Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 549: Thử
Thấy mọi người tập trung hết về phía mình, thoáng chốc đầu Lâm Thanh Hoà như muốn phình to ra, cô quay sang phía chồng ngây ngốc hỏi: “Chuyện này là sao?”
Chu Hiểu Mai ngạc nhiên hết sức: “Chị tư, chị không biết mình có thai à?”
“Em mang thai lúc nào mà em lại không biết nhở?” Lâm Thanh Hoà không trả lời cô em chồng mà trực tiếp hỏi ông xã mình.
Chu Thanh Bách không một chút chột dạ, hiên ngang đáp: “Chuyện này chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Lời này vừa phóng ra, đoàn người ồ lên một tiếng rồi lập tức giải tán, ai về việc nấy. Lâm Thanh Hoà không có thai, là do Thanh Bách tự đa tình mà thôi.
Chu Quy Lai chán nản: “Ôi giời, làm con cụt cả hứng!”
Chu Khải với Chu Toàn cũng tiu nghỉu, cứ tưởng là thật, hoá ra mừng hụt!
Chu Hiểu Mai thẳng thắn nghĩ sao nói vậy: “Chị tư, chị muốn sinh thêm đứa nữa à? Giờ sinh liệu có hơi trễ không?”
Lâm Thanh Hoà bình tĩnh đáp: “Năm nay chị 39 rồi, cô cảm thấy còn có thể sinh được không?!”
Bà Chu lên tiếng: “Cũng vẫn được mà, mẹ nhớ ở thôn có không ít phụ nữ hơn bốn mươi mới sinh đứa út.”
Lâm Thanh Hoà hết sức kinh ngạc: “Mẹ không ngăn cản à?”
Cô cứ ngỡ mẹ chồng sẽ là người đầu tiên phản đối chuyện này chứ.
Bà Chu lắc đầu: “Sao lại cản? Hiện tại điều kiện các con khá giả như vậy sinh thêm đứa nữa cũng có vấn đề gì đâu?”
Ôi dào, nuôi thêm một đứa trẻ thì đáng bao tiền chứ?! Đến cả xe ô-tô tải mà nhà nó còn mua nổi thì nuôi con đã là gì!
Khỏi phải nói, Chu Thanh Bách vô cùng hài lòng còn Lâm Thanh Hoà thì trợn trắng mắt: “Nếu con đẻ thêm sẽ lập tức mất việc đấy.”
Bà Chu nhún vai: “Mất thì thôi, công việc kinh doanh của con đang phát triển tốt như vậy cơ mà, bớt đi phần tiền lương giảng viên cũng không thể nghèo được.”
Lâm Thanh Hoà không nói gì thêm mà quay qua lườm chồng cháy mắt.
Chu Khải liền hỏi: “Mẹ, có phải mẹ không muốn hả?”
Lâm Thanh Hoà tức giận mắng: “Con sắp lấy vợ sinh con rồi đấy!”
Chu Khải toét miệng cười: “Có sao đâu, càng đông trẻ con càng vui cửa vui nhà chứ sao. Mẹ, cố gắng sinh cho con đứa em gái nhá!”
Lời này vừa hay đúng ý Chu Thanh Bách, anh quay sang tặng cho thằng con trai một nụ cười hiếm hoi.
Lâm Thanh Hoà chán chẳng buồn nói thêm gì nữa.
Thế nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra, Chu Thanh Bách khát khao có thêm đứa thứ tư nhưng Lâm Thanh Hoà lại không thích cho lắm.
Sự thực thì không phải không thích mà trên cơ bản là không thể. Chưa tính chuyện tuổi cao, chỉ riêng cái ga-rô đã là vấn đề nan giải rồi. Chứ ga-rô buộc vào chỉ để làm cảnh thì có mà chị em khóc cạn nước mắt!
Lát sau, Chu Tứ Ni chỉ đạo Chu Toàn và Chu Quy Lai sắp cơm chiều. Cả một bàn đầy thức ăn nhanh chóng được bưng lên. Mọi người lục tục ngồi vào bàn, người so đũa, người rót rượu, không khí lại náo nhiệt như thường lệ.
Ăn tối xong, Chu Thanh Bách dắt vợ đi dạo phố. Ngày Tết cho nên đường phố đông vui cực kỳ, người lớn trẻ nhỏ rồi nam thanh nữ tú nô nức đi du xuân, trảy hội.
Ở nhà, bà Chu và Chu Hiểu Mai liền kéo Chu Tứ Ni lại nói về chuyện Ông Quốc Đống.
Chu Tứ Ni nghe xong lập tức bật cười: “Chuyện này sao có thể chứ?!”
Chu Hiểu Mai nghiêm túc hỏi: “Cháu không có ý gì với cậu ấy à?”
Chu Tứ Ni dở khóc dở cười: “Cô út à, cô nói cái gì vậy, Ông đại ca chỉ đơn thuần là chở cháu về một lần thôi mà, anh ấy cũng không có tâm tư này đâu, mọi người đừng suy nghĩ nhiều.”
Bà Chu liền nói: “Không phải bà suy nghĩ nhiều mà thím tư cháu đã nói với bà rồi, mẹ của Ông Quốc Đống rất vừa lòng cháu, còn cậu thanh niên kia thì nguyện ý đi lại tìm hiểu, xem đôi bên có thích hợp để tiến xa hơn hay không?!”
“Không cần tìm hiểu, chắc chắn là không thích hợp.” Chu Tứ Ni không hề ngượng ngùng tí nào mà vừa xua tay vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Làm sao Ông Quốc Đống có thể vừa lòng nó được chứ? Vừa nhìn liền biết ngay anh ấy là đại thiếu gia cao cao tại thượng, yêu cầu chắc chắn không thấp, thậm chí cực kỳ cao là đằng khác.
Bà Chu kiên nhẫn khuyên nhủ: “Có hợp hay không thì phải thử xem mới biết được chứ. Cả ba mẹ cậu ấy đều gặp cháu rồi, họ rất ưng cháu. Cho nên hai đứa thử nghiêm túc tìm hiểu xem. Nếu không thích hợp thì thôi, đâu có sao. Hơn nữa, bà thấy gia cảnh cậu ấy rất không tồi.”
Chu Tứ Ni bất đắc dĩ nói: “Bà à, người ta chướng mắt cháu mà.”
Chu Hiểu Mai lên tiếng: “Bà nội rất mong giữ cháu lại Bắc Kinh cho nên mới muốn tìm đối tượng ở gần đây để mai này cháu có thể thường xuyên về chơi với ông bà. Tứ Ni, nghe lời bà đi, cứ tìm hiểu xem tính tình cậu ấy như thế nào, biết đâu lại hợp thì sao. Còn nếu cháu không thích thì thôi, bây giờ xã hội mở cửa rồi, không còn khắt khe như ngày trước nữa đâu.”
Hơn nữa ở nhà họ Chu, ngoại trừ Chu Lục Ni thì mấy đứa cháu gái còn lại đều rất nề nếp, quy củ, tìm hiểu đối tượng chỉ đơn thuần là tìm hiểu, cùng lắm là nắm tay chứ hoàn toàn không có chuyện ôm hôn càng đừng nói tới vấn đề vượt rào. Vậy nên cô rất tin tưởng mà khuyên Tứ Ni cứ mạnh dạn hẹn hò cùng Ông Quốc Đống.
Bà Chu cũng gật đầu đồng tình: “Cháu yên tâm đi, bà khẳng định nó sẽ thích cháu. Cháu gái bà tốt như vậy mà còn không thích thì xứng đáng cả đời này ế vợ luôn cho rồi.”
“Bà….”
Chu Tứ Ni đang muốn lên tiếng từ chối thì bị Chu Hiểu Mai chặn ngang: “Chỉ là thử tìm hiểu thôi mà, cả thím tư cháu cũng cảm thấy được thì cháu cứ mạnh dạn lên, đừng suy nghĩ nhiều quá. Dù sao thì cậu ấy khá tốt, nếu bỏ lỡ sẽ rất tiếc, còn nếu không thích hợp thì thôi, chúng ta tìm đối tượng khác.”
Hết bà rồi tới cô út thay phiên nhau khuyên giải, mặc dù vô cùng bất đắc dĩ nhưng cuối cùng Chu Tứ Ni cũng gật đầu đồng ý, nhưng chỉ đơn thuần là tìm hiểu mà thôi chứ quả thực trong lòng nó cho rằng việc này chắc chắn không có kết quả.
Gia cảnh nhà mình thế nào, Chu Tứ Ni rất rõ ràng. Chị hai có thể gả cho anh rể, đó là phúc khí của chị ấy, còn bản thân mình…nó không hề nghĩ mình cũng may mắn như chị.
Hơn nữa, Ông Quốc Đống là đại thiếu gia nhà giàu, chắc chắn sẽ không coi trọng nó. Cứ để một thời gian nữa, đợi cho người ta tự giãn ra thì bà và cô út sẽ không còn cớ mà nói nữa.
Ngày mồng 2 Tết, vợ chồng Lâm Thanh Hoà cùng Chu Khải sang Ông gia làm khách. Tất nhiên không thể tới tay không mà xách theo rất nhiều quà quý.
Hôm nay, Chu Khải đích thân đứng bếp, trình diễn trù nghệ nhằm lấy lòng cha mẹ vợ. Ông Quốc Đống đi vào bếp hỗ trợ em rể tương lai, còn Lâm Thanh Hoà và chị Ông thì thảnh thơi ngồi chơi uống nước, tiện thể nói chuyện Chu Tứ Ni.
Nghe xong, chị Ông mừng vô cùng: “Thằng Quốc Đống được nghỉ tới ngày 8 tháng giêng mới phải đi làm lại, chị sẽ bảo nó tranh thủ đưa Tứ Ni đi chơi nhiều nhiều một chút.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Nếu có duyên phận ắt sẽ thành, còn không thì chị cũng đừng ép buộc nó.”
Chị Ông gật đầu: “Em yên tâm, dưa hái xanh không ngọt, cái này chị biết mà. Nhưng chị cũng phải bảo nó dụng tâm một chút mới được. À, mà có khi không cần chị nói ấy chứ, chị thấy thằng tiểu tử này hẳn là có tâm tư riêng rồi.”
Hôm qua, lúc thằng cả chủ động mở miệng, thú thực là chị bất ngờ vô cùng. Trước kia cũng có cô nương tới nhà làm khách nhưng nó cứ lạnh tanh, tới khi người ta về nó mới miễn cưỡng đứng dậy tiễn ra cửa một đoạn. Mà đó chỉ đơn thuần là lễ chủ khách thôi. Đằng này, hôm qua nó đi làm khách, không ai lên tiếng nhờ vả mà bản thân nó lại tình nguyện đưa Tứ Ni về, như thế là rõ ràng quá rồi còn gì!
Ngẫm nghĩ thế nào chị Ông lại nói tiếp: “Lần trước chị gái con bé kết hôn, anh chị cũng tới tham gia, như vậy là đủ thấy duyên phận giữa hai gia đình rồi còn gì.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Chị gái nó giờ hạnh phúc lắm, mới hạ sinh một đôi long phượng.”
“Long phượng thai?” Chị Ông sửng sốt vô cùng, đây là lần đầu tiên chị nghe tin Chu Nhị Ni sinh đôi một trai một gái.
“Đúng vậy.” Lâm Thanh Hoà cười gượng. Vì quả thực cô không tính nói mà hôm qua bà Chu cứ dặn đi dặn lại nhất định phải nói tin này ra để cho Ông gia động lòng. Mai này giả dụ Tứ Ni có về làm dâu thật mà không sinh được long phượng thì cũng không sao, đã gả vào đó rồi không lẽ còn đòi trả về chắc?!
Với lại đâu ai dám chắc Chu Tứ Ni không thể?
Thường thường chị em gái hay giống nhau, chưa biết chừng lại một cặp song sinh long phượng nữa sắp sửa chào đời ấy chứ!