Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 546 - Chương 546: Cháu Dâu Trưởng

Chương 546: Cháu dâu trưởng Chương 546: Cháu dâu trưởng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 546: Cháu dâu trưởng

Chu Toàn và Chu Quy Lai lập tức áp sát với mục đích đêm nay phải khui bằng được chuyện tình yêu của anh cả, nhưng rất tiếc hai đứa nó gộp lại cũng không thắng nổi một cái vật tay, vậy nên đành ngậm ngùi ôm một bụng tò mò đi ngủ.

Trong phòng, Lâm Thanh Hoà nhúng khăn lông vào nước ấm, lau mặt cho chồng.

Được vợ chăm sóc, Chu Thanh Bách lim dim hưởng thụ rồi cười nói: “Vợ à, nhà mình nên mua thêm cửa hàng hay nhà máy thì tốt nhỉ?!”

Lâm Thanh Hoà nhất thời chưa kịp hiểu ra, rồi sau đó bật cười khúc khích: “Anh còn muốn mua nhà máy nữa cơ à? Giá thành chắc sẽ không rẻ đâu nha?!”

Chu Thanh Bách: “Mười mấy vạn là cùng.”

Lâm Thanh Hoà véo má chồng, cười mắng: “Coi bộ khẩu khí ông xã nhà em càng ngày càng lớn nhỉ?!”

Chu Thanh Bách bật cười, đợi vợ dọn dẹp xong xuôi, anh liền ôm người đẹp lên giường đi ngủ.

Về vấn đề này, Lâm Thanh Hoà không hề có ý kiến vì nếu có điều kiện thì cứ tha hồ mua vào, gì chứ tiền tài thì cô không bao giờ ngại nhiều!

Đêm 30, hai vợ chồng tắt đèn đi ngủ sớm.

Bên ngoài, bọn trẻ cũng xem TV thêm một lát rồi lục tục quay về phòng ngủ.

Hôm nay, mùng 1 Tết năm 1985 và cũng là năm đầu tiên mở ra cải cách kinh tế.

Năm mới sức sống mới, mọi người hồ hởi ăn sáng rồi cùng nhau ngồi xem TV, chờ khách tới chúc Tết.

Lát sau, Mã Thành Dẫn dẫn vợ và con trai sang xông đất. Ngó nghiêng không thấy thím Mã đâu, Lâm Thanh Hoà liền chạy sang Mã gia gọi.

“Cả năm mới có vài ngày Tết rảnh rỗi, thím phải sang đây hàn huyên với cháu chứ, cháu đợi thím sáng giờ đấy.” Vừa nói, Lâm Thanh Hoà vừa nhét một nắm kẹo đậu phộng vào tay thím Mã.

Bà Mã cười sang sảng: “Tại lúc nãy đang dở tay rửa cái nồi, chứ cháu không cho thì thím cũng phải sang chúc Tết bằng được.”

Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Hoàng Tiểu Liễu: “Năm nay nghe chừng buôn bán không tệ nhỉ, hay là sang năm cô chưng thêm một nồi đi.”

Hoàng Tiểu Liễu vốn tình tình nhút nhát rụt rè nên chỉ lí nhí đáp: “Vâng, sang năm em sẽ làm thêm.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Giá cả cũng phải tăng, nhưng cụ thể nhiều ít bao nhiêu thì đợi đầu năm mở hàng chúng ta bàn kĩ hơn ha?!”

Hoàng Tiểu Liễn cười gật gật đầu tỏ ý đồng tình. Bởi vì có công việc kiếm ra tiền cho nên hiện giờ Hoàng Tiểu Liễu đã tươi tỉnh hơn trước rất nhiều, tuy rằng vẫn ít nói như xưa nhưng mặt mày không còn rầu rĩ chù ụ nữa.

Lâm Thanh Hoà lại hỏi Mã Thành Dân: “Năm nay hai vợ chồng chú có tính về quê không? Nếu muốn thì chị tăng cho chú thêm mấy ngày phép.”

Nghe vậy, tức khắc hai mắt Hoàng Tiểu Liễu sáng ngời. Kỳ thực Mã Thành Dân không muốn về lắm vì điều kiện trong thôn hữu hạn, trên cơ bản không có việc gì làm nhưng thấy vợ vui cho nên anh cũng nguyện đáp ứng. Mã Thành Dân gật đầu: “Vâng, thế chị cho em nghỉ thêm ba ngày nữa.”

“Được.” Lâm Thanh Hoà sảng khoái gật đầu.

Hoàng Tiểu Liễn cười rạng rỡ: “Cô giáo Lâm, cám ơn chị nhiều.”

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Có gì mà ơn với chẳng huệ, thường ngày Mã Thành Dân đã hỗ trợ chị rất nhiều việc. À đúng rồi, bắt đầu từ năm nay sẽ tăng tiền lương cho mọi người.”

Bà Mã chần chờ nói: “Mức lương hiện tại cũng không thấp.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Hiện giờ giá cả thị trường tăng, tất nhiên tiền lương cũng phải tăng theo rồi. Tổng không thể bạc đãi mọi người được, cháu tính sẽ tăng lên 70 đồng.”

Bà Mã trợn mắt ngạc nhiên: “Sao cao vậy? Nếu tăng từng ấy thì áp lực của hai vợ chồng cháu sẽ không nhỏ đâu!”

Đúng là giá cả thị trường đang ngày một leo thang nhưng mức lương 70 đồng quả thật là quá nhiều.

“Cháu đã suy xét kỹ lưỡng rồi.” Lâm Thanh Hoà cười cười rồi quay sang nói với Mã Thành Dân: “Riêng chú là quản lý cho nên cao hơn mọi người 10 đồng, bắt đầu từ sang năm sẽ lãnh 80 đồng mỗi tháng. Vất vả cho chú rồi!”

Mã Thanh Dân nghiêm túc trả lời: “Không vất vả, đây đều là những việc em nên làm.”

Đứng bên cạnh nghe nãy giờ, lúc này Mã Tiểu Đản mới lên tiếng: “Ba à, năm sau ba được tăng lương rồi, vậy có thể mua cho con một quả bóng đá không?”

“Mẹ sẽ mua cho con.” Hoàng Tiểu Liễu tự tin nói, chính cô cũng kiếm ra tiền mà lại.

“Dạ được.” Mã Tiểu Đản thoả mãn gật đầu, ai mua cũng được, nó chỉ cần có bóng chơi là vui rồi.

Một lúc sau, ông Mã cũng sang tới. Chu Thanh Bách rót thêm ly trà mới rồi nói: “Chú Mã, mời chú.”

Ông Mã nâng chén nhấm nháp rồi tấm tắc khen: “Trà ngon, trà ngon!”

Lâm Thanh Hòa liền nói: “Đợt trước cháu mua nhiều lắm, lát nữa chú cầm một cân về uống nhé. Người lớn tuổi uống trà rất tốt. Cha chồng cháu và chú Vương đều thích loại này.”

Ông Mã cười khà khà: “Lần trước cô chú cho vẫn còn nhiều.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Trà để lâu được mà, chú cứ cất lên từ từ uống.”

Mọi người ngồi hàn huyên một hồi lâu. Lúc sau, có một đoàn khách tiến vào, Mã gia liền đứng dậy ra về, nhường chỗ cho những người khác.

Thật ra, mọi người đều quen biết nhau cả, nhóm người mới tới không ai khác chính là thím Từ và vợ chồng Lý Ngọc Phượng đồng thời cũng là ba mẹ Trần San San.

Vì sắp tới đây sẽ kết tình thông gia cho nên Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách rất lịch sự tiếp đón.

Chu Khải là con trai lớn trong nhà, tất nhiên phải ở nhà tiếp khách cùng ba mẹ, còn hai anh em Chu Toàn, Chu Quy Lai đã lót tót đi chơi từ ban nãy rồi.

Tết nhất mà, nhà cửa không lúc nào vắng người, hết tốp này đi thì tốp kia tới, cười nói náo nhiệt suốt cả một buổi sáng.

Lúc Chu Khải tiễn khách ra cửa tình cờ trông thấy Hứa Thắng Cường và Trương Mỹ Liên, nhưng cậu chỉ thờ ơ lướt mắt qua.

Ánh mắt của người anh họ này quá sức bức người, nhất thời Hứa Thắng Cường cảm thấy lúng túng.

Đang suy nghĩ xem liệu có nên tiến tới chào hỏi hay không thì Chu Khải mạnh mẽ xoay người vào nhà.

Trương Mỹ Liên khó chịu lôi kéo chồng: “Đi thôi.”

Hiện giờ công việc kinh doanh của nhà cô rất phát đạt, nửa năm đã có thể kiếm về 2000 đồng. Tận 2000 đồng đấy, không ít đâu. Vậy nên làm sao phải khúm núm Chu gia, họ không thích mình thì mặc kệ họ thôi.

Chu Khải biết ba mẹ không ưa Hứa Thắng Cường và nhà họ Trương cho nên không nói gì để tránh đầu năm đã khiến ba mẹ mất vui.

Tới tận giữa trưa, tốp khách cuối cùng mới ra về, Lâm Thanh Hoà cùng chồng ăn qua loa một chút rồi về phòng nằm. Chịu thôi, có tuổi rồi, không còn trẻ khoẻ như trước được nữa. Sáng nay dậy sớm, lại nói cười suốt cả buổi, giờ mà không nghỉ ngơi dưỡng sức một chút thì không tài nào chịu nổi.

Còn Chu Khải thì không cần nghỉ ngơi, nó đóng cửa lại rồi đi sang nhà ông bà nội chúc Tết.

Thấy cháu trai cưng tới, bà Chu nói ngay: “Buổi tối lại đây ăn cơm nhá, gọi cả cha mẹ cháu nữa.”

Ông Vương cũng đang ở bên này, hiện đang đấu cờ tướng với ông Chu trong phòng khách.

Chu Khải gật đầu: “Vâng ạ, tí nữa cháu sẽ chạy về kêu ba mẹ cháu.”

Chu Hiểu Mai cười trêu chọc: “Cô nghe Nhị Oa bảo tối hôm qua ba mẹ vợ tương lai tới ăn cơm hả?”

Bà Chu cũng hồ hởi hỏi: “Bà nghe Nhị Oa kể điều kiện của cô gái đó tốt lắm phải không, là sinh viên đại học, bây giờ lại đang làm y tá, cả gia đình đều có công ăn việc làm ổn định, cha mẹ con bé là chỗ bạn bè thân tình với cha mẹ cháu hả?”

Rõ ràng lúc nãy còn trong cơn buồn ngủ ấy thế mà vừa nhắc tới cháu dâu trưởng một cái là tinh thần của bà lại tràn đầy ngay tức khắc.

Chu Khải có chút dở khóc dở cười, nhưng thấy cả hai ông nội đều ngừng ván cờ, nhìn về hướng này đợi câu trả lời cho nên nó đành đáp: “Vâng, Mỹ Gia khá tốt.”

Nghe vậy, bà Chu vội vàng nói: “Thế thì cháu phải đối xử thật tốt với con gái nhà người ta có biết không? Điều kiện của con bé tốt như vậy nhất định có rất nhiều chàng trai muốn theo đuổi cho xem. Y tá chính là những thiên sứ áo trắng, chắc hẳn cô bé đó có tấm lòng thiện lương cho nên mới chọn học ngành nghề này.”

Bình Luận (0)
Comment