Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 553: Ốm nghén
Bởi vì chưa có kinh nghiệm cho nên Lâm Thanh Hoà cứ ngỡ thế này đã là khó chịu lắm rồi nhưng rất tiếc cô đã lầm to. Nôn nghén là một vấn đề hết sức lạ lùng, hoặc là không làm sao cả hoặc là nôn tới mức trời nghiêng đất lở, tối tăm mặt mũi.
Y như rằng, mấy ngày hôm sau Lâm Thanh Hoà đã thực sự thấu hiểu thế nào là sự khó khăn của người mẹ. Cơ hồ chỉ cần di chuyển một chút là cô sẽ nôn thốc nôn tháo.
Vậy nên dù thâm tâm rất không muốn nhưng cô cũng đành phải nộp đơn xin từ chức.
Vừa hay tin một cái, Chu Nhị Ni lập tức giao hai đứa nhỏ cho chồng, còn mình và Tứ Ni hộc tốc chạy tới tiểu khu thăm thím tư.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà đang nằm trên ghế sô pha xem TV nhưng gương mặt mệt mỏi vô cùng, cảm giác như không còn luyến tiếc gì cuộc sống này nữa rồi…
Chu Nhị Ni bước vào, lo lắng hỏi: “Thím tư, cháu nghe nói thím ốm nghén dữ lắm hả?”
Lâm Thanh Hoà uể oải đáp: “Ừhm, thím khó chịu muốn chết đây. Hình như lúc cháu có bầu cặp song sinh không hề bị mấy cái phản ứng này nhỉ?”
Không chỉ có Chu Nhị Ni mà cả Chu Tam Ni đều không bị, hai đứa nó ăn gì cũng khoẻ, càng về những tháng cuối thai kỳ thì càng ăn ngon, ngủ kỹ. Khác xa với bà bầu Lâm Thanh Hoà, đi không dám đi nhanh, ăn không dám ăn nhiều bởi chỉ cần ăn quá một chút là sẽ phun ra bằng sạch. Đặc biệt còn phải tránh xa những đồ dầu mỡ và có mùi đặc trưng chẳng hạn như cá tanh, vì chỉ cần ngửi thấy hay nhìn thấy là cô sẽ ói ngay lập tức.
Thế nhưng dù có ói đến đâu thì vẫn phải cố ăn cho bằng được vì 3 tháng đầu thai kỳ vô cùng quan trọng cho sự phát triển của thai nhi. Vậy nên ngày nào Lâm Thanh Hoà cũng phải nhắm mắt nhắm mũi ăn một chút thịt, một chút cá biển, một chút trái cây nhằm cung cấp đầy đủ vitamin axit folic cho bé. Rồi cứ cách ba ngày, cô lại kêu Chu Thanh Bách nấu một nồi cháo hải sâm bồi bổ.
Nếu nói chuyện bằng lương tâm thì đúng là Lâm Thanh Hoà không chờ mong đứa nhỏ này, nhưng dù sao nó đã tới rồi, không thể để con chịu thiệt thòi được, cô là mẹ, dù khó khăn đến mấy thì cũng phải cố gắng tới cùng.
Đúng là Chu Nhị Ni đã từng sinh nở nhưng lại không có nhiều kiến thức cho lắm, với lại tình trạng mỗi bà bầu mỗi khác, chả ai giống ai cho nên nó không thể truyền thụ kinh nghiệm đồng thời cũng chả biết khuyên nhủ ra sao.
Chu Tứ Ni lên tiếng hỏi: “Hồi sinh mấy đứa Đại Oa, thím có bị thế này không ạ?”
Lâm Thanh Hoà đáp qua loa: “Lâu quá rồi, thím chẳng nhớ nữa.”
Chu Nhị Ni trả lời hộ: “Cháu nghe bà nội bảo trước kia thím khoẻ lắm, hoài thai mấy đứa Đại Oa đều nhẹ tênh. Hay lần này bầu con gái cho nên mới khác ba lần trước?”
Lâm Thanh Hoà cảm khái: “Cô em gái này của mấy đứa còn nhỏ tuổi hơn cả cặp song sinh nhà cháu.”
Chu Nhị Ni buồn cười: “Có nhỏ hơn bao nhiêu thì hai đứa kia cũng phải ngoan ngoãn gọi một tiếng dì út.”
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía Chu Tứ Ni hỏi: “Cháu với Quốc Đống thế nào rồi?”
“Anh ấy đi làm trở lại rồi cho nên gần đây không có thời gian.” Chu Tứ Ni cười trừ. Kỳ thực buổi tối Ông Quốc Đống rất rảnh nhưng Chu Tứ Ni lại bận vì nó phải đi học lớp bổ túc ban đêm. Vậy nên mấy ngày rồi hai đứa chưa gặp mặt.
Lâm Thanh Hoà nghĩ sao nói vậy: “Sao thím cứ có cảm giác cháu không để tâm lắm nhỉ?”
Chu Nhị Ni gật đầu lia lịa: “Đúng đấy thím, nó chẳng để tâm gì cả, chưa bao giờ cháu thấy nó nhắc tới anh ta.”
Nhớ lại năm đó khi còn hẹn hò với Vương Nguyên, Nhị Ni không hề bình thản như Tứ Ni lúc này. Tất nhiên những khi bận rộn công việc thì không nói làm gì nhưng chỉ cần rảnh rang một chút là nó sẽ lập tức nhớ tới người yêu.
Còn cái con bé Tứ Ni này ấy hả, nó hẹn hò như kiểu để đối phó hay sao ấy, thờ ơ lãnh đạm vô cùng.
Chu Tứ Ni nhìn thím tư rồi nói thật: “Cháu cảm thấy anh ta không thích cháu đâu.”
Nếu người ta đã không thích mình thì làm sao mình phải dụng tâm đối xử?!
Lâm Thanh Hoà âm thầm đỡ trán. Rồi, thế cục xoay chiều rồi. Bây giờ vấn đề không nằm ở chỗ Ông Quốc Đống có hài lòng Tứ Ni hay không mà trên cơ bản Tứ Ni không hề có cảm giác gì với Ông Quốc Đống.
Ôi thôi, nghĩ chút lại thấy nhộn nhạo mắc ói, Lâm Thanh Hoà xua tay: “Chuyện hai đứa thì hai đứa tự giải quyết đi, thím là thím kệ đấy.”
Bây giờ cô còn không quản được cái thân này thì còn mong quản được ai cơ chứ?!
Chu Nhị Ni cười cười: “À, hôm qua cháu gọi điện về nhà, mẹ cháu bảo là nếu thím có thời gian rảnh thì gọi về cho mẹ cháu.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ được, để hôm nào khoẻ khoẻ thím sẽ gọi về. Mà hai chị em cùng chạy sang đây thì cặp song sinh đâu?”
Chu Nhị Ni tự nhiên đáp: “Cháu cho ra xưởng quần áo với ba tụi nó.”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Vương Nguyên bận rộn, hai đứa cứ về trước đi, đừng lo cho thím. Giờ thím buồn ngủ rồi, phải đi ngủ một chút đây.”
Lúc nào cô cũng trong trạng thái mơ mơ màng màng, nhiều khi đang ăn cũng muốn ngủ. Nhất là với cái thời tiết giá rét thế này, thậm chí cô còn lười bước chân xuống giường, chỉ muốn nằm ườn trên đó cả ngày thôi.
Hai chị em đóng cửa cẩn thận giúp thím rồi đi tới tiệm sủi cảo. Lúc này, Chu Thanh Bách đang bận rộn gói sủi cảo.
Chu Nhị Ni đi vào cười nói: “Chú tư ơi, cho cháu hai cân.”
Chu Thanh Bách hất cằm: “Bọc ở kia kìa, cháu tự lấy đi.”
Chu Nhị Ni bước vào trong tự lấy đủ hai cần rồi để tiền lại. Bữa trưa nay luộc sủi cao ăn cho tiện, đỡ phải cơm nước lích kích.
Xong xuôi, nó quay ra nói: “Chúng cháu về trước đây ạ.”
“Ừ, về đi.” Chu Thanh Bách gật đầu.
Sau khi gói xong một mâm đầy sủi cảo, Chu Thanh Bách đứng dậy, rửa sạch tay rồi tháo tạp dề, gửi lại tiệm cho bà Mã trông giúp còn mình thì hối hả chạy về nhà xem vợ thế nào.
Bà Mã cũng biết chuyện Lâm Thanh Hoà có bầu nhưng tuyệt nhiên không hé răng nửa lời.
Khi Chu Thanh Bách về tới tiểu khu thì Lâm Thanh Hoà đã ngủ say sưa, thậm chí anh đi vào phòng cô cũng không biết.
Chu Thanh Bách lắc đầu cười cười rồi rón rén quay trở ra, không quấy rầy giấc ngủ của vợ. Anh dọn dẹp nhà cửa một chút, sau đó đi ra tiệm sủi cảo.
Thấy anh mới đi có tí đã về rồi, bà Mã hỏi: “Cô giáo Lâm đâu?”
Chu Thanh Bách cười: “Ngủ rồi thím ạ, dạo này cô ấy đặc biệt thích ngủ.”
Bà Mã gật đầu: “Ừ, thích ngủ là chuyện bình thường. Dù sao thì cô giáo Lâm cũng không còn trẻ nữa, tuổi này mà có thai đúng thật là bất ngờ.”
Lúc hay tin bà cũng hết hồn, mấy anh em Chu Khải đã lớn đùng cả rồi. Đứa nhỏ nhất Chu Quy Lai năm nay cũng 17 tuổi chứ ít à. Vậy mà đùng một cái thông báo cô giáo Lâm có thai. Mà kể ra thì con cái là trời cho, duyên phận đôi khi khó nói trước lắm, kệ thôi, có thì sinh, đâu sao đâu!
Còn công việc thì bỏ cũng được, cái đấy không quan trọng lắm, dầu gì nhà cô chú ấy đâu phải chỉ dựa vào một nguồn thu đó.
Lâm Thanh Hoà ngủ một giấc tới hơn mười một giờ mới tỉnh, nhưng cô không rời giường ngay mà lười biếng làm ổ trên đó cho tới khi Chu Thanh Bách mang cháo hạt sen trở về mới miễn cưỡng ngồi dậy. Cô mặc thêm áo khoác rồi chầm chậm bước ra phòng khách: “Em sắp thành con heo mất rồi.”
Chu Thanh Bách bước tới đỡ vợ đến bên bàn ăn: “Em ăn thử đi, anh không bỏ nhiều muối đâu, nhạt nhạt thôi à.”
“Thanh đạm mới tốt.” Nói rồi, Lâm Thanh Hoà bắt đầu cầm muỗng lên ăn cháo xương sườn hạt sen. Mùi vị rất ngon nhưng cô không ăn được nhiều lắm, còn dư lại bao nhiêu Chu Thanh Bách xử lý nốt.
Ăn xong, anh nói với vợ: “Đợi tới hè, chúng ta đi Thượng Hải mua nhà rồi ở luôn cho tới khi em sinh nhé.”
“Vâng.” Lâm Thanh Hoà không có ý kiến vì cô tin chồng sẽ sắp xếp cho mình những thứ tốt nhất trong khả năng.
Hai vợ chồng lên giường nghỉ trưa một lát, rồi Chu Thanh Bách quay lại tiệm sủi cảo. Tuy Lâm Thanh Hoà vẫn ngáp ngắn ngáp dài nhưng hôm nay ngủ quá nhiều rồi, cô không muốn ngủ thêm cho nên đi bộ ra buồng điện thoại công cộng gọi về quê cho chị cả.
Đầu dây bên kia, chị cả Chu cười vui vẻ: “Thím tư, chị nghe Nhị Ni nói thím có bầu rồi hả?”
Lâm Thanh Hoà bất đắc dĩ vô cùng: “Đúng vậy chị ơi, haizz, chị nói xem cả mớ tuổi rồi mà còn bầu bì, mệt chết em mất!”
Chị cả Chu phá lên cười: “Có sao đâu, trai già nhả ngọc đâu phải hiếm. Thím cố gắng sinh cho chú ấy một viên dạ minh châu đi, thể nào chú tư cũng vui quên trời đất cho xem.”
Lâm Thanh Hoà hỏi: “À đúng rồi chị cả, chị có bí quyết gì trị ốm nghén không? Em nghén kinh khủng lắm, động chút là nôn, động chút là nôn.”
Chị cả Chu: “Chị nhớ cô chị dâu thứ ba của Thái Bát Muội lúc có bầu cũng ốm nghén dữ lắm. Nhưng sau ba tháng thì tình trạng đỡ hơn một chút. Thím chịu khó đi, qua giai đoạn này chắc sẽ khá hơn thôi.”