Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 548 - Chương 548: Vợ Thằng Tư, Con Có Tin Vui?

Chương 548: Vợ thằng tư, con có tin vui? Chương 548: Vợ thằng tư, con có tin vui?

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 548: Vợ thằng tư, con có tin vui?

Nghe mẹ chồng nói là Lâm Thanh Hoà hiểu ngay, cô cười cười: “Chuyện mẹ nói kỳ thực cũng rất có khả năng.”

Có con dâu về cùng phe, bà Chu cao hứng cực kỳ, lập tức quay sang dè bỉu con gái: “Con nghe chị tư con nói gì chưa? Mẹ đã bảo là có khả năng mà chưa gì mày đã dội một gáo nước lạnh.”

“Con nào có dội nước lạnh, nhưng mẹ không thấy chênh lệch đôi bên rất lớn à?” Chu Hiểu Mai vô cùng bất đắc dĩ. Làm gì có người cô nào không mong cháu gái được gả vào chỗ tốt, nhưng cái gì cũng phải nhìn nhận thực tế chứ, cái khoảng cách đôi bên rõ rành rành ra như vậy, đến thằng mù còn trông thấy mà mẹ lại cứ lờ tịt đi.

Bà Chu bực bội: “Cứ luôn miệng lấy việc chênh lệch ra nói, bộ Nhị Ni và Vương Nguyên không lệch à? Còn lệch dữ nữa à. Thế nhưng giờ hai đứa nó không phải đang rất hạnh phúc sao, sinh được cả một cặp long phượng kia kìa.”

Chu Hiểu Mai cạn lời, mẹ nói thế thì con chịu rồi!

Lâm Thanh Hoà cười tiếp lời: “Mẹ, mẹ cảm thấy Quốc Đống thế nào?”

Bà Chu nói ngay: “Mẹ cảm thấy cậu ấy rất khá, nhìn bề ngoài có vẻ là người kiên định, không phải cái dạng chơi bời lãng tử. Mẹ nghe nói chức vụ cao lắm hả?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Vâng, vấn đề hộ khẩu của Hiểu Mai và Đại Lâm là do cậu ấy giải quyết.”

Bà Chu càng thêm cao hứng: “Rất có bản lĩnh!”

Biết bà đang rất vui nhưng có những sự thật nên nói ngay từ đầu tránh sau này phải thất vọng, cho nên Lâm Thanh Hoà bổ sung ngay: “Nhưng tuổi tác cậu ấy không còn nhỏ đâu mẹ, năm nay 28 tuổi rồi.”

Bà Chu xua tay: “28 thì 28, có gì quan trọng đâu, lúc Đại Lâm lấy Hiểu Mai cũng tầm đó còn gì. Hiện tại Đại Lâm thương Hiểu Mai như trời, không phải sao?”

Không phải chỉ nghe vài thông tin qua loa, đại khái mà bà Chu đã vội đánh giá cao Ông Quốc Đống. Kỳ thực, bà đã suy xét rất nhiều khía cạnh xung quanh, tỉ như điều kiện gia đình, chắc hẳn nhân phẩm cha mẹ cậu ấy cũng rất được, chứ nếu không còn lâu vợ chồng thằng tư mới kết tình bằng hữu.

Ngoài ra chính bản thân cậu ấy rất khá, nghề nghiệp có thể diện, lương bổng cao và ổn định, cái này chính là danh xứng với thực bát sắt, cả đời không lo chết đói.

Người tử tế như vậy đương nhiên bà sẽ ưng thuận còn cái thằng cháu Chu lão thái thì dẹp khẩn trương. Đàn ông đàn ang gì mà mặt quắt tai dơi, bộ dáng thì hung tợn, ghê gớm, vừa nhìn là đã thấy không vừa mắt rồi.

Thái độ của mẹ chồng quá rõ ràng, Lâm Thanh Hoà thừa hiểu bà đã chấm mối này cho Tứ Ni, thế nên cô liền thuận nước đẩy thuyền: “Kỳ thực mẹ Mỹ gia đã nói riêng với con rằng chị ấy rất thích Tứ Ni nhà mình, muốn cưới Tứ Ni về làm con dâu.”

Nghe tới đây, hai mắt bà Chu tức khắc sáng rỡ.

Chu Hiểu Mai lại có chút ngoài ý muốn, cô ngầm ngó vào trong phòng bếp, cũng may Chu Tứ Ni không để ý vì còn đang mải tập trung chuẩn bị cơm chiều với Chu Toàn và Chu Quy Lai.

Bà Chu hấp tấp hỏi: “Thế sao con không nói sớm? Đây là chuyện tốt mà.”

Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay con cũng đang tính nói với mẹ đây. Sở dĩ ngày hôm qua con kêu Tứ Ni sang nhà con là để cho Quốc Đống xem mắt. Nghe chừng cậu ấy có cảm tình với Tứ Ni nhà ta rồi nhưng cuối cùng hai đứa nó có đến được với nhau hay không lại là chuyện khác. Con thấy yêu cầu chọn vợ của Quốc Đống cao lắm.”

Chu Hiểu Mai nghe là hiểu ý ngay: “Có phải chị tư lo lắng vạn nhất hai đứa nó quen nhau rồi cuối cùng lại không hài lòng Tứ Ni nhà mình hả?”

Lâm Thanh Hoà thẳng thắn gật đầu: “Đúng vậy, nếu không thì làm sao chị phải chần chờ không dám nhận lời. Cậu ấy đã tìm hiểu rất nhiều đối tượng mà chẳng có cô nào lọt vào mắt xanh. Thực lòng mà nói thì cậu ấy có quyền lựa chọn bởi điều kiện cá nhân cũng như gia cảnh đều rất tốt. Chẳng qua là yêu cầu đưa ra quá cao nên chọn tới chọn lui không chọn được ai mà thôi.”

Bà Chu xì một tiếng: “Lắm yêu cầu để mà là gì, cưới vợ chỉ cần người hiền huệ là được, không phải sao?”

Lâm Thanh Hoà: “Người bình thường thì là vậy nhưng cậu ấy lại không nghĩ như người bình thường. Bằng không giờ này đã cưới vợ lâu rồi. Cái con lo lắng nhất chính là điểm này, vạn nhất nó không hài lòng Tứ Ni mà Tứ Ni lại vừa lòng nó thì đúng là khổ thân cho con bé.”

Chu Hiểu Mai gật gù tán thành, nếu sự việc diễn tiến như vậy thì quả thực thiệt thòi cho cháu gái nhà mình.

Thế nhưng bà Chu lại tự tin mười phần: “Tứ Ni nhà này tốt như thế mà cậu ấy không hài lòng thì còn muốn kiếm tìm cái dạng gì nữa? Hay là cả đời này không muốn kết hôn?”

Cháu gái bà quá tốt đi ấy chứ. Nếu mà về thôn chỉ cần hô lên một tiếng là thanh niên trai làng bu sập cổng nhà không biết chừng.

Nghĩ vậy, bà Chu liền nói với con dâu: “Vợ thằng tư à, con cứ đi nhận lời với người ta đi, để hai đứa nó tìm hiểu nhau thử xem, nếu không được cũng không sao, chỗ nhà thằng cả cứ để mẹ lo liệu.”

Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười: “Mẹ à, nếu mẹ muốn đồng ý thì cũng phải hỏi ý kiến Tứ Ni đã chứ. Đợi cơm nước xong rồi con nói chuyện với con bé xem nó cảm thấy thế nào.”

Bà Chu hừ hừ: “Nhất định là phải hỏi con bé rồi, không biết chừng chính Tứ Ni mới là người không hài lòng ấy chứ.”

Lúc đầu rõ ràng bà rất nhiệt tình nhưng vừa nghe cậu trai kia chưa xác định chắc chắn là bà Chu lập tức giương cờ kiêu ngạo ngay. Ủa, cháu gái bà năm nay vừa tròn 20, đúng trong độ tuổi đẹp nhất của đời người con gái, nó có giá của nó chứ bộ, làm sao phải quỵ luỵ ai?!

Chu Khải nãy giờ ngồi một bên nghe mà mắt tròn mắt dẹt, mãi mới có cơ hội chen miệng hỏi: “Rốt cuộc chuyện là thế nào vậy ạ?”

Chu Hiểu Mai không hiểu: “Chuyện gì thế nào?” Chu Khải sốt ruột: “Thì chuyện của Tứ Ni và anh Quốc Đống ấy ạ.”

Lâm Thanh Hoà hiểu con trai đang lo lắng vấn đề gì cho nên liền lên tiếng an ủi: “Thì đúng như những gì con vừa nghe được đấy, nhưng yên tâm, chuyện này không ảnh hưởng tới hôn sự của con và Mỹ Gia. Tứ Ni là chị em họ, cách một tầng quan hệ, không vấn đề gì đâu.”

Nếu là anh em ruột thì nhất định không được vì sẽ bị người ta đàm tiếu là hoán thân, nhưng anh em họ thì vô tư, thân càng thêm thân thôi chứ không làm sao hết.

Chu Khải vội lắc đầu: “Không phải, ý con không phải như vậy. Con đang muốn hỏi là anh Quốc Đống muốn quen với Tứ Ni ấy hả?”

Vì chị Ông đã tỏ rõ thành ý cho nên Lâm Thanh Hoà thẳng thắn nói: “Mẹ vợ tương lai của con đã sớm coi trọng Tứ Ni rồi. Hồi Tứ Ni mới lên Bắc Kinh chị ấy đã có ý nhưng mẹ không đáp ứng. Sau này chị ấy cứ nói đi nói lại vài lần, từ chối mãi e rằng không hay cho nên mẹ mới tạo cơ hội cho hai đứa gặp mặt một cách tự nhiên nhất.”

Chu Khải nhăn mặt: “Nếu đại ca coi trọng Tứ Ni thì sau này con biết xưng hô với Tứ Ni thế nào?”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Ôi, con đừng suy nghĩ xa quá. Chuyện chưa đâu vào đâu mà.”

Chu Hiểu Mai bỗng nhiên cười thích thú: “Nếu thành thị mạnh ai nấy kêu, có gì đâu.”

Chu Khải thở dài thườn thượt: “Mới bao lâu không về mà trong nhà đã xảy ra quá trời sự tình.”

Chu Thanh Bách ung dung chen vào một câu: “Con mà còn không về nữa thì chưa biết chừng em gái con cũng ra đời luôn rồi ấy chứ.”

“Cái gì?” Chu Khải kích động đứng bật khỏi ghế, ánh mắt dán chặt vào bụng mẹ.

Không chỉ có nó mà ông Vương và ông Chu cũng lập tức dừng ván cờ, bà Chu, Chu Hiểu Mai, Tô Đại Lâm…không hẹn mà cùng nín thở nhìn đăm đăm vào cái bụng Lâm Thanh Hoà.

Đang yên đang lành bỗng nhiên trở thành tiêu điểm chú ý, Lâm Thanh Hoà nhất thời cạn lời!

“Sao thế? Sao đột nhiên lại im như tờ thế này?” Chu Quy Lai từ trong bếp thò đầu ra, phát hiện cả đoàn người đều chăm chú nhìn về phía mẹ nó.

Chu Hiểu Mai là người đầu tiên có phản ứng, cô hô to: “Mẹ mấy đứa mang thai rồi, mấy đứa sắp có thêm em rồi.”

Chu Quy Lai mở to hai mắt, sau đó quay lại thông báo với Chu Toàn: “Anh hai, anh hai, mẹ có thai rồi, em sắp được lên chức anh trai rồi.”

Chu Toàn sửng sốt mấy 5 giây rồi hấp tấp chạy vọt ra ngoài, Chu Tứ Ni cũng ném hết công việc xuống vội vàng nối gót theo sau.

Và rồi, 3 đứa nó hoà vào đoàn người, cùng xúm lại vây xem Lâm Thanh Hoà.

Lúc này, bà Chu mới lấy lại tinh thần, bà lắp bắp hỏi: “Vợ thằng tư, con…con có tin vui?”

Bình Luận (0)
Comment