Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 544: Đàn ông làm việc nhà
Chu Tứ Ni liền nói: “Anh Thành Dương có đối tượng rồi, em đừng nói bậy.”
Chu Quy Lai ngạc nhiên: “Có đối tượng rồi á? Sao em không biết nhỉ?!”
Chu Tứ Ni liền nói: “Em không hay qua tiệm thì làm sao biết được. Cô ấy tới đưa cơm mấy lần rồi.”
Chu Quy Lai nháy nháy mắt hóng chuyện bát quái: “Ừ có rồi thì thôi, nhưng em nghe bà nội kể Chu lão thái định giới thiệu cháu ngoại bà ấy cho chị hả?”
Chu Tứ Ni cười cười: “Ôi, mặc kệ đi, người ta làm gì không ảnh hưởng tới chị.”
Tất nhiên nó biết ý định của Chu lão thái nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, nó không định tự mình làm chủ mà muốn nghe theo ý kiến người lớn trong gia đình, nếu mọi người nói tốt thì là tốt còn nói không thì quên đi. Bởi các vị trưởng bối đều là những người từng trải, có con mắt nhìn người tinh tường và trên hết thảy mọi người đều thương yêu nó, chắc chắn sẽ không đẩy nó vào dầu sôi lửa bỏng.
Chu Quy Lai tấm tắc khen: “Ái chà, chị Tứ Ni nhà ta thật là đắt hàng quá nha!”
“Cái thằng này, không đứng đắn tí nào hết!” Chu Tứ Ni bật cười mắng, rồi nhanh tay nhét một viên thịt chiên vào miệng thằng em, ý bảo nó nói ít lại.
Tiếc rằng, chẳng cái gì có thể bịt miệng được Chu Quy Lai, nó nhồm nhoàm vừa nhai vừa nói: “Chị Tứ Ni, Bắc Kinh rất tốt mà, em nghĩ chị nên tìm người yêu trên này đi, mai sau còn có thể sang nhà em ăn ké.”
Chu Tứ Ni dứ dứ nắm đấm: “Muốn ăn thịt viên hay ăn cái này hả?!”
Chu Quy Lai nhếch miệng cười hềnh hệch rồi quay sang nói với Ông Quốc Đống: “Trời ơi, vừa nhìn là biết ông anh được cưng chiều từ nhỏ, mười đầu ngón tay không dính nước rồi, ai lại bẻ phù trúc nát bấy thế nào bao giờ?!”
Ông Quốc Đống thản nhiên đáp: “Ừ, trước giờ anh chưa từng làm cái này.”
Chu Quy Lai: “Hèn chi, anh biết mẹ em huấn luyện chúng em từ năm bao tuổi không? Sáu tuổi quét sân, bảy tuổi rửa chén nhặt rau, chín tuổi bắt đầu học nấu cơm rồi.”
Ông Quốc Đống nhướng mày: “Anh tưởng dì Lâm thương mấy đứa lắm mà.”
Chu Tứ Ni bật cười khúc khích: “Tất nhiên là thương rồi ạ, toàn thôn chúng em không có bà mẹ nào chiều con bằng thím tư đâu.”
Ông Quốc Đống thắc mắc: “Thế tại sao lại bắt làm việc từ khi còn nhỏ?”
Chu Tứ Ni không nhịn được phì cười thành tiếng, trong bụng thầm nghĩ, người thành phố lạ lùng thật đấy, kêu làm việc là không thương à?!
Chu Quy Lai nhún nhún vai: “Mẹ em lo lắng sau này chúng em không cưới được vợ.”
Ông Quốc Đống lại càng ngạc nhiên hơn nữa: “Chỉ dựa vào tướng mạo của mấy đứa thì muốn kiểu vợ nào mà không được?”
“Ai da, không nhìn ra anh Quốc Đống cũng có con mắt tinh tường tới vậy đấy!” Chu Quy Lai cười khoái chí rồi nói thêm: “Ngày xưa nhà em nghèo lắm, cái hồi còn ở trong thôn ấy, phải nói là nghèo rách mùng tơi. Không ít lần bà nội em bảo phải tiết kiệm chút tiền để sau này cho ba đứa em cưới vợ nhưng mẹ em không nghe, có bao tiền là tiêu hết bấy nhiêu. Vậy nên chúng em buộc phải tinh thông 18 chiêu võ nghệ, anh không biết chứ bếp núc cũng là một trong những điểm cộng khi đi hỏi vợ đấy.”
Giờ tới lượt Ông Quốc Đống bật cười: “Dì Lâm nói vậy à?”
Chu Quy Lai nhướng mày: “Đúng thế, nhưng mẹ em nói không sai tẹo nào. Anh nhìn đi, hiện tại mọi chuyện trong nhà đều do một mình ba em làm hết, mẹ em chỉ việc ngồi chơi thôi, thế nên không khí trong nhà luôn đầm ấm, chưa bao giờ em thấy hai người họ cãi nhau hết. Nói vậy là anh đủ hiểu chứ gì?!”
Nãy giờ, chị Ông vẫn luôn để tâm tới góc bên này, nghe Chu Quy Lai nói vậy, chị liền phụ hoạ ngay: “Quy Lai nói đúng lắm, đàn ông là phải chịu khó hỗ trợ việc nhà mới tốt, chứ nào có như ba con, chẳng mấy khi giúp mẹ được tí nào.”
Anh Ông vội lên tiếng: “Toàn chuyện lặt vặt.”
Chị Ông phụng phịu: “Nhiều chuyện nhỏ gộp lại không thành chuyện to à, em ngày nào cũng làm từ sáng tới tối, mệt muốn chết!”
Anh Ông bất đắc dĩ: “Thôi thôi, về sau anh sẽ giúp em nhiều hơn, được chưa?!”
Chị Ông bĩu mỗi: “Em không cần, anh đừng làm vỡ bát đĩa của em là tốt lắm rồi.”
Cả nhà bất chợt cười rộ lên, Ông Quốc Đống cũng nở nụ cười, còn không quên kín đáo liếc Chu Tứ Ni một cái.
Lúc này, Chu Tứ Ni đã chiên xong cá viên và thịt viên, mùi thơm hấp dẫn lan toả khắp căn nhà. Vớt thức ăn ra đĩa, thấy trong chảo vẫn còn sót lại kha khá mỡ, Tứ Ni liền cho cải bắp vào xào chín.
Lát sau, phù trúc đã được sơ chế xong, Chu Tứ Ni liền nói: “Hai anh em ra xem TV đi, cứ để đó cho em là được.”
“Dạ.” Chu Quy Lai lập tức đứng dậy rửa tay rồi chạy tót ra xem TV.
Ông Quốc Đống thì chưa đi vội mà chần chờ nói: “Những việc khác anh cũng có thể giúp.”
Vì đang bận việc nên Chu Tứ Ni không kịp quay đầu lại mà chỉ nói nhanh: “Không cần đâu, để em và anh Đại Oa làm là được rồi.”
Vừa nhìn là biết người này chính là đại thiếu gia chỉ biết ăn không biết làm, nhờ anh ta giúp có mà hỏng hết đồ đạc không biết chừng.
Ông Quốc Đống lặng lẽ nhìn cô gái một cái rồi quay người đi rửa sạch tay.
Đúng lúc này, Chu Khải đã mổ xong con cá, Chu Tứ Ni hài lòng vô cùng, nhìn đi tay chân linh hoạt thế này mới phụ bếp được chứ.
Chu Quy Lai lại thò đầu vào tán phét: “Bác Ông à, nói không phải khen chứ, người như anh cả cháu mới là đàn ông đạt chuẩn.”
Lâm Thanh Hoà liền bổ sung: “Xuống được nhà bếp, ra được phòng khách, lái được ô-tô, đánh được lưu manh!”
Lần này, tất cả mọi người đều ôm bụng cười ngặt nghẽo, ngay cả anh Ông cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Chu Thanh Bách âu yếm nhìn về phía vợ yêu.
Chu Quy Lai biết ý, nháy nháy mắt: “Er, mẹ đang khen anh cả hay gián tiếp khen ba thế?”
Lâm Thanh Hoà thừa nhận luôn: “Ba con hoàn hảo như vậy, tất nhiên phải khen rồi!”
Được vợ khen công khai trước bàn dân thiên hạ, khoé miệng Chu Thanh Bách nhấc lên một nụ cười tự hào.
Hôm nay, Ông Quốc Đống mới hiểu vì sao mấy năm trở lại đây ba mẹ mình đi lại gần gũi, thậm chí thường xuyên sang bên này ăn cơm, không khí gia đình vui vẻ thế này làm gì có người nào không thích cơ chứ, ngay bản thân cậu cũng cảm thấy rất thích.
Hơn bốn giờ, cả một bàn tiệc ngập tràn màu sắc và hương vị được dọn lên, tất cả mọi người kêu gọi nhau hào hứng nhập tiệc.
Thấy thằng con lanh chanh, Lâm Thanh Hoà cảnh cáo ngay: “Thằng ba, con không được uống rượu nha, uống nước ngọt với chị Tứ Ni đi.”
Chu Quy Lai cười híp mắt: “Vâng thưa mẹ đại nhân, qua mười tám tuổi mới được uống, con nhớ mà. Con chỉ rót cho ba và bác Ông thôi.”
Chu Tứ Ni liền nói: “Nước ngọt rất ngon.”
Chị Ông không tiếc lời khen ngợi: “Cháu nấu ăn khéo quá, nấu cả một bàn lớn đồ ăn thế này mà món nào cũng ngon.”
Càng lúc chị Ông càng hài lòng Chu Tứ Ni, người gì đâu vừa hoà đồng, phóng khoáng, trù nghệ lại giỏi, nếu cưới được cô bé về nhà thì quả là có phúc cho thằng con trai ngốc nghếch nhà chị.
Chu Tứ Ni khiêm nhường cười nói: “Dạ, tất cả đều là nhờ thím tư đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước rồi ạ, cháu chỉ việc cho lên bếp nấu thôi.”
Lâm Thanh Hoà lên tiếng: “Lần này em về quê mang lên rất nhiều trứng do chính tay chị dâu cả nhà em muối. Chị ấy muối ngon lắm mà vịt nhà nuôi cho nên đảm bảo chất lượng, trứng muối ra vừa thơm vừa ngậy, đợt lát nữa em gửi chị một ít mang về nếm thử nha.”
Chị Ông cười tít mắt: “Vậy chị xin nha, chị không khách khí với em nữa.”
Lâm Thanh Hoà: “Chị em mình làm gì mà phải khách khí. Nào, chị ăn nhiều vào, thức ăn để nguội sẽ mất ngon đấy."
Anh Ông gắp miếng thịt viên, đưa lên miệng cắn rồi gật gù khen: “Nêm nếm ngon quá, rất vừa miệng.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Ngon thì anh ăn nhiều một chút đi ạ. Hôm nay anh phải uống với Thanh Bách nhà em đấy, không say là không được về đâu.”
Anh Ông cười ha hả: “Vậy sao được chứ.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Sao lại không, nếu say thì em bảo thằng Khải đưa anh về, có sao đâu.”
Bàn cơm cực kỳ vui vẻ và náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả tới tận hơn một giờ đồng hồ sau mới tàn tiệc.
Ăn xong bữa chính, đoàn người lại ngồi quây quần vừa xem TV vừa ăn trái cây tráng miệng, còn Chu Tứ Ni và Ông Mỹ Gia thì bưng mâm bát đi rửa.
Rửa dọn xong xuôi, Chu Tứ Ni đi vào xin phép: “Chú thím tư, mọi việc xong cả rồi, cháu đi sang nhà ông bà nội trước nhé.”
Chu Quy Lai liền đứng dậy nói: “Để em đưa chị đi.”