chất càng tăng cao, đi kèm với đó là sự xuất hiện của những nhân vật được gọi bằng danh xưng rất kêu “tiểu tam”.

Nói chi xa, ngay trong tiểu khu nhà Lâm Thanh Hoà cũng có một tiểu tam đây này. Cô ả được một người đàn ông đã có vợ bao nuôi, mỗi tuần gã ta qua ở với tình nhân một hai lần. Cô ta chẳng cần làm gì mà vẫn được hưởng thụ cuộc sống như bà hoàng, ăn mặc, ở đều là đồ tốt nhất.

Đương nhiên, chuyện này Lâm Thanh Hoà biết được là nghe qua lời kể của thím Mã. Gần như 99% những chuyện diễn ra trong khu này đều không thoát khỏi hệ thống do thám của nhóm các bác gái.

Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Cha mẹ của cậu ấy là bạn thân với vợ chồng em, còn Đại Oa và con gái út nhà đó đang yêu nhau. Nếu Tứ Ni và Quốc Đống có thể thành đôi thì quá tốt rồi, đôi bên thân càng thêm thân.”

Nghe thấy vậy, chị cả Chu cao hứng vô cùng nhưng lúc sau lại ngượng ngùng nói: “Chuyện lớn cả đời của Nhị Ni lẫn Tứ Ni đều nhờ hết vào em.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Cũng phải do chúng nó có duyên phận với nhau thì mới được chứ.”

Nói chuyện với chị cả xong, Lâm Thanh Hoà không về nhà ngay mà đi ra tiệm sủi cảo cho thoáng.

Nhìn thấy cô chầm chậm bước tới, bà Mã cười sang sảng: “Đúng rồi, chịu khó đi lại vận động mới tốt, không nên nằm lỳ ở nhà cả ngày mãi.”

Lâm Thanh Hoà thở hổn hển: “Cháu mới đi có một đoạn ngắn mà đã cảm thấy hụt hơi rồi.”

Bà Mã an ủi: “Bây giờ thời tiết còn lạnh nên mới vậy, đợi khai xuân sẽ tốt hơn thôi.”

“Haizza…” Lâm Thanh Hoà buông một tiếng thở dài thườn thượt.

Bà Mã nghe thấy liền nói ngay: “Sao lại thở dài, đây là chuyện tốt mà, mẹ Tiểu Đản muốn lắm mà không được kia kìa.”

Đích thực Hoàng Tiểu Liễu muốn sinh thêm đứa nữa cho Tiểu Đản có anh có em, sau khi nghe tin Lâm Thanh Hòa cấn bầu, cô ấy lại càng mong mỏi hơn, không ít lần âm thầm bàn tính với chồng.

Rốt cuộc thì việc này không nhỏ cho nên Mã Thành Dân đã đi thương lượng với mẹ. Sau khi nghe con trai trình bày, bà Mã vô cùng kinh ngạc: “Mẹ tưởng hai đứa buộc ga-rô rồi nên mới không có thai chứ, hoá ra không phải à?”

Mã Thành Dân xấu hổ khai là sử dụng bao cao su được lấy miễn phí từ nhà thuốc bệnh viện.

Đối với vấn đề này, bà Mã kỳ thực không có ý kiến gì, nếu giả dụ mang bầu thật thì con dâu cứ tạm lánh về nhà mẹ đẻ ở dưới quê cho tới gần ngày sinh hãy quay trở lại là được. Bởi lẽ nếu bị phát hiện ở mấy tháng đầu chắc chắn sẽ bị người ta bắt bỏ, chỉ khi nào cái thai thành hình thành dạng, không thể phá bỏ được nữa thì mới được phép giữ lại và tiến hành nộp phạt theo quy định của chính phủ.

Bà Mã tiến lại gần nhỏ giọng thì thầm: “Hồi ăn Tết thím nghe được bà Trương đang cuống lên tìm thuốc.”

Lâm Thanh Hoà tò mò: “Thuốc gì hả thím?”

Bà Mã kể: “Thì Trương Mỹ Liên đã gả cho Hứa Thắng Cường rồi mà mãi vẫn chưa hoài thai, kiểu này chắc chắn có vấn đề rồi. Cho nên bà ta sốt ruột, đi khắp nơi hỏi thăm phương thuốc bí truyền tăng khả năng mang thai.”

Mà hỏi cái này thì trăm phần trăm là cho Trương Mỹ Liên vì cô con dâu nhà đó sinh rồi không được phép sinh thêm, còn cô con gái lớn Trương Mỹ Hà thì khỏi nói đi, có cưới xin đàng hoàng gì đâu mà đòi chửa đẻ, quay đi quay lại chỉ còn mình Trương Mỹ Liên thôi, mà cái hôm tết nó về tiểu khu ai cũng thấy cái bụng nó lép kẹp, không hề có dấu hiệu thai nghén gì hết.

Lâm Thanh Hòa bật cười ha hả: “Cố sống cố chết đâm đầu vào đấy, bây giờ nó phải chấp nhận hậu quả thôi.”

Hứa Thắng Cường giống y tính tình Hứa Thắng Mỹ, nóng vội, hấp tấp, muốn cái gì là phải có ngay bằng được. Cũng may dạo này hai chị em nó không qua bên này gây chuyện, mọi người cũng bớt phải bận lòng lo lắng.

Bà Mã nói tiếp: “Tới giờ thím vẫn không hiểu con bé đó nghĩ cái gì. Thanh danh của Trương Mỹ Liên đâu phải là bí mật, mọi người trong tiểu khu đều đồn ầm hết cả lên thế mà nó lại đồng ý cho em trai cưới nhỏ đó về làm vợ. Lạ lùng thật đấy!”

Lâm Thanh Hoà không đáp lời vì cô chẳng muốn nói tới chuyện này tí nào, cô lấy túi hạt dưa ra, bốc cho bà Mã một nắm rồi hai người vừa cắn tí tách vừa nói sang chuyện khác vui hơn.

Mới chuyện trò một lát mà Lâm Thanh Hoà đã cảm thấy mệt mệt, cô leo lên tầng hai nhắm mắt ngủ một chút.

Hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai tan học trở về tiểu khu không thấy mẹ đâu liền đoán ngay mẹ đã ra tiệm cho nên hai đứa liền rủ nhau đi tới đó.

Quả nhiên, đúng là mẹ đang ở đây nhưng không phải ngồi chơi mà là ngủ trên lầu hai.

Chu Quy Lai lắc đầu thở dài: “Có thai khổ thật đấy!”

Trong mắt tụi nó, mẹ chính là một nữ cường nhân đầu đội trời chân đạp đất, kể cả cầm dao lên núi săn lợn rừng cũng là chuyện hết sức bình thường, ấy vậy thoáng cái đã biến thành Lâm Đại Ngọc yếu đuối, mỏng manh, tưởng chừng gió thổi là bay.

Đặc biệt là buổi sáng sớm, vừa mở mắt ra chưa kịp làm gì đã ôm cái chậu nôn khan. Chúng nó chẳng biết làm sao chỉ có thể le ve bên cạnh bưng trà đổ nước. Đương nhiên nói ra đây không phải than cực, chúng không cảm thấy cực nhọc gì cả mà chỉ thương mẹ vất vả quá.

Bà Mã liền nói: “Phụ nữ mang thai vốn đã mệt mỏi, đằng này mẹ cháu lại có tuổi cho nên các triệu chứng càng nghiêm trọng hơn. Mấy đứa phải thường xuyên quan tâm đến mẹ biết không?”

Chu Quy Lai gật đầu: “Vâng ạ, bây giờ mẹ cháu chính là Thái Hậu nương nương, là Lão Phật Gia của cả nhà bà ạ.”

Bà Mã bật cười ngặt nghẽo.

Thấy hai con trai tới, Chu Thanh Bách lập tức chuyển giao tạp dề rồi mau chóng lên lầu hai kiểm tra xem vợ thế nào.

Lúc này, Lâm Thanh Hoà ngủ say tới độ cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Áng chừng vợ đã ngủ hơn một giờ đồng hồ, Chu Thanh Bách sợ rằng kéo thêm thì tối nay sẽ khó ngủ cho nên anh nhẹ nhàng gọi vợ dậy.

Lâm Thanh Hoà hí mắt, ngáp một cái rồi hỏi: “Tối nay ăn gì hả anh?”

Chu Thanh Bách đưa tới bên miệng vợ một cốc nước ấm: “Em muốn ăn gì?”

Lâm Thanh Hoà uống một ngụm nhỏ rồi lại uể oải gối đầu lên đùi chồng: “Em không đặc biệt thèm món gì cả.”

Chu Thanh Bách ngẫm nghĩ một lát rồi đưa ra lời gợi ý: “Hay là mỳ sợi nhé?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Anh đừng cho nhiều gia vị quá nhé, cho nhiều hành một chút.”

Tất nhiên Chu Thanh Bách đồng ý ngay, anh giơ tay đỡ cô dậy rồi dỗ dành: “Có ngay nhưng mà bây giờ rời giường xuống nhà ngồi cho tỉnh táo nha.”

Lâm Thanh Hoà lục tục ngồi dậy, Chu Thanh Bách với tay lấy áo khoác choàng vào người vợ.

Trước động tác nhẹ nhàng và cẩn trọng của chồng, Lâm Thanh Hoà khẽ nở nụ cười: “Đây là mẹ quý nhờ con đấy hả, sao trước đây em chưa bao giờ được hưởng những đãi ngộ này nhỉ, ông chủ Chu?”

Hiện giờ gần như cô không cần động tay làm gì hết, thậm chí nếu được cho phép anh sẵn sàng xúc cơm cho cô luôn ấy chứ.

Chu Thanh Bách cười trừ: “Tại trước đây anh không nghĩ ra.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày hỏi vặn lại: “Thế sao bây giờ lại nghĩ ra?”

Chu Thanh Bách thức thời xoay chuyển đề tài: “Ăn xong bữa tối mình đi xem phim đi.”

Lâm Thanh Hoà từ chối: “Thôi, ở nhà xem TV là được rồi, xem xong vào phòng ngủ luôn khỏi cần di chuyển nhiều.”

Thứ nhất là đi xa, thứ nhì là ở rạp đông đúc lắm, hơi người rồi ti tỉ các loại mùi tạp nham pha trộn, chỉ mới nghĩ tới thôi cô đã muốn ói rồi. Tốt nhất là ở nhà mình xem TV cho lành.

Chu Thanh Bách nhanh chóng xuống nhà nấu riêng một tô mì theo khẩu vị bà xã, nước canh thanh đạm nhất có thể, bên trên rải vài lát thịt và một nắm hành lá thái mịn.

Lâm Thanh Hoà ăn ngon lành hết cả tô, không hề có cảm giác khó chịu hay nôn nghén gì hết.

Bình Luận (0)
Comment