Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 545: Chờ anh hai năm
Bỗng nhiên Ông Quốc Đống đứng bật dậy, dõng dạc nói: “Hôm nay anh đi xe đạp tới, vừa hay muốn ra ngoài hóng gió một chút, để anh đưa đi cho.”
Chu Quy Lai chớp chớp mắt: “Anh có biết đường không đấy? Với lại vừa rồi em thấy anh uống không ít rượu?”
Ông Quốc Đống nhếch khoé mép: “Uống có chút mà, nhằm nhò gì.”
Chu Tứ Ni khách khí cười cười: “Thôi, để Tam Oa đưa em đi là được rồi.”
Lúc này, chị Ông đang phấn khởi muốn hét lên nhưng ngoài mặt vẫn thong dong nói: “Không sao đâu, cháu cứ để Quốc Đống đưa đi là được.” nói rồi, chị quay sang dặn dò con trai: “Mau đưa Tứ Ni đi đi còn đứng đực mặt ra đấy làm gì, chạy xe chậm rãi cẩn thận thôi, đưa cô bé an toàn tới tận cổng nhà ông bà Chu, biết chưa?”
Ông Quốc Đống gật đầu: “Con biết rồi.”
Lâm Thanh Hoà thoáng liếc sơ qua Ông Quốc Đống một cái rồi nói với Chu Tứ Ni: “Đi đi.”
Chu Tứ Ni lễ phép gật đầu chào mọi người rồi theo Ông Quốc Đống xuống lầu, ngoan ngoãn leo lên yên sau để Quốc Đống chở sang nhà ông bà nội.
Chị Ông đã không thể nào giấu được vẻ vui mừng nữa rồi, chị hớn ha hớn hở nói: “Thanh Hoà, đi ra ngoài dạo bộ với chị một lát không?”
Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Vâng, đi một chút cho xuôi cơm.”
Chị Ông liền quay sang hỏi anh Ông cùng Chu Thanh Bách: “Hai anh có muốn đi chung luôn không?”
Trong người có tí men rượu nên lười ra ngoài, anh Ông xua tay: “Các em đi đi.”
Chu Thanh Bách nói với Chu Khải: “Đi cùng mẹ con đi.”
Chu Khải lập tức đứng dậy rồi hỏi Ông Mỹ Gia: “Mỹ Gia, mình cùng đi đi.”
Ông Mỹ Gia bẽn lẽn nhìn anh một cái rồi đứng dậy xách túi, đi theo hai mẹ ra ngoài.
Chu Quy Lai không đi, tất nhiên nó biết lúc này nên tạo cơ hội cho anh cả đi riêng với người đẹp, thành ra nó ở nhà pha hai ly mật ong nóng giúp hai ông bố giải rượu.
Bên ngoài, Ông Mỹ Gia và Chu Khải đi đằng trước, Lâm Thanh Hoà và chị Ông đi phía sau, tiện thể ngắm nhìn đôi trẻ. So trong đám con gái thì chiều cao của Ông Mỹ Gia không vào loại thấp nhưng sóng đôi cùng anh chàng Chu Khải lại khiến cho người ta cảm thấy hình ảnh một nhỏ nhắn, một cao lớn; một mỏng manh, một mạnh mẽ; một yếu đuối, một chở che; tưởng chừng tương phản nhưng lại hoà hợp vô cùng!
Tạm thời gác hai đứa này sang một bên, hiện giờ chị Ông quan tâm tới thằng cả hơn vì nó đang có tín hiệu vô cùng đáng mừng: “Ơn trời, cái thằng đầu đất nhà chị cuối cùng cũng thông suốt rồi.”
Ai da, có trời mới biết lúc này chị đang mừng muốn chết đây, khó khăn lắm cây vạn tuế lâu năm mới trổ hoa, hòn đá nhà chị thức tỉnh thật rồi. Ai chứ con chị đẻ ra làm sao chị không hiểu tính nó, phen này nhất định nó muốn rước con gái nhà người ta về làm vợ rồi. Xét về độ chính trực nó nhận số hai không ai dám nhận số một, nếu không phải nó đã để ý Tứ Ni thì có đánh chết cũng không bao giờ chủ động mở lời.
Mặc dù nằm ngoài dự kiến nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn thừa sức nhìn ra được điểm này. Tuy nhiên biết là một chuyện còn ngoài miệng cô vẫn phải nói: “Quốc Đống chỉ đơn giản là đưa Tứ Ni về thôi mà, chắc không tới mức như chị nghĩ đâu.”
Gì thì gì, Lâm Thanh Hoà vẫn không muốn Tứ Ni bị tổn thương. Nếu giả dụ hai đứa nó yêu đương một thời gian rồi Quốc Đống cảm thấy không hài lòng thì phải làm sao đây? Tất nhiên Lâm Thanh Hoà hiểu không phải cặp đôi nào yêu nhau cũng tới được với nhau nhưng nhỡ may Tứ Ni thương thật lòng thật dạ thì tội con bé quá.
Chị Ông liền nói: “Thanh Hoà à, em tin chị đi. Con trai chị đẻ ra chị hiểu hơn ai hết, nó đã mở lời thì khẳng định là trong lòng đã nổi tâm tư. Nó cũng không phải loại người lăng nhăng ong bướm. Một khi đã quyết định chuyện gì sẽ nghiêm túc tới cùng, hơn nữa Tứ Ni tốt như vậy, có lý gì để nó không hài lòng?!”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Em biết Quốc Đống là một chàng trai tốt, nhưng hai đứa nó chệnh lệch xa quá.”
Chị Ông lập tức tranh thủ giúp con trai: “Trời ơi, tưởng chuyện gì chứ cái này thì quá nhỏ. Chẳng phải Tứ Ni đang đi học lớp bổ túc ban đêm đấy thôi. Hơn nữa gia cảnh nhà chị thế nào em cũng biết rồi đấy, nếu Tứ Ni gả về đây chị đảm bảo con bé sẽ không phải cong lưng khom gối mà cứ đường hoàng ngẩng cao đầu sinh sống. Chị thích Tứ Ni lắm, em cứ để hai đứa nó thử xem sao. Tóm lại thì so với những nhà khác, nhà chị chắc chắn không hề thua kém, đúng không?!”
“Việc này em không làm chủ được, dù sao cũng phải hỏi xem ý kiến Tứ Ni thế nào. Hơn nữa, tuổi tác cách nhau quá xa cũng là một vấn đề.” Tuy rằng đôi bên thân thiết nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn phải nói thẳng nói thật.
Về điều này chị Ông không phủ nhận: “Chị biết, Quốc Đống lớn hơn Tứ Ni nhiều tuổi nhưng chồng già vợ trẻ là tiên, chắc chắn nó sẽ cưng chiều con bé. Với lại về làm dâu nhà chị, con bé sẽ không phải đối mặt với cảnh bị mẹ chồng hà hiếp, áp bức. Chị làm người thế nào, em cũng biết mà!”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Được rồi, để hôm nào em hỏi Tứ Ni cho.”
Chị Ông mừng hơn bắt được vàng: “Ừ, ừ, em hỏi giúp chị nhá. Sang năm Quốc Đống sẽ dọn ra ở một mình. Nếu việc này thành thì cho vợ chồng nó ra riêng luôn. Hiện giờ tiền lương mỗi tháng của Quốc Đống hơn 100 đồng, nghe nói qua năm sẽ tăng thêm nữa. Sau khi thành gia lập thất, chỉ cần ngẫu nhiên hiếu kính chị với ba chúng nó chút đỉnh là được, còn lại bao nhiêu hai vợ chồng cứ giữ lấy sinh hoạt, không cần phải chăm lo phụng dưỡng gì hết vì anh chị có tích luỹ cả rồi.”
Nói một câu thực lòng thì nếu việc này thành, Lâm Thanh Hoà vô cùng ủng hộ. Vì trên đời này làm sao tìm được cái gọi là thập toàn thập mỹ, huống hồ điều kiện nhà họ Ông rất tốt, cả hai anh chị ấy đều là những người hiểu lý lẽ, phân rõ phải trái trắng đen. Có được cha mẹ chồng như vậy thì còn gì bằng nữa?!
Thế nên, Lâm Thanh Hoà quyết định sẽ nghiêm túc nói chuyện với Chu Tứ Ni một lần, để con bé thử tìm hiểu xem sao.
Đi được một đoạn, chị Ông liền nói với Chu Khải và con gái: “Được rồi, các con đi xem phim điện ảnh hay đi dạo gì thì tuỳ, mẹ đi về trước đây.”
Ông Mỹ Gia ngạc nhiên: “Mẹ đi có chút vậy thôi ạ?”
Chị Ông xoa xoa hai bàn tay vào nhau: “Lạnh lắm, các con trẻ trung không sao chứ chúng ta có tuổi rồi, không chịu nổi.”
“Chăm sóc Mỹ Gia nha.” Lâm Thanh Hoà nói với con trai rồi xoay người cùng chị Ông đi về hướng ngược lại.
Chu Khải và Ông Mỹ Gia không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau, hai đứa đỏ ửng mặt hấp tấp nhìn sang chỗ khác. Chúng nó thừa biết hiện giờ cha mẹ hai bên đã ngấm ngầm đồng ý cả rồi.
Chu Khải tằng hắng hai tiếng, xua đi sự xấu hổ rồi nói: “Mình đi thêm lát nữa.”
“Vâng.” Ông Mỹ Gia bẽn lẽn đáp.
Hai đứa cứ đi thẳng, đi mãi đi mãi cuối cùng ra tới quảng trường công viên.
Ông Mỹ Gia đang định lên tiếng thắc mắc tại sao lại đi ra đây thì nghe thấy thanh âm trầm ấm của Chu Khải vang lên: “Mỹ Gia, em đừng vội chấp nhận những binh lính khác nha, chờ anh thêm hai năm nữa, được không?”
Ông Mỹ Gia nhất thời sửng sốt, rồi sau đó ngượng ngùng kéo kéo khăn quảng cổ, cố gắng che đi gương mặt đã chuyển sang màu đỏ như gấc chín.
Chu Khải nói tiếp: “Hiện giờ anh vẫn còn trẻ, chức vị chưa cao, vậy nên đợi anh thăng cấp rồi chúng mình làm lễ kết hôn, được không em?”
Lúc này mặt Ông Mỹ Gia đã nóng bừng bừng, nó cúi thấp đầu rồi lý nhí đồng ý.
Chu Khải cười sung sướng, đánh mắt nhìn quanh thấy không có ai liền đưa tay sang kéo lấy bàn tay nhỏ xíu đang nắm chặt lấy nhau vì hồi hộp.
“Anh làm cái gì đấy?” Ông Mỹ Gia luống cuống hỏi nhưng cũng không giãy tay ra.
Chu Khải cười nói: “Anh là người nhìn em trưởng thành, gả cho anh là sự lựa chọn tốt nhất rồi. Anh đảm bảo sẽ che chở em cả đời, tuyệt đối không để em phải chịu bất cứ uỷ khuất nào.”
Bất chợt nghe được lời ngọt ngào, tim Ông Mỹ Gia đập rộn rã liên hồi, cô bé xấu hổ không dám nhìn thẳng mà vội vã quay mặt sang hướng khác: “Dẻo mồm dẻo miệng quá đi. Sao trước giờ em không biết anh lại có khiếu dỗ ngọt người khác như vậy chứ?!”
“Trước kia em còn nhỏ.” Chu Khải cười đáp. Kỳ thực cậu cũng không hiểu mấy cái này đâu nhưng năm nay đã 21 tuổi, cũng tới lúc tìm vợ, không phải sao? Cho nên cứ xí chỗ trước cho yên tâm. Chứ không nói gì mà để thằng khác nhanh chân chiếm mất thì có mà tức chết.
Ông Mỹ Gia mím môi trừng mắt một cái.
Hai người dắt tay nhau đi dạo một lúc rồi mới quay trở về. Chu Khải lấy xe vận tải chở hai bác và Mỹ Gia về bên Ông gia rồi mới đi về tiểu khu.
Cậu vừa bước vào nhà một cái là thằng út đã bắt đầu hóng chuyện bát quái: “Sao em cứ có cảm giác sau khi đi ra ngoài một chuyến cả anh lẫn chị Mỹ Gia đều khang khác nhỉ?!”
Chu Khải tỉnh bơ: “Có gì mà khác?”
Chu Quy Lai híp mắt: “Em không biết, chỉ là cảm thấy chị Mỹ Gia không dám nhìn thẳng mọi người, da mặt cũng đỏ hơn bình thường.”
Lâm Thanh Hoà không tò mò chuyện này mà chỉ dặn dò một câu: “Không được phép làm tổn thương Mỹ Gia, nếu không mẹ sẽ không đồng ý đâu đấy!”
Dứt lời cô liền đi vào phòng xem ông xã nhà mình thế nào. Hôm nay anh với ba Mỹ Gia uống khá nhiều rượu, chắc đã say mèm rồi cũng nên.