Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 542: Phát bao lì xì
Mà Lâm Thanh Hòa và Chu Thanh Bách về tới Bắc Kinh cũng mới biết thì ra Hổ Tử đã đưa San San về quê rồi.
Hai vợ chồng đánh chén no nê ở tiệm sủi cảo rồi qua Chu gia rủ vợ chồng Hiểu Mai đi tắm.
Vào tới phòng tắm nữ, Lâm Thanh Hòa thở dài một tiếng: “Chuyến này vội quá, mệt đứt cả hơi!”
Chu Hiểu Mai liền nói: “Mẹ cứ thắc mắc sao chị không đưa mấy đứa Đại Oa về cùng.”
Đúng là theo luân thường đạo lý thì phải làm như vậy nhưng trên thực tế mọi việc diễn ra quá gấp rút, gần như trở tay không kịp cho nên vợ chồng cô về đại diện là được rồi.
Nghe chừng chị tư không muốn nhắc tới chuyện này, Chu Hiểu Mai liền xoay đề tài: “Các anh ở nhà thế nào hả chị?”
Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Mọi người đều tốt cả. Cứ theo cái đà phát triển này thì về sau sẽ ngày càng tốt hơn.”
Chu Hiểu Mai hỏi tiếp: “Thế nhà anh hai thì sao?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Anh ấy đang tính sang năm xây nhà mới, còn Hạ Hạ thì đang quen với con gái của sư phụ nó.”
So với anh em trong nhà, anh hai Chu là kém cỏi nhất nhưng nếu xét theo mặt bằng chung toàn thôn thì điều kiện nhà anh ấy cũng không tới nỗi nào.
Chu Hiểu Mai chợt nhớ ra chuyện Lục Ni: “À, con nhỏ Lục Ni không biết lấy đâu ra số điện thoại mà đánh điện lên tận trên này. Hôm rồi về quê chị có gặp nó không?”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Nó không dám gặp chị.”
Đâu chỉ có mình cô mà cả Chu Thanh Bách nó cũng không dám tìm. Về nhà mấy hôm nhưng tuyệt nhiên không ai thấy bóng dáng Chu Lục Ni đâu cả. Nhưng cô cũng đã biết nó lấy ai rồi, đúng là nồi nào úp vung nấy, không lệch đi đâu tí nào.
Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “Nó gọi lên đây có việc gì?”
Chu Hiểu Mai nhún vai: “Chẳng có việc gì cả, đại ý là muốn Tam Ni đón nó lên trên này.”
Lâm Thanh Hoà xì một tiếng: “Tam Ni tránh nó còn không kịp ấy chứ ở đó mà đòi đón lên.” Trước kia lúc còn ở quê, mọi việc lớn bé trong nhà đều dồn hết lên đầu một mình Tam Ni, lại ỷ mình lanh lợi khôn khéo mà ra sức bắt nạt người khác, đến nỗi chị hai Chu còn ảo tưởng rằng sau này chắc chắn sẽ dựa được vào Lục Ni. Giờ thì hay rồi, cả hai mẹ con cùng vỡ mộng!
Chu Hiểu Mai: “Em bảo nó yên ổn ở quê đi, đừng có tơ tưởng tới trên này nữa.”
Lâm Thanh Hoà không muốn nói tiếp đề tài này vì giờ đây Lục Ni đã lấy chồng, kết cục xem như đã định, nó có múa may hơn nữa cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Cô xối một gáo nước rồi thở phào một hơi: “Wow, trở về Bắc Kinh thấy người nhẹ hẳn ra."
Lắc lư trên xe mấy ngày trời, giờ được tắm rửa một trận đúng là thoải mái quá đi.
Lâm Thanh Hoà và Chu Hiểu Mai tắm xong đi ra cổng, nhìn quanh ngó quất một hồi mà vẫn chưa thấy Chu Thanh Bách và Tô Đại Lâm đâu, vì thế hai chị em liền đi bộ về Chu gia trước.
Lúc này bà Chu đang ngồi xem TV, thấy con dâu đi vào, bà liền bảo: “Sao lần này không đưa cả mấy đứa Đại Oa về cùng?”
Lâm Thanh Hoà đáp qua loa: “Là con suy xét không chu toàn, lần sau con sẽ để ý."
Bà Chu không nói tiếp chuyện đó mà chuyển qua chuyện khác: “Hổ Tử đưa San San về ra mắt rồi, không biết con bé có chướng mắt gia cảnh nhà quê bần hàn không nữa."
Lâm Thanh Hoà nói ngay: “Trần gia coi trọng không phải Hoàng gia mà chính là con người Hổ Tử. Cho nên nghèo hay giàu không thành vấn đề. Sang năm Hổ Tử sẽ chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh, sau này cũng không thường xuyên về quê, cùng lắm mỗi năm một, đôi lần thôi."
Bà Chu gật gù: “Nếu chuyển hộ khẩu thì bảo nó phải cố gắng tích cóp mua được căn nhà thì càng tốt."
Theo quan niệm của những người lớn tuổi, nhà là phải dùng tiền thật bạc thật mua về mới yên tâm, chứ nhà thuê vẫn bị tính là bấp bênh, chưa ổn định.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, Hổ Tử cũng tích cóp được khá khá rồi, đều gửi ở chỗ con đây này. Chỉ cần nó nỗ lực, mai sau chắc chắn mua được nhà."
Cô đánh giá tới lúc Hổ Tử gom góp đủ tiền thì nhà chung cư sẽ được chào bán trên thị trường. Vợ chồng nó cứ trực tiếp mua căn chung cư mà ở cho tiện nghi, thoải mái.
Bà Chu bỗng dưng lẩm bẩm: “Đúng thế, không thể để nó thua cái thằng Thắng Cường được, nhất quyết không thể để cho cái ngữ ấy khinh thường!”
Chu Hiểu Mai phì cười: “Mẹ à, chúng đều là cháu ngoại của mẹ, không thể bất công như vậy được đâu.”
Bà Chu tức giận mắng: “Tôi không có đứa cháu ngoại như nó. Cái loại phụ nữ lăng loàn như thế mà cũng lấy về làm vợ cho được, thật là ô nhục mà!”
Bà thuộc tuýp truyền thống cổ hủ cho nên không thể nào chấp nhận những chuyện trái với thuần phong mỹ tục. Nhớ ngày xưa, việc Hứa Thắng Mỹ có thai trước khi cưới đã khiến bà sốc tới độ nằm liệt giường mấy ngày trời. Hiện giờ nghe tin Hứa Thắng Cường lấy người vợ như vậy, bảo bà làm sao vui cho nổi?!
Nghe thấy lời này, Lâm Thanh Hoà sửng sốt cực kỳ, sao mẹ chồng lại biết? Bà biết từ khi nào?
Cô lập tức nhìn về phía Chu Hiểu Mai.
Chu Hiểu Mai bắt được ý tứ cho nên liền nói: “Chị tư, vào bếp nấu chè nấm tuyết với em đi."
Lâm Thanh Hoà đứng dậy đi theo cô em chồng vào bếp.
Vừa tránh mặt bà Chu là cô thấp giọng hỏi ngay: “Rốt cuộc là sao, như thế nào mẹ lại biết chuyện này?"
Đã thống nhất với nhau là giấu tới cùng mà, nhỡ bà nghe tin rồi lăn đùng ra đấy thì chết dở.
Chu Hiểu Mai chép miệng: “Giấu không được. Mẹ cứ luôn miệng hỏi chúng nó suốt thôi. Nói dối mãi cũng không phải là cách hay cho nên em đành phải nói Hứa Thắng Cường đã kết hôn, còn chuyện Hứa Thắng Mỹ thì em không hề nhắc tới nửa chữ."
Đại loại cô chỉ kể sơ qua là Hứa Thắng Cường bất chấp cưới loại phụ nữ thanh danh ô uế về làm vợ. Mặc kệ mọi người khuyên ngăn thế nào nó cũng không nghe. Cho nên từ giờ về sau nó sẽ không sang Chu gia bên này nữa đâu.
Hiển nhiên, sau khi bà Chu nghe xong thì tức giận vô cùng nhưng về cơ bản vẫn trong giới hạn chịu đựng được, không tới nỗi lăn ra sinh bệnh.
Lâm Thanh Hoà gật đầu, ừ để ông bà biết cũng tốt, coi như nhìn rõ ràng bản chất của thằng cháu ngoại, cũng đỡ mất công ôm nhiều hy vọng.
Không bao lâu sau, Chu Thanh Bách và Tô Đại Lâm trở lại.
Bà Chu liền nói: “Đại Lâm làm nhiều bánh bao lắm, tí hai đứa cầm một ít về mà ăn, đỡ phải lích kích nấu nấu nướng nướng."
“Vâng.” Chu Thanh Bách gật đầu.
Bà Chu lại hỏi tiếp: “Mấy thằng anh con ở quê sao rồi?”
Chu Thanh Bách trả lời: “Các anh ấy đều tốt cả, sang năm anh hai sẽ xây nhà mới."
Bà Chu gần như reo lên: “Thằng hai định xây nhà mới? Vậy là mấy anh em con đều có nhà cao cửa rộng cả rồi, hẳn là mọi người ở trong thôn sẽ hâm mộ Chu gia chúng ta lắm đây.”
Ông Chu cười khà khà: “Không chỉ trong thôn mà ngoài thôn cũng hâm mộ ấy chứ."
Nghe vậy bà Chu càng cười rạng rỡ: “Đều là do bọn nhỏ tự mình nỗ lực, tôi với ông chẳng giúp được gì hết."
“Chị cả gửi lên trứng vịt do tự tay chị ấy muối, ngon và thơm lắm, cha mẹ nhớ ăn nhiều vào nha. Còn đây là lì xì của ông bà.” Nói rồi, Lâm Thanh Hoà rút ra 4 phong bao lì xì đỏ chói đưa cho ông hai bao, bà hai bao.
Bà Chu ngây ngốc: “Lì xì ở đâu đây?"
Lâm Thanh Hoà cười giải thích: “Chị cả và chị ba biếu ông bà, mỗi người hai mươi đồng tiền."
Thực ra, ban đầu chỉ có chị cả gửi tiền mừng tuổi cho ông bà. Sau chị ba biết được, rồi mới bắt chước làm theo. Tuy nhiên, Lâm Thanh Hoà không nói ra điều này mà chỉ thực hiện đúng như những gì các chị nhờ vả.
Bà Chu cười hiền hậu: “Hai đứa nó có lòng rồi.”
Lâm Thanh Hòa lại tiếp tục rút thêm hai bao đỏ đặt vào tay ông bà: “Còn đây là phần của con và Thanh Bách biếu ông bà."
Nhìn thấy bao lì xì đỏ rực, Tô Nhã cùng Tô Điềm hấp háy mắt mong chờ: “Mợ út, chúng cháu cũng muốn bao lì xì.”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Ngày mai là 30 Tết, mấy anh sẽ sang đây phát cho mỗi đứa một bao thật lớn, chịu không?”
Tô Nhã cười tíu tít: “Thật không ạ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Chắc chắn là thật!”
Nhận được lời hứa chắc nịch của mợ út, hai chị em lập tức reo vang rộn rã: “Dạ, vậy ngày mai chúng cháu sẽ đợi các anh tới phát lì xì thật lớn!”
“Còn nhỏ mà lanh, tí tuổi đầu đã biết xin lì xì rồi.” Chu Hiểu Mai bật cười mắng rồi quay sang liếc Tô Đại Lâm: “Con gái anh đấy."
Tô Đại Lâm bật cười lắc đầu, không biết nói gì nữa.
Ông bà Chu cũng tươi cười vui vẻ, không một ai để ý chị hai Chu không gửi gì lên hiếu kính. Mà trên cơ bản ông bà chẳng xét nét chuyện này, con cái ai hiếu kính thì nhận còn ai không muốn thì cũng chẳng sao. Cuộc sống hiện tại đủ dư dả rồi, cứ vui vẻ mà trải qua những ngày tháng an lành thôi, so đo mấy chuyện vụn vặt làm chi cho mệt tâm.