Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 551: Con gái sắp tới
Chu Thanh Bách có một dự cảm mãnh liệt rằng con gái của anh sắp tới. Từ Tết tới giờ, đã hai lần anh nằm mơ ẵm bé con trên tay, bởi thế cho nên hôm nọ mới thả nhẹ một câu để cha mẹ với mọi người chuẩn bị tâm lý trước.
Lâm Thanh Hoà chẳng thèm tiếp lời.
Chu Thanh Bách lại hỏi tiếp: “Hình như tháng này em bị trễ hả?”
Về vấn đề chu kỳ kinh nguyệt, Chu Thanh Bách còn nhớ rõ hơn cả Lâm Thanh Hoà. Dường như mỗi tháng anh đều nín thở chờ đợi, chỉ cần thấy vợ trễ một, hai ngày là sốt sắng như ngồi trên đống lửa.
Trái ngược với thái độ của chồng, Lâm Thanh Hoà vô cùng bình tĩnh: “Tháng trước trễ hai, ba ngày lận.”
Hơn nữa, cô không ham ngủ cũng chẳng thèm ăn, chẳng qua mới trễ có một ngày thôi mà, làm sao có thai được?!
Chu Thanh Bách không nói gì, chỉ đưa tay xoa nhẹ bụng vợ, trong lòng thầm cầu nguyện điều ước mau mau trở thành hiện thực.
Hiện giờ điều kiện kinh tế nhà anh khá vững vàng, chỉ cần con gái được sinh ra, anh đảm bảo sẽ cho con bé hưởng một đời an nhàn, sung túc. Đương nhiên, an nguy của vợ vẫn phải đặt lên hàng đầu. Chính vì tuổi cô ấy mỗi năm một lớn cho nên anh mới càng vội vã khẩn trương.
Nghĩ tới đây, Chu Thanh Bách bất chợt nghiêm túc bội phần: “Chúng ta cần rèn luyện thể lực.”
Lâm Thanh Hoà lừ mắt: “Hôm qua rèn luyện trên giường cả đêm chưa đủ hả?”
Không biết ông tướng này làm sao nữa, dạo gần đây tự nhiên hừng hực khí thế, sung mãn như trai hai mươi, khiến cô mệt muốn chết!
Không ngờ vợ lại nói thẳng ra như vậy, Chu Thanh Bách sặc nước miếng ho khan hai tiếng rồi đánh trống lảng: “Rèn luyện càng nhiều cơ thể càng khoẻ.”
“Em không muốn làm gì hết ấy, bóc cho em quả quýt với!” Lâm Thanh Hoà lười biếng đáp, thời tiết lạnh giá thế này, rèn luyện cái khỉ gì, ờ nhà xem TV ăn trái cây không phải sướng hơn à?!
Chu Thanh Bách với tay lấy một quả quýt lột vỏ rồi đưa cho vợ. Lâm Thanh Hoà chưa ăn xong mắt đã díp cả lại.
Cô vươn vai ngáp một cái rồi mơ màng nói: “Mới mấy giờ mà buồn ngủ thế nhỉ?!”
Chu Thanh Bách ân cần quan tâm: “Em thấy mệt à?”
“Đêm nay anh đừng có mà lộn xộn đấy!” Lâm Thanh Hoà trừng mắt cảnh cáo rồi đừng dậy lảo đảo đi về phòng ngủ.
Chu Thanh Bách lập tức nối gót theo sau, ôm vợ lên giường, nghiêm túc ngủ!
Quay quay quay lại đã tới rằm tháng giêng. Theo phong tục dân gian, vào ngày Tết Nguyên Tiêu, người phương Nam ăn bánh trôi còn người phương Bắc ăn sủi cảo.
Hôm nay, Chu Thanh Bách gói cực kỳ nhiều, gửi tặng anh chị Ông và ông bà Chu mỗi nhà một phần lớn, còn vợ chồng Vương Nguyên thì khỏi đưa, hai đứa nó trực tiếp tới tiệm ăn chung với cả nhà.
Buổi trưa, chị Ông liền tới tìm Lâm Thanh Hoà nói chuyện: “Thanh Hoà, không biết thái độ của Tứ Ni thế nào nhỉ?”
Lâm Thanh Hoà buồn cười vô cùng: “Chị à, hai đứa nó mới đi lại được mấy ngày thôi mà. Chị đừng gấp gáp, chuyện này cứ từ từ thôi.”
Chị Ông thở dài nói: “Thằng Quốc Đống nhà chị một mớ tuổi rồi, em bảo chị không sốt ruột sao được. Hôm nay ăn xong Nguyên Tiêu là ngày mai nó dọn ra ngoài ở riêng rồi, chị chỉ mong nó sớm sớm cưới được vợ về nhà chứ lủi thủi một mình cũng tội.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Nhưng em chưa hỏi Tứ Ni nữa, còn Quốc Đống nhà chị thì thế nào, cậu chàng có nói năng gì không?”
Chị Ông cười cười: “Không nói gì với mẹ cả nhưng chăm đi chơi với Tứ Ni lắm, chị nghe nói nó còn thường xuyên qua chơi cờ với cha chồng em nữa.”
Nghe vậy là Lâm Thanh Hoà đã đoán biết được phần nào, cô cười nói: “Gần đây em không qua nhà cha mẹ chồng cho nên không nắm được tình hình, đợi mấy hôm nữa có thời gian em sẽ sang hỏi con bé.”
Chị Ông gật đầu lia lịa: “Ừ, em hỏi giúp chị nhá, làm phiền em quá. Chuyện thành nhất định sẽ tặng em một cái bao đỏ thật dày.”
“Được, em không từ chối đâu đấy!” Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả, sau đó cô hỏi sang vấn đề cửa hàng cửa hiệu.
Vừa nhắc tới chuyện này là sắc mặt chị Ông thay đổi ngay lập tức: “Chị đang tức muốn chết đây, em biết không, ngày hôm qua tự nhiên ông chủ cửa hàng thông báo tăng tiền thuê thêm một đồng.”
Lâm Thanh Hoà: “Nếu làm ăn được thì cũng chẳng thèm so đo một đồng tiền nhưng thái độ của chủ nhà như vậy là không thể chấp nhận được. Ở đâu ra cái kiểu tuỳ tiện, thích tăng là tăng? Rồi mai này tiệm của chị làm ăn phát đạt hơn nữa thì sao? Lại tiếp tục kiếm cớ hạch sách à?”
Chị Ông gật đầu đồng tình: “Ừ, chị tức đến độ muốn trả mặt bằng ngay lập tức ấy chứ nhưng khổ một nỗi quanh đó chỉ có cửa tiệm ấy là tốt nhất.”
Thời gian khai trương cận kệ mà vấn đề cửa hàng cửa hiệu vẫn chưa đâu vào đâu, thật là bực quá đi mất!
Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Nếu mua đứt ngay từ đầu thì bây giờ bớt được bao việc, mà chắc chắn sẽ không thiệt đi đâu tí nào. Xưởng Vương Nguyên mới tuyển thêm hai sinh viên ngành thiết kế tốt nghiệp trường em. Mẫu mã làm ra càng ngày càng bắt mắt, hợp thời trang.”
Theo ngôn ngữ của đời sau thì chị Ông bị chủ nhà hố rồi. Thấy khách thuê làm ăn được là chủ nhà tuỳ tiện nâng giá ngay, thậm chí còn vẽ ra đủ thứ phí nào là tiền điện, tiền nước, phí an ninh, phí vệ sinh môi trường vân vân và mây mây.
Bởi thế cho nên ngay từ đầu Lâm Thanh Hoà đã kiến nghị mua đứt luôn đi, chứ không mai này đừng hòng yên ổn làm ăn.
Chị Ông gật gù: “Tình hình này chắc chị phải mua luôn thôi. Nhưng chỉ sợ sẽ đắt hơn năm ngoái nhiều, từ đầu năm tới giờ thấy giá cả ngoài chợ tăng lắm rồi.”
Rõ ràng cuối năm ngoái, mua một cân thịt heo chỉ tốn đồng ba, đồng tư, thế mà sang đầu năm nay đã đòi tận một đồng bảy, phải nói là tăng chóng cả mặt.
Năm nay lương thưởng cán bộ công nhân viên cũng bắt đầu có sự thay đổi. Mức lương thấp nhất rơi vào tầm 60 tới 80 đồng, rồi từ đó cao dần lên tuỳ thuộc đơn vị công tác và chức vụ từng cá nhân, tỷ như Ông Quốc Đống chẳng hạn, lương cứng là 120 đồng, cộng thêm tiền trợ cấp này nọ thì mỗi tháng cậu được lãnh hơn 130 đồng.
Và tất nhiên lương tăng thì giá cả thị trường cũng phải tăng theo, như vậy thì giá nhà đất cao hơn năm ngoái là chuyện hết sức hiển nhiên, không có gì phải bàn cãi.
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Nếu đã muốn mua thì em nghĩ chị nên mua sớm đi. Em sợ rằng càng lúc sẽ càng cao hơn nữa. Không ra kinh doanh thì thôi chứ một khi đã làm ăn buôn bán thì có cái cửa hàng cửa hiệu cũng yên tâm hơn.”
Nghe Lâm Thanh Hoà nói có lý, chị Ông lập tức chạy về tìm chồng nói chuyện. Anh Ông bất đắc dĩ vô cùng nhưng thấy thái độ của vợ kiên quyết quá thành ra đành phải tới tìm chủ nhà thương lượng.
Không nằm ngoài dự đoán, chủ nhà đòi thêm 200 đồng so với giá năm ngoái.
Trời đất quỷ thần, 200 đồng chứ có phải là giấy đâu mà hét một lần hét cao tới vậy? Nên nhớ từng đó là hơn một tháng thu nhập của anh đấy. Vốn tính tình điềm đạm, ôn nhu vậy mà giờ đây anh Ông cũng phải đen mặt nổi nóng.
Tuy nhiên nghĩ tới bầu nhiệt huyết của bà xã, anh không nỡ làm vợ thất vọng cho nên đành bấm bụng xuất tiền mua về. Giấy tờ thủ tục sang tên được hoàn tất ngay trong buổi chiều cùng ngày.
===
Chu gia.
Hôm nay bà Chu mổ gà, để một con lại nhà mình hầm canh còn một con sai Chu Tứ Ni mang sang cho vợ chồng thằng tư.
Lâm Thanh Hoà cũng bảo Chu Thanh Bách bỏ vào nồi hầm nhừ còn mình thì kéo Chu Tứ Ni lại hỏi chuyện Ông Quốc Đống.
“Thì vẫn đi lại như bình thường thôi thím ạ.” Chu Tứ Ni ngoài miệng nói vậy nhưng trong bụng thầm nghĩ, đợi vị đại thiếu gia kia chán chê là sẽ từ bỏ ngay ấy mà.
Thoáng qua cách trả lời là Lâm Thanh Hoà biết Tứ Ni không mấy để tâm chuyện này. Nhưng cô cũng không vun vào mà cũng chẳng ngáng ra, chuyện tình cảm vốn dĩ là do duyên phận, nếu hai đứa nó có duyên có nợ với nhau thì ngáng ra cũng chẳng được, mà nếu không duyên không nợ thì có vun vào bao nhiêu cũng chẳng xong. Thế nên cô chỉ hỏi cho biết chứ không bày tỏ bất cứ thái độ chủ quan nào.
Chu Tứ Ni không ngồi chơi lâu vì còn vội về chăm sóc hai đứa cháu nhỏ. Nó tính sẽ trông giúp tới đầu tháng ba, đợi hai đứa cứng cáp một chút thì giao lại cho chị Nhị Ni, còn nó thì phải quay về đây tiếp tục sự nghiệp của bản thân.
Chu Thanh Bách hí húi suốt buổi mới hầm ra một nồi nước dùng gà béo ngậy, sau đó anh dùng chính nước hầm này để nấu cho cô vợ một tô sủi cảo thơm lừng.
Lâm Thanh Hoà mới ăn có một muỗng đã cảm thấy ngấy vô cùng, cô nhăn mặt nói: “Anh ơi nhiều dầu mỡ quá, vừa nước gà lại vừa sủi cảo thịt dê, em nuốt không được.”
Chu Thanh Bách khó hiểu: “Nào có nhiều dầu mỡ lắm đâu.”
Lâm Thanh Hoà cảm thấy khó chịu cái bụng cho nên bỏ luôn cả tô, vội vớ lấy quả quýt bóc ăn.
Thật tình lúc ấy cô không để ý nhiều nhưng buổi tối nằm trên giường bất chợt một suy nghĩ kinh khủng không biết từ đâu ập đến, chết cha, sao tới hôm nay mà “bà dì cả” vẫn chưa ghé nhỉ???