Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 550 - Chương 550: Ăn Không Ngồi Rồi

Chương 550: Ăn không ngồi rồi Chương 550: Ăn không ngồi rồi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 550: Ăn không ngồi rồi

Tàn tiệc, vợ chồng Lâm Thanh Hoà ra về, còn Chu Khải thì cùng Ông Mỹ Gia đi hẹn hò.

Chị Ông cứ đứng ở cửa, dõi theo đôi trẻ với ánh mắt vô cùng từ ái và yêu thương.

Đợi tới khi hai đứa nó đi khuất, chị mới quay vào nhà dặn dò thằng con cả: “Ngày mai con qua đón Tứ Ni đi chơi đi, tranh thủ có mấy ngày thôi đấy, chứ mẹ nghe nói hình như vài hôm nữa chị gái con bé ôm cặp song sinh long phượng về là Tứ Ni phải ở nhà chăm sóc cháu, không có thời gian rảnh đâu. Nhân lúc này, con phải tranh thủ biết chưa?”

Ông Quốc Đống vẫn giữ nguyên bộ dáng đủng đỉnh: “Ngày mai con mang gì sang bên đó thì được?”

Chị Ông liền nói: “Xách một túi táo là được, Tết nhất tặng táo có ý nghĩa năm mới bình an vui vẻ.”

Mới bắt đầu không nên tặng quà quý giá quá, đợi tới khi nào hai đứa nó chính thức đi lại thì sẽ chuẩn bị lễ vật thích hợp sau.

Ông Quốc Đống lơ đễnh gật gù đồng ý.

Thấy thằng con cứ cà lơ phất phơ, chị Ông lên tiếng cảnh cáo ngay: “Sang đó phải nói chuyện cho tử tế đấy, đừng có trưng cái bộ dáng này ra là không được đâu. Tứ Ni là người thế nào con cũng nhìn thấy rồi đấy. Nếu cưới được con bé về nhà thì mai này một ngày 3 bữa cơm ngon canh ngọt, còn không thì ăn căn tin cả đời đi.”

Ông Quốc Đống bất đắc dĩ vô cùng, không phải anh đã nói là biết rồi hay sao, rốt cục mẹ còn muốn thế nào nữa?!

Vậy là dưới sự tán thành của trưởng bối hai nhà, Ông Quốc Đống và Chu Tứ Ni chính thức qua lại tìm hiểu nhau.

Chu Tứ Ni thì vẫn thản nhiên như không, còn Ông Quốc Đống lại có vẻ đổ đổ cô gái nhỏ.

Thấy thằng con mỗi ngày đều hào hứng ra khỏi nhà, khi về thì mặt mày hớn hở như đón gió xuân, khỏi phải nói chị Ông mừng lắm, cứ cái đà này thì chẳng mấy con trai chị thoát kiếp ế vợ.

Chớp mắt một cái đã tới ngày mồng 7, hôm nay Chu Khải và Ông Mỹ Gia quay trở về đơn vị. Vì là ngày quan trọng cho nên Lâm Thanh Hoà, người ham ngủ nướng nhất nhà cũng lục tục dậy từ sớm, cùng chồng và các con đi tiễn thằng cả.

Tại sân ga, Lâm Thanh Hoà dặn đi dặn lại: “Có thời gian rảnh thì nhớ về thăm nhà nhé. Ra bên ngoài phải đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, chú ý chăm sóc Mỹ Gia thật tốt đấy.”

Chu Khải răm rắp gật đầu: “Con biết rồi mẹ, con sẽ nhớ kỹ mà, mẹ yên tâm đi.”

Lâm Thanh Hoà nói quá trời quá đất mà vẫn cảm thấy dặn bao nhiêu cũng chưa đủ. Tận tới khi hồi còi cuối cùng vang lên, cô mới bịn rịn để hai đứa nhỏ lên tàu.

Đứng đợi mãi cho tới khi chỉ còn nhìn thấy cái bóng nhỏ tí xíu, mọi người mới lên xe tải đi về nhà mình.

Vừa ngồi yên vị là Chu Toàn lên tiếng an ủi ngay: “Bây giờ đã có chị Mỹ Gia chăm sóc anh cả rồi, mẹ đừng lo lắng quá.”

“Đúng đấy, mẹ yên tâm đi.” Chu Quy Lai tán thành lia lịa. Cả hai anh em nó đều rất thích người chị dâu tương lai này, vừa xinh đẹp, nết na, lại còn phóng khoáng nữa chứ. Riêng về cái khoản chăm sóc người khác thì càng không phải lo, nhất định chị ấy vô cùng thành thạo vì đang làm y tá mà lại.

Nghĩ nghĩ thế nào, Chu Quy Lai lại phát ngôn: “Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là mẹ phải cùng ba nỗ lực thật nhiều vào, đợi có tin vui ấy hả, không ai được phép gọi điện thoại báo cho anh cả. Tới khi anh ấy về nghỉ phép nhìn thấy cái bụng bự của mẹ thể nào cũng bị doạ chết khiếp cho xem.”

Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: “Cái thằng này, hết chuyện rồi hả, toàn ăn nói liên tha liên thiên!”

===

Bên này, vốn dĩ ngay từ đầu Chu Nhị Ni chỉ tính ở Vương gia tới mùng 5 thôi, nhưng ông bà Vương mê cặp song sinh quá cho nên nấn ná tới mùng 7, rồi cuối cùng kéo tới tận mùng 10, hai vợ chồng mới có thể ôm con về lại nhà mình.

Và đến khi trở về mới biết, thì ra vắng mặt có mấy ngày Tết thôi mà em gái mình đã có đối tượng rồi.

Ngay chiều hôm ấy, Vương Nguyên gặp Ông Quốc Đống. Chỉ trao đổi qua loa vài câu nhưng Vương Nguyên có thể nhận biết con người Ông Quốc Đống khá được.

Hôm nay, Vương Nguyên chở vợ con tới nhà chú thím tư chơi.

Vừa thoáng nhìn thấy gia đình Chu Nhị Ni là Lâm Thanh Hoà chạy ra mở cửa rồi nói: “Mau vào trong nhanh lên, sao trời lạnh thế này không ở nhà lại tha lôi nhau đi cho khổ ra?!”

Vương Nguyên cười: “Nhà cháu phải sang chúc Tết chú thím chứ ạ. Với lại chỉ ở đây mới có trà ngon thôi, mấy nay không được uống, cháu bắt đầu thèm thèm rồi đấy.”

Chu Thanh Bách cũng vui vẻ tiến tới, đón cô chị lớn từ tay Vương Nguyên. Con nhóc lúc này đã tỉnh nhưng không hề quấy khóc, cặp mắt to tròn đen láy tò mò nhìn khắp mọi nơi, trông đáng yêu vô cùng.

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Trời ơi tưởng gì chứ cái đó thì quá dễ. Lát nữa thím đưa cho mấy cân trà lá với một khối bánh trà cầm về mà uống.”

Vương Nguyên kinh ngạc: “Thím trữ nhiều như vậy cơ à?”

Lâm Thanh Hoà cười: “Năm nay thím đang định mở cửa hàng kinh doanh lá trà đây.”

Cái này không phải giỡn chơi mà quả thực cô có dự tính này thật. Thuốc lá, rượu, trà là những mặt hàng mang lại lợi nhuận cực kỳ cao. Giờ nhà cô đã có tiệm thuốc lá rồi, mở thêm tiệm trà không phải là chuyện khó, còn rượu thì để từ từ, nghe ngóng xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Vương Nguyên không nhịn được, thốt lên khâm phục: “Công nhận, cháu quá nể tư duy làm ăn của thím.”

Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ: “Trời ơi, thế này đã tính là gì đâu, thấy khả thi thì thím làm thôi. Với lại đằng nào cũng mua về cho nhà mình uống, tiện thể mua nhiều thêm một ít, mở cửa hàng bán luôn.”

Vương Nguyên cười ha hả: “Cả nhà mình ai cũng thích uống trà, nhất định cháu sẽ trở thành khách ruột cho xem, tới lúc ấy thím nhớ chiết khấu cho thằng cháu này nha.”

Lâm Thanh Hoà hào sảng gật đầu: “Được rồi, chiết khấu cho ông chủ Vương 90% luôn.”

Phía bên kia, Chu Quy Lai đang cố gắng giao lưu với cậu nhóc nhà Nhị Ni.

Cái thằng này hễ phấn khích là cái miệng cứ oang oang cả lên, Lâm Thanh Hoà phải nói với sang: “Con cười khe khẽ thôi, đừng doạ em sợ.”

Chu Quy Lai cười hềnh hệch: “Làm gì mà dễ doạ như vậy, con thấy thằng nhóc này tương lai rất có tiền đồ đấy.”

Chu Nhị Ni mặc kệ mấy đứa trẻ chơi với nhau, nó liền kéo thím tư lại hỏi chuyện em gái.

Lâm Thanh Hòa đáp: “Chị Ông nhìn trúng Tứ Ni nhà ta từ lâu rồi nhưng chẳng qua thím cứ chần chờ chưa đáp ứng. Nhưng chị ấy cứ nói đi nói lại vài lần, thím mới đành phải bảo để hai đứa nó tự do tìm hiểu thêm, còn như nào thì đợi duyên phận định đoạt. À, các cháu đã thấy người chưa?”

Chu Nhị Ni gật đầu: “Cháu gặp rồi.”

“Tuổi hơi lớn một chút.” Vương Nguyên chỉ chú ý mỗi điểm đó còn lại nhưng mặt khác đều ổn cả. Vì là bộ đội xuất ngũ cho nên nhân phẩm cực kỳ ngay thẳng chính trực, nói năng khí khái hơn người, khẳng định không phải cái hạng đàn ông xấu xa, tệ bạc.

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, đúng là tuổi tác hơi lớn nhưng cái đó không quan trọng lắm, chủ yếu xem tính tình hai đứa có hợp nhau hay không thôi.”

Rốt cục thì chuyện còn chưa bắt đầu cho nên mọi người chỉ nói qua loa thôi. Buổi tối, vợ chồng Chu Nhị Ni ở lại nhà chú thím tư ăn cơm xong mới về.

Tiễn khách xong, Lâm Thanh Hoà vào giường nằm nghỉ, bắt đầu nghĩ tới chuỗi ngày nhàn nhã trước mắt. Năm nay khai giảng muộn, thế nên còn được rong chơi thêm một tuần lễ nữa.

Hay là làm một chuyến du lịch phương Nam thăm thú mấy quán trà nhỉ? Mười ngày chắc có lẽ là đủ rồi.

Chu Thanh Bách ngạc nhiên: “Sao không đợi nghỉ hè rồi đi cho thoải mái thời gian?”

“Thế một tuần kế tiếp anh định làm gì?” Lâm Thanh Hoà thở dài, cũng không biết từ bao giờ cái chân của cô cứ ngồi yên một chỗ là ngứa ngáy không chịu nổi.

Chu Thanh Bách nhíu nhíu mày suy nghĩ: “Đi ngâm suối nước nóng hoặc lên miếu thắp hương cầu an. À, anh nghe nói vùng ngoại ô mới mở khu trượt băng.”

Lâm Thanh Hòa nhổm dậy hào hứng: “Trượt băng? Anh nghe ai nói vậy?”

Chu Thanh Bách đáp: “Đợt trong năm có một vị khách tới tiệm sủi cảo nói chuyện, nhưng cuối năm bận quá, sát Tết lại cập rập cho nên chưa đưa em đi được.”

Lâm Thanh Hoà gật gù, đúng là kinh tế càng phát triển thì con người càng có nhu cầu hưởng thụ, kéo theo đó là hàng loạt các hoạt động vui chơi giải trí nổi lên ngày một nhiều. Hiện nay đã có rất nhiều vũ trường mở ra nhưng Lâm Thanh Hoà không có hứng thú với loại hình nghệ thuật đó và cũng cấm tiệt tụi nhỏ không được bén mảng vì môi trường ở đấy quá phức tạp.

Ngẫm lại thấy bây giờ đi thưởng trà cũng không phải thời điểm thích hợp, thôi thì đợi tới hè rồi đi cho thong thả.

Thế là cô ở nhà ăn chơi, ngủ nghỉ, cách ngày lại đi tới suối nước nóng thư giãn một lần. Cuộc sống thảnh thơi đem lại cho cô cảm giác những ngày tháng hưu nhàn đang tới gần thật gần.

Sợ vợ buồn chán, Chu Thanh Bách trực tiếp giao quán sủi cảo cho thằng hai trông coi, còn thằng ba đã đoán trước nên ba chân bốn cẳng ôm cái máy ảnh chạy mất hút. Hoá ra là nó cùng với hai thằng bạn thân đi khắp nơi chụp loạt ảnh với chủ đề “Bắc Kinh những ngày xuân.”

Càng lúc Lâm Thanh Hoà càng cảm thấy nhàn đến phát hoảng, cô lơ đãng hỏi chồng: “Anh ơi, sau này hai ta về hưu cũng ăn không ngồi rồi thế này à?”

“Đợi em sinh con gái sẽ không lo buồn chán nữa.” Chu Thanh Bách một tay ôm vợ, một tay dịu dàng đặt lên cái bụng phẳng lỳ. Dưới cái chạm rất nhẹ đó là một khát khao mãnh liệt đang bùng cháy dữ dội trong lòng anh.

Bình Luận (0)
Comment