Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 543: Để ý
Năm nay bởi vì có gia đình anh chị Ông tới làm khách cho nên chiều 30 không tụ tập hết sang nhà ông bà Chu như mọi năm nữa mà Lâm Thanh Hoà chia số lượng thành viên ra làm đôi, vợ chồng Chu Tam Ni- Lý Ái Quốc, Cương Tử, Chu Toàn qua Chu gia; còn những người ở nhà bên này gồm có vợ chồng cô, Chu Khải, Chu Quy Lai và tất nhiên không thể thiếu Chu Tứ Ni.
Đầu giờ chiều, anh chị Ông cùng Ông Mỹ Gia và Ông Quốc Đống sang tới nơi, trên tay họ xách theo lỉnh kỉnh không biết bao nhiêu túi lớn túi nhỏ.
Lâm Thanh Hoà ra tận cửa niềm nở đón tiếp: “Chà, bữa cơm tất niên năm nay náo nhiệt ghê, nếu năm nào cũng đông vui thế này thì tốt quá chị nhỉ?!”
Chị Ông cười sang sảng: “Nếu hai em không chê phiền toái thì sang năm nhà anh chị lại kéo nhau sang đây ăn chực.”
Lâm Thanh Hoà cười ha hả: “Chị này, em mừng còn không kịp ấy chứ, chê làm sao được.”
Dứt lời cô lại quay sang chỉ đạo công việc cho Chu Tứ Ni, Chu Khải và Chu Quy Lai đang tất bật trong bếp.
Nhìn bọn trẻ tay năm tay mười, chị Ông liền lườm Ông Quốc Đống: “Thấy hai anh em Tiểu Khải giỏi chưa, nấu nướng thoăn thoắt đâu ra đấy, còn con thì…đến cái xẻng cũng chả biết cầm!”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Ôi dào, chỉ cần lấy một cô vợ đảm đang là được ngay ấy mà, mấy việc cơm nước dọn dẹp trong nhà chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Chị Ông lại quay qua nhìn mấy đứa nhỏ nhà Lâm Thanh Hoà, trong mắt không giấu được vẻ hâm mộ: “Đều là do em dạy bảo tốt.”
Lúc này, Chu Tứ Ni đang xắt rau, cái tay nó đưa dao gọn ghẽ và điệu nghệ vô cùng. Không chỉ có vậy, con bé còn vừa làm vừa bao quát hết những việc xung quanh: “Anh Chu Khải, con gà đó chỉ cần rửa sạch sẽ rồi để vào rổ cho ráo nước là được, lát nữa em sẽ chặt nhỏ sau.”
Nhìn thoáng qua một vài động tác nhỏ là chị Ông biết cô bé này tề gia nội trợ miễn chê, bất giác chị liếc mắt qua thằng con trai cả.
Lúc này, Ông Quốc Đống cũng đang nhìn chằm chằm Chu Tứ Ni nhưng cậu không có bất cứ cảm xúc khác lạ nào, ấn tượng duy nhất đó chính là cô gái này quá nhỏ tuổi.
Vì quá hiểu con trai mình cho nên chỉ cần liếc sơ là chị nắm bắt được tâm tư tình cảm của con. Trong nhất thời, chị Ông không còn điều gì để nói, con với chả cái, chán ơi là chán! Đứng trước cô gái tốt như vậy mà cứ thờ ơ như không, thật là không biết bên trong đầu nó chứa cái gì mà lại ngốc nghếch tới vậy.
Lâm Thanh Hoà thì lại không để ý tới vấn đề này, hôm nay cô gọi Tứ Ni sang đây chủ yếu là để cho chị Ông thấy tận mắt khoảng cách giữa hai đứa nhỏ để chị khỏi canh cánh trong lòng, còn cô thì lại quan tâm tới Ông Mỹ Gia hơn: “Mỹ Gia, công việc ở viện quân y có nhiều lắm không?”
Ông Mỹ Gia lễ phép trả lời: “Thỉnh thoảng chúng cháu cũng có chút ít thời gian thảnh thơi, nhưng phần lớn là bận luôn tay chân dì ạ!”
Lâm Thanh Hoà ân cần dặn dò: “Đi ra ngoài dù có bận cỡ nào thì cũng phải chú ý ăn uống đúng giờ, mỗi ngày phải ăn đầy đủ ba bữa mới đảm bảo sức khoẻ. Để mấy hôm nữa dì lại làm món bao tử hầm gà, tới lúc ấy sẽ bảo thằng Khải xách sang cho cháu một phần.”
Ông Mỹ Gia cười dịu dàng: “Đâu cần xách đi xách lại cho cực ạ. Hôm nào dì tính làm thì nhắn trước cho cháu một tiếng, cháu sẽ tự mình qua đây xin hưởng lộc ké.”
Lâm Thanh Hoà nói ngay: “Cái đó không thành vấn đề, vậy mùng 3 dì hầm một nồi, mùng 6 hầm thêm một nồi nữa nha. Mùng 7 là hai đứa quay lại đơn vị rồi đúng không?”
Ông Mỹ Gia gật đầu xác nhận: “Vâng đúng rồi ạ.”
Nghe thấy vậy, Ông Quốc Đồng ngạc nhiên hết sức: “Không phải em bảo có thể nghỉ tới mồng 10 sao?”
Chị Ông lập tức gạt phăng đi: “Nghỉ tới mồng 10 những cũng phải lên đơn vị sớm để chuẩn bị chứ. Mồng 6 đi sớm với Tiểu Khải là vừa đẹp rồi.”
Hiện tại càng lúc chị Ông càng không vừa mắt thằng con trai lớn. Rõ ràng điều kiện của cô cháu gái nhà họ Chu tốt thế kia mà nó còn không ưng thì ưng cái gì? Tuổi tác trẻ trung, nhanh nhẹn tháo vát, lại rất có chí tiến thủ, tính tình thì dứt khoát, rõ ràng, không phải cái kiểu con gái õng ẹo, điệu đà.
Tiêu chí chọn dâu của chị Ông rất đơn giản, chỉ cần thoả mãn hai điều kiện, một là bối cảnh gia đình không quá phức tạp, hai là làm người ngay thẳng, đàng hoàng, hiểu biết luân thường đạo lý là được. Còn ngoài ra chị không chú trọng tới vấn đề xuất thân hay hoàn cảnh kinh tế gia đình.
Dù sao thì thằng ngốc nhà chị có khả năng kiếm tiền mà, hiện tại thu nhập mỗi tháng của nó là 100 đồng, nghe đâu sang năm sẽ được tăng lương, như vậy là đủ nuôi sống gia đình rồi, con dâu không cần ra ngoài làm việc, cứ ở nhà tề gia nội trợ, quán xuyến việc trong nhà là được.
Tóm lại, đầu chị là thông rồi đấy nhưng lại tắc ở phía thằng oắt kia mới mệt chứ.
Cái này không được, cái kia cũng không xong, riết chị không biết nó ưng cái gì nữa, hay là nó muốn sống hiu quạnh tới cuối đời đây?! Haizza…
Lâm Thanh Hoà lại nói vọng vào trong bếp nhắc nhở tụi nhỏ: “Tứ Ni, món thịt viên chiên lại lần hai cho giòn rồi chiên tới cá viên nha.”
“Dạ cháu biết rồi thím.” Chu Tứ Ni thoăn thoắt tay làm miệng đáp.
Nhất thời, Ông Quốc Đống bị cô gái trẻ tuổi thu hút, ánh mắt không tự chủ được mà cứ dõi theo nàng, công nhận cô gái này tháo vát thật đấy nhưng cảm giác của cậu chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Kể cả mẹ có nháy mắt ra hiệu nhiều hơn thì cũng chẳng thể khác được.
Bất chợt, Lâm Thanh Hoà hỏi chị Ông: “À, chị đã có kế hoạch gì cho sang năm chưa?”
Chị Ông cười khà khà: “Chị đã dặn lão Ông tìm mặt bằng rồi. Trước tiên là thuê đã, sau đó xem tình hình kinh doanh ra sao rồi tính tiếp.”
Ông Mỹ Gia còn chưa biết chuyện này cho nên vô cùng sửng sốt: “Kinh doanh cái gì cơ ạ?”
Chị Ông cười giải thích với con gái: “Sang năm mẹ học theo dì Lâm con mở một cửa hàng thời trang, mặt bằng mẹ đã chọn được rồi, chính là ở ngay con phố cách nhà chúng ta không xa.”
À, ra vậy, Ông Mỹ Gia cười cười: “Bán quần áo khá tốt nhưng mẹ có nắm chắc không đấy?”
Chị Ông nhướng mày: “Sao lại không, mẹ đặc biệt dành thời gian sang hẳn bên này học tập kinh nghiệm mà lại, tất nhiên phải nắm chắc rồi mới tự mình chinh chiến chứ.”
Ông Mỹ Gia bật cười: “Vâng, chỉ cần mẹ có việc để làm, không cảm thấy nhàm chán là được rồi.”
Chị Ông cười hài lòng: “Chứ còn sao nữa, thế mà ba với thằng anh của con vẫn chưa vui vẻ lắm kia kìa, cứ bắt mẹ phải ở nhà cơm nước. Mẹ chán đến độ chân tay sắp nhão cả ra đến nơi rồi đây này.”
Lâm Thanh Hoà bật cười hỏi: “Sao chị không mua đứt luôn?”
Chị Ông liền nói: “Lão Ông sợ chị chỉ nhất thời nổi hứng cho nên bảo cứ thử buôn bán một thời gian xem thế nào đã, nếu thấy thực sự quyết tâm thì sẽ mua sau.”
Phía bên kia, anh Ông không hề có ý định tham dự đề tài này vì còn đang mải cùng Chu Thanh Bách tập trung theo dõi bộ phim Nhất tiễn mai đang được trình chiếu trên tivi (1).
Nhìn thằng con cứ ngồi đần ra, chị Ông liền lên tiếng sai sử: “Quốc Đống, con mau vào trong giúp đỡ đi.”
Ông Quốc Đống vẫn ngồi im không nhúc nhích: “Trong đó có 3 người rồi còn gì, với lại con đâu biết làm gì đâu.”
“Không biết làm gì thì nhặt rau đi.” Chị Ông tức khắc sầm mặt, cái thằng ngốc này, ý mẹ là tạo cơ hội giao lưu với Tứ Ni đi, thế mà cũng không hiểu.
Làm sao Ông Quốc Đống không hiểu nhưng anh cũng bất đắc dĩ lắm chứ bộ. Cuối cùng, không sao cưỡng lại ánh mắt như dao găm của mẹ, Ông Quốc Đống đành miễn cưỡng đi lại đây.
Chu Quy Lai cười ha hả: “Không cần đâu ạ, chúng cháu có ba người là đủ rồi.”
Chị Ông vội vẫy vẫy tay: “Thằng ba, cháu nhỏ nhất, lại đây xem TV đi, để mấy anh chị lớn làm.”
Chu Quy Lai cười nói: “Thế sao được chứ, anh Quốc Đống, anh ngồi xuống đây, hai anh em mình bẻ phù trúc.”
Ông Quốc Đống máy móc ngồi xuống ghế, học theo động tác của Chu Quy Lai.
Chu Quy Lai vừa làm vừa tán phét: “Anh Quốc Đống à, anh không còn trẻ tuổi nữa đâu, lúc nào định cưới chị dâu về thế?”
Ông Quốc Đống: “……” Giời ạ, mọi người thật sự không còn chủ đề nào khác nữa à?
Chu Quy Lai lắc lắc đầu ra vẻ ông cụ non: “Anh đừng nên đòi hỏi cao quá, tìm vợ cứ tìm người hiền lương thục đức, giỏi chăm chồng nuôi con là được rồi. Anh xem, như chị Tứ Ni em đây này, chính là hình mẫu lý tưởng đấy.”
Ông Quốc Đống biết Chu Quy Lai chỉ là vô tình nói chơi nhưng vẫn bất tri bất giác đánh mắt về phía Chu Tứ Ni.
Lúc này, Chu Tứ Ni đang cắm cúi chặt thịt gà, nó lên tiếng nạt thằng em mà chẳng thèm ngẩng đầu: “Tam Oa, đừng có ở đó mà nói bậy nói bạ nha!”
Chu Quy Lai nhướng mày: “Em nào có nói bậy nói bạ cái gì, chị Tứ Ni của em là tốt nhất, mai sau anh nào cưới được chị là có phúc lắm đó.”
Chu Tứ Ni ngẩng đầu lừ thẳng em một cái nhưng đáy mắt không giấu được ý cười thấp thoáng: “Miệng mồm quá đi, càng lớn càng thích nói linh tinh.”
Chu Quy Lai la oai oái: “Em nào có nói linh tinh, em nói thật 100% luôn, không tin chị hỏi anh cả mà xem.”
Chu Khải cũng không nghĩ nhiều mà chỉ buột miệng có sao nói vậy: “Tứ Ni, mai này em có định gả chồng Bắc Kinh không?”
“Em làm sao gả được chồng Bắc Kinh?” Chu Tứ Ni cười nói. Kỳ thực nó không hề có ý định này, một mình chị Nhị Ni gả chồng xa là được rồi, nó muốn về thôn gả gần để tiện bề chăm sóc cha mẹ.
Chu Quy Lai nói ngay: “Sao lại không được? Chị Nhị Ni có thể thì chị cũng có thể mà. Huống hồ hiện giờ chị đang rất nỗ lực tiến bộ, em thấy chả việc gì mà phải tự ti, coi nhẹ bản thân mình, chị cứ mạnh dạn lên. À, anh Thành Dương cũng được đấy, hình như anh ấy đang để ý chị thì phải.”
===
Chú thích:
Nhất Tiễn Mai hay còn gọi là Một nhành mai là bộ phim truyền hình Đài Loan nổi tiếng được trình chiếu năm 1984 do Taiwan- China Television sản xuất.