Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 552: Sắp chết!
Trước giờ Lâm Thanh Hoà rất đủng đỉnh vì cho rằng mình không thể sinh con, kể cả lúc nghe ông thầy bói phán chắc như đinh đóng cột thì cô vẫn cho rằng đó chỉ là mấy lời xàm xí lừa người.
Ấy vậy mà trên đời có lắm chữ ngờ…
Ngay sáng hôm sau, Lâm Thanh Hoà tức tốc lôi Chu Thanh Bách tới bệnh viện làm xét nghiệm.
Và kết quả chứng thực cô đã có mang, tính thời điểm thì chắc hẳn vào hôm mồng 2 hoặc mồng 3 Tết.
Cầm tờ kết quả trên tay mà đầu óc cô trống rỗng, cả người ngây ngốc không còn biết cái gì với cái gì nữa. Vậy mà Chu Thanh Bách đứng bên cạnh thì cứ cười như địa chủ được mùa, cơ hồ từ cái lúc thức dậy cô nói muốn tới bệnh viện kiểm tra là cái miệng của ông tướng này đã toét ra rồi.
Quá đáng hơn cả là Chu Thanh Bách chui vào một góc cười như điên như dại, cười như thể đời này chưa bao giờ có được niềm sung sướng lớn tới vậy.
Lâm Thanh Hoà không nói không rằng, mặt mũi lạnh te, kiên nhẫn đứng đợi.
Sau khi cười đã đời, Chu Thanh Bách lập tức quay lại đỡ vợ ra xe, thái độ phải nói là ân cần và cẩn thận y như Lý Liên Anh đối với Từ Hy Thái Hậu. (1)
Ngồi trên xe suốt dọc đường Lâm Thanh Hoà không hề hé răng nói nửa lời vì mải đắm chìm trong mộng bức. Mãi cho tới khi về đến tiểu khu, cô mới khôi phục lại tinh thần, sau đó nghiêm túc nhìn anh chồng và hỏi: “Bây giờ phải làm sao?”
“Sinh!” Chu Thanh Bách dõng dạc nói ngay mà không cần suy nghĩ.
Mà cần gì phải lăn tăn, dù gái hay trai có thai là đẻ. Hơn nữa lần này chắc chắn là con gái bảo bối rồi, cá gì anh cũng cá. Vì liên tiếp ba đêm từ mồng một tới mồng ba anh đều nằm mơ thấy mình đang ẵm trên tay một bé gái trắng trẻo, mập mạp, xinh xắn y như một tiểu thiên thần vậy đó. Chính vì thế anh mới có dự cảm mãnh liệt, nhìn đi, nhìn đi, dự cảm của anh chuẩn xác rồi, con gái bảo bối của anh tới thật rồi!
Lâm Thanh Hoà ủ rũ: “Nhưng nếu sinh thì công việc của em tính thế nào?”
Quả này chắc chắn là mất việc, cùng lắm là cố được nửa đầu năm thôi, chứ từ sáu tháng trở ra là thai lớn rồi, không giấu được nữa.
Vài năm nữa thì còn có thể du di chứ bây giờ đang trong thời kỳ nhà nước mạnh mẽ kêu gọi toàn dân kế hoạch hoá gia đình, để tránh đầu sóng ngọn gió chắc chắn trường học sẽ khai trừ cô.
Chu Thanh Bách nói ngay: “Bây giờ chưa vội, đợi thời tiết ấm áp, chúng ta dọn tới Thượng Hải.”
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Đi Thượng Hải sinh con á?”
Chu Thanh Bách buồn cười: “Ừ, có gì không được? Ở Bắc Kinh chúng ta đã mua rất nhiều bất động sản rồi. Nhân cơ hội này, mở rộng sang khu vực Thượng Hải luôn.”
Còn công việc kinh doanh ở bên này càng không cần lo lắng, đã có thằng hai và thằng ba quán xuyến, cùng lắm thì đóng tiệm sủi cảo thôi. Tóm lại là bây giờ không gì quan trọng bằng cục cưng nhỏ bé sắp chào đời, đứa con gái mà anh đã chờ mong suốt mười mấy năm nay!
“Lạ nước lạ cái sao mà được?!” Lâm Thanh Hoà trợn trắng mắt, đẻ con thôi mà, có cần phải khoa trương tới vậy không?
Chu Thanh Bách an ủi: “Đừng sợ, đã có anh ở đây rồi!”
Lâm Thanh Hoà đỡ trán. Ông tướng này được bơm máu gà đấy à? Ngày thường ổn trọng bao nhiêu, giờ cứ đùng đùng như sắp nổi bão đến nơi ấy!
Lâm Thanh Hoà đen mặt: “Anh bớt bớt lại dùm em được không, cứ ở bên này sinh hoạt như bình thường là được rồi, chỉ cần đóng phạt là không lo đứa nhỏ này không nhập được hộ khẩu.”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không được, khả năng cao sẽ bị bắt.”
Lâm Thanh Hoà thở dài: “Anh thấy khổ chưa, yên lành không chịu, cứ một hai đòi xáo trộn cả lên!”
Kỳ thực với điều kiện của vợ chồng cô hiện tại, sinh thêm vài đứa cũng chỉ là chuyên nhỏ, chỉ cần giáo dục tử tế, mười mấy hai mươi năm sau, các con sẽ trở thành những chàng trai cao to bản lĩnh, nhưng cô gái duyên dáng yêu kiều, rồi cả nhà quây quần bên nhau đông vui náo nhiệt biết chừng nào. Đạo lý đó đương nhiên Lâm Thanh Hoà hiểu, rất hiểu là đằng khác…tuy nhiên…cô bất giác đưa tay sờ lên bụng mình…phẳng lỳ…lép kẹp…chẳng có bất cứ một chút cảm xúc nào cả…liệu nên bỏ hay giữ đây? Bỏ thì thương và vương thì tội, sắp trở thành bà nội đến nơi rồi mà còn chửa với chẳng đẻ, thiệt tình!
Chu Thanh Bách cười cười tiến lại gần: “Vất vả cho em rồi, nhưng số trời đã định, chúng ta không thể cãi!”
Có đánh chết Lâm Thanh Hoà cũng không mê tín dị đoan, nhưng Chu Thanh Bách lại tin sái cổ, đối với anh trên đời này bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra vì suy cho cùng làm gì có cái nào ly kỳ và huyền diệu hơn việc vợ anh tới từ tương lai cơ chứ?! Vậy cho nên việc trai già nhả ngọc là điều hết sức bình thường.
Lâm Thanh Hoà trừng mắt một cái, Chu Thanh Bách lập tức bóc quýt nịnh nọt.
Cô ăn quýt nhưng vẫn hậm hực: “Em chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đâu đấy.”
Vốn chắc mẩm là sẽ không bao giờ xảy ra, tự nhiên đùng một phát xuất hiện, tới giờ cô vẫn chưa bình tâm được đây này!
Chu Thanh Bách nói: “Em không cần chuẩn bị gì hết, điều kiện nhà ta thừa sức lo lắng đầy đủ cho em và con, em chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được, mọi việc còn lại cứ giao hết cho anh.”
Để chào đón ngày hôm nay, anh đã chuẩn bị rất nhiều năm rồi, thế nên anh đủ tự tin có thể chu toàn tất cả cho hai mẹ con cô.
Lâm Thanh Hoà ăn quả quýt rồi ăn thêm quả táo, sau đó lên giường đi ngủ.
Chu Thanh Bách lẽo đẽo theo sau, nhỏ nhẹ ướm lời: “Vợ à, em có muốn nghỉ việc luôn không?”
Lâm Thanh Hoà tức giận quát: “Anh-đi-ra-ngoài-cho-em!”
Nghỉ việc? Hừ, quên đi, cô vẫn còn muốn đi làm đấy!
Có thể vì mang thai cho nên cơ địa dễ ngủ, vừa mới cáu gắt xong mà vài giây sau đã yên lặng chìm vào giấc ngủ rồi. Chu Thanh Bách rón rén đi vào kiểm tra, thấy vợ đã ngủ sâu, anh liền nhẹ nhàng đóng cửa xoay người đi ra ngoài, hào hứng chạy một mạch sang nhà cha mẹ báo tin vui.
Lúc này, trừ Tô Đại Lâm đang ở tiệm bánh bao còn lại tất cả mọi người đều có mặt ở nhà. Chu Thanh Bách đường hoàng đi vào, thẳng lưng dõng dạc tuyên bố tin tức chấn động.
Chu Hiểu Mai há hốc mồm kinh ngạc: “Thật hả? Chị tư có mang? Anh không giỡn chơi đấy chứ?!”
Bà Chu cao hứng cười tíu tít: “Ai da, nếu lần này là con gái thì nhà các con đủ nếp đủ tẻ, quá sức viên mãn rồi!”
Nhưng ông Chu lại nhíu nhíu mi: “Mấy đứa Đại Oa đã lớn cả rồi, lại còn công việc của vợ thằng tư….”
Trong việc này, ông Chu không hẹn mà có cùng tư tưởng với Lâm Thanh Hoà, bản thân ông cảm thấy không nhất thiết phải sinh thêm đứa thứ tư.
Bà Chu tức khắc trừng mắt: “Ông già này, nói linh tinh cái gì đấy?! Làm gì có nhà nào ngại con đàn cháu đống?! Hơn nữa có phải nghèo đói đến độ không nuôi nổi đâu. Vợ thằng tư lại là người có tri thức có giáo dục, mai sau chắc chắn sẽ bồi dưỡng đứa bé trở thành sinh viên đại học. Hay là ông chê nhà ta nhiều sinh viên quá hả?!”
Ông Chu nhăn mặt: “Nhưng mấy đứa Đại Oa đã trưởng thành rồi.”
Bà Chu nhún vai: “Thì chính vì lớn mới càng biết giúp đỡ cha mẹ trông em, giúp đỡ cha mẹ làm việc nhà.”
Chu Hiểu Mai hỏi anh trai: “Bây giờ có rồi, tất nhiên là phải giữ lại nhưng công tác của chị tư thì tính sao anh?”
Chu Thanh Bách đáp: “Tiếp tục dạy nửa năm đầu, sau đó sẽ nghỉ.”
Chu Hiểu Mai trợn mắt: “Thế thì mệt chết?”
“Chị tư cô đòi đi làm.” Chu Thanh Bách bất đắc dĩ vô cùng. Theo ý anh thì cứ nghỉ quách cho xong, dứt khoát ở nhà dưỡng thai có phải tốt hơn không, nhưng có đánh chết anh cũng chẳng dám đề đạt ý kiến, đại loại là bây giờ cô ấy muốn gì cứ nhất nhất chiều theo là được.
Đúng là Lâm Thanh Hoà tính toán đi làm nhưng có vẻ tình hình sức khoẻ không cho phép. Từ chén sủi cảo ngày hôm qua, cô bắt đầu gặp vấn đề trong việc ăn uống, thi thoảng lại cảm thấy buồn nôn.
Đặc biệt là sau ngày khai giảng, tình trạng càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Mỗi buổi sáng thức dậy là cô ôm chậu nôn thốc nôn tháo. Chu Thanh Bách xót vợ nhưng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể ở sau vỗ lưng dỗ dành.
Thậm chí cả mấy đứa Chu Toàn, Chu Quy Lai, Cương Tử cũng lo lắng không kém.
Chu Quy Lai nhanh chân chạy đi rót một cốc nước ấm đưa cho mẹ rồi hỏi: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
“Sắp chết rồi!” Lâm Thanh Hoà thều thào nói, cô mệt mỏi giơ tay nhận lấy cốc nước, uống hai, ba ngụm nhỏ mới cảm thấy khá khá hơn một chút.
===
Chú thích:
(1) Lý Liên Anh là thái giám cận thân của Từ Hy Thái Hậu, vị thái hậu cuối cùng của triều đại nhà Thanh (Trung Quốc).