Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 547 - Chương 547: Yêu Cầu Quá Cao

Chương 547: Yêu cầu quá cao Chương 547: Yêu cầu quá cao

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 547: Yêu cầu quá cao

Chu Hiểu Mai phất tay: “Ôi mẹ ơi, không phải nhân viên y tế nào cũng là thiên sứ áo trắng đâu. Lần trước con đưa Nhã Nhã đi khám bệnh, có bà y tá ghê gớm lắm, nói chưa được vài câu đã mất kiên nhẫn quát um lên rồi.”

Nhưng kể có vậy thì bà Chu vẫn luôn miệng khẳng định: “Người Đại Oa nhìn trúng khẳng định là người tốt.”

Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, chắc chắn là vậy rồi, bằng không dễ gì chị tư đáp ưng. Nhưng này, hai đứa tiến triển tới đâu rồi, sao không dẫn con bé lại đây cho ông bà nội gặp mặt?”

Bà Chu bổ sung thêm: “Còn cả ông nội nuôi của cháu nữa.”

Chu Khải thấy các ông bà đều rất quan tâm tới vấn đề này, khó lòng trốn tránh nên đành nói: “Mồng ba mẹ cháu làm món bao tử hầm gà, có hẹn cô ấy qua ăn. Hôm đó tiện thể cháu sẽ dắt sang đây luôn.”

Hiện giờ nó với Mỹ Gia coi như đã tự định chung thân (1), thế nên nhất thiết phải gặp gỡ người lớn hai bên gia đình. Sau khi đưa Mỹ Gia về nhà mình ra mắt, nó cũng phải sắp xếp thời gian đi gặp họ hàng bên nhà cô ấy để cho mọi người biết rằng Mỹ Gia đã có đối tượng rồi, đừng rảnh rỗi mà giới thiệu tùm lum nữa.

Sở dĩ Chu Khải biết được điều này là do Ông Quốc Lương bật mí, tuy rằng bác Ông gái rất nhiều lần chắn giúp nhưng nó đường đường là bạn trai người ta, tất nhiên phải thể hiện thái độ chứ.

Chu Hiểu Mai cười cười: “Món đó là sở trường của chị tư, vừa ngon vừa bổ, cháu chịu khó ăn nhiều vào nha, mẹ cháu đặc biệt đợi cháu về mới trổ tài đấy.”

Chu Khải cười sung sướng: “Tại mẹ cháu cứ sợ ở trên đơn vị cái dạ dày của cháu bị bỏ đói cho nên mới nghĩ mọi cách để tẩm bổ lại.”

Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên nghe loáng thoáng hình như có tiếng Hứa Thắng Cường ở ngoài cổng, tức khắc tất cả mọi người đều giật mình sừng sốt.

Bà Chu là người phản ứng đầu tiên, bà đen mặt gắt: “Nó tới đây làm gì, ngày tư ngày Tết tính tới chọc giận tôi phải không?”

Chu Khải đứng dậy: “Để cháu ra ngoài xem thế nào.”

Quả thực Hứa Thắng Cường tới thật, lúc nhìn thấy ông anh họ mặt sắt đen xì, Hứa Thắng Cường lúng túng bội phần nhưng cũng cố gắng nói ra những lời cần nói: “Em biết ông bà ngoại không muốn gặp em, em không vào trong đâu, đây là quà năm mới em biếu ông bà, anh mang vào giúp em.”

Kỳ thực nó không muốn đến đây một chút nào, cũng không muốn theo Trương Mỹ Liên về Trương gia vì nhà cậu mợ tư ở ngay sát vách, về đó nhỡ may chạm mặt thì khó xử lắm nhưng Trương Mỹ Liên cứ lải nhà lải nhải đau hết cả đầu nên cuối cùng Hứa Thắng Cường đành phải nhượng bộ.

Sau đó, lại bị bà chị Hứa Thắng Mỹ làm phiền, một hai ép nó phải sang chúc Tết ông bà ngoại bằng được. Mới đầu nó tính không đi vì đã không thích nhau rồi mà cứ cố tình gặp sẽ chỉ tổ ghét hơn mà thôi. Tuy nhiên bây giờ đã ra ngoài làm ăn, không thể hành động cảm tính như lúc trước được nữa, dù có khó chịu tới mấy thì vẫn phải bấm bụng dằn xuống bởi lẽ nguồn hàng vẫn phải phụ thuộc vào bên đó, nhỡ chẳng may người ta ngưng cung cấp giữa chừng thì tiệm quần áo điêu đứng mất.

Trước đấy không lâu, Hứa Thắng Cường đã đi tìm hiểu rất nhiều xưởng may mặc khác, nhưng ngặt một nỗi chất lượng sản phẩm không tốt, đã thế kiểu dáng lại còn xấu xí, lỗi mốt. Cực chẳng đã, Hứa Thắng Cường buộc phải tiếp tục đặt hàng ở xưởng Vương Nguyên.

Phải công nhận một điều buôn quần áo mau giàu thật, tính tới thời điểm hiện tại vợ chồng nó đã tiết kiệm được hơn 3000 đồng rồi, từ nhỏ tới lớn nó chưa bao giờ sở hữu một khoản tiền lớn tới vậy. Vì thế, mặc kệ bản thân không vui cỡ nào nó vẫn phải chường mặt tới, chỉ cần giữ được chén cơm thì mọi chuyện nào có xá gì.

Chu Khải giơ tay nhận lấy đồ vật rồi nhàn nhạt nói: “Ừ, để anh đem vào cho.”

Hứa Thắng Cường gật đầu rồi xoay người đi thẳng.

Chu Khải xách đồ vào nhà, đặt lên bàn trà rồi nói: “Thắng Cường biếu ông bà.”

Bà Chu hừ lạnh: “Quà với chẳng cáp, bà không cần. Đang yên đang lành thì rước cái ngữ ấy về làm vợ, cả đời này cũng đừng mong sống yên thân.”

Chu Hiểu Mai nhíu mày: “Mẹ à, Tết nhất cháu nó tặng thì mẹ cứ lấy đi, cũng đừng nói mấy chuyện không vui nữa.”

Bà Chu hừ hừ: “Ừ, nhắc tới nó là ảnh hưởng tâm trạng ngay, không thèm nói đến nữa. Đại Oa, khi nào cháu dắt đối tượng sang đây thì phải ở lại dùng cơm với ông bà một bữa đấy nhá.”

Chu Khải liền cười: “Cô ấy không biết nấu cơm đâu bà ạ, bà đừng chê nha.”

Bà Chu sửng sốt mất một lúc, mãi sau mới lên tiếng: “Không biết nấu thì phải học chứ, nếu không mai này lấy gì ăn?”

Chu Hiểu Mai nghĩ sao nói vậy: “Thì Đại Oa nấu cũng được mà. Con bé làm y tá bận rộn lắm mẹ ơi, lấy đâu ra thời gian đi chợ với chẳng cơm nước.”

Ngày xưa, lúc vẫn còn làm công nhân trong nhà máy ở huyện thành, mỗi ngày đi làm về là cô mệt không thở nổi, chả muốn động tay động chân làm bất cứ việc gì, chỉ muốn ngồi một chỗ đợi Đại Lâm nấu cho ăn thôi.

Bà Chu nhăn mặt: “Nhưng Đại Oa cũng bận mà.”

Chu Khải cười cười: “Căn tin chỗ chúng cháu phục vụ đồ ăn cũng được lắm bà ạ, mỗi tuần đều thay đổi món mới. Khi nào có thời gian chúng cháu sẽ tự đi chợ nấu cơm, còn nếu bận rộn quá thì cứ lại căn tin ăn là được rồi.”

Bà Chu vẫn không cho là đúng: “Làm sao cứ ăn ở căn tin mãi được? Nhất thiết phải tự nổi lửa nấu cơm chứ, thèm món gì là có thể nấu ngay món đó.”

Chu Hiểu Mai thở dài: “Nhưng con bé không có thời gian mà lại, mẹ còn muốn thế nào nữa, hay là đổi đứa khác nha?!”

Bà Chu trợn mắt mắng: “Đổi cái gì mà đổi, lấy đâu ra nhiều đứa có điều kiện tốt như vậy?!”

Chu Hiểu Mai xua tay: “Đừng nghe bà cháu nói linh tinh, người lớn hay lải nhải nhiều lời, các cháu cứ sống sao cho thấy thoải mái nhất là được.”

Bà Chu trừng mắt liếc con gái một cái sắc lẹm nhưng cũng không nói thêm gì nữa mà chuyển qua chuyện Tứ Ni.

“Con bé Tứ Ni nói là muốn về thôn gả chồng chứ không muốn gả xa cha mẹ. Nhưng mà mẹ thì lại chẳng nỡ để nó về quê.”

Chu Hiểu Mai nói ngay: “Cái này có gì khó. Không nỡ thì mẹ tìm xem trên này có chàng thanh niên nào hợp với con bé không.”

“Đâu phải muốn tìm là dễ đâu.” Bà Chu thở dài. Tất nhiên phải kiếm được người tử tế thì bà mới đồng ý gả cháu gái, chứ cứ như thằng cháu ngoại Chu lão thái thì vứt khẩn trương. Người ngợm chẳng ra giống ôn gì nhưng nói chuyện hách dịch, chưa gì đã có thái độ cháu gái nhà bà đũa mốc chòi mâm soi, đã thế thì cứ ở một bên mà đợi đi, còn lâu bà mới gật đầu gả.

Bất chợt nhớ lại chuyện tối hôm qua, bà Chu liền hỏi ngay: “À này, hôm qua ai đưa Tứ Ni về thế?”

Chu Hiểu Mai ngớ người: “Ai cơ?”

Bà Chu: “Thì cái chàng trai đi xe đạp đèo Tứ Ni về hồi hôm đó. Vừa lúc mẹ ra ngoài nên nhìn thấy.”

Chắc có lẽ vì vội mà cậu ấy chưa kịp nói câu gì, chỉ lịch sự gật đầu với bà một cái rồi rời đi ngay.

Chu Hiểu Mai lập tức nhìn về phía Chu Khải, Chu Khải hiểu ý nên nói ngay: “Đó là anh cả Mỹ Gia. Nhưng bà cũng đừng nghĩ quá nhiều, điều kiện của anh ấy tốt nên yêu cầu cao lắm.”

Chính bản thân Chu Khải cũng cảm thấy yêu cầu của Ông Quốc Đống quá cao cho nên mới độc thân đến tận bây giờ.

Chu Hiểu Mai bỗng dưng bắt được trọng điểm: “A, chính là cái người mà chị tư nhờ chuyển hộ khẩu ấy hả?”

Chu Khải gật đầu: “Vâng, hiện anh ấy đang làm ở cục dân chính.”

Hai mắt bà Chu tức khắc toả sáng: “Thế có nghĩa là sự nghiệp vững vàng, quá tốt, quá tốt rồi.”

Chà, đừng tưởng trời nhá nhem tối mà mắt bà kèm nhèm nha, bà nhìn rất rõ chàng thanh niên đó dáng người cao ráo, phong thái đoan chính. Vốn đã có ấn tượng khá tốt rồi, giờ lại nghe thêm thông tin về nghề nghiệp chức vụ nữa, phải nói là hài lòng vượt mức.

Chu Hiểu Mai bất đắc dĩ cô cùng: “Vừa rồi mẹ cũng nghe Đại Oa nói rồi đó, người ta yêu cầu cao lắm.”

Bà Chu nhướng mày: “Thì đã sao? Điều kiện của Tứ Ni đâu có kém? Con bé nhanh nhẹn, tháo vát, hàng tháng cũng có lương bổng đàng hoàng, tính ra thì đâu thua kém gì ai?!”

Cũng may lúc này Chu Tứ Ni không có ở nhà, vì có hẹn đi dạo phố chụp ảnh với Chu Toàn, Chu Quy Lai và Cương Tử chứ không con bé xấu hổ chết mất.

Bà Chu hỏi vồ vập: “Thế cậu thanh niên đó bao lớn rồi? Thu nhập hàng tháng thế nào?”

Chu Khải có sao nói vậy: “Tầm 28 tuổi, còn thu nhập thì cháu không rõ đâu, chắc rơi vào khoảng hơn 100 đồng.”

Bà Chu cười ha hả: “Không tồi không tồi, tuổi cũng không tới mức quá lớn, mà lớn tuổi thì mới biết yêu thương vợ.”

Chu Khải đỡ trán, Chu Hiểu Mai bó tay toàn tập!

Không ai chịu tiếp chuyện mình cho nên bà Chu đành ngóng trông vợ thằng tư. Buổi tối, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà sang tới nơi, chưa kịp nói lời nào đã bị mẹ chồng kéo ra một góc hỏi thăm.

Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Sao mẹ biết Quốc Đống?”

Bà Chu liền giải thích: “Ngày hôm qua cậu ấy đứa Tứ Ni về, đúng lúc mẹ đi ra ngoài cho nên trông thấy.”

===

(1) Tự định chung thân: Là danh từ chỉ việc nam nữ thanh niên đưa ra hẹn ước, tự thiết lập chuyện chung thân đại sự suốt đời mà không cần qua mai mối hay sự sắp đặt của cha mẹ.

Bình Luận (0)
Comment