Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 541: Quán xuyến tề gia
Lâm Thanh Hoà nhìn về phía cậu ba Lâm, hỏi thẳng: “Ông ấy đòi dọn lên trên này ở?”
Cậu ba Lâm nhấp nhấp môi rồi ướm lời: “Cha ở dưới đó không ai lo, anh cả với anh hai có lo nhưng không được chu toàn cho lắm.”
Mợ ba Lâm lạnh mặt nói: “Trước đây cha mẹ ưu ái nhà anh chị hai nhất với mong muốn sau này để anh chị ấy dưỡng lão. Chúng ta là con út nhưng không được hưởng bất cứ cái gì cả, vậy hà cớ gì bây giờ lại đòi lên đây dưỡng già?”
Kỳ thực mợ ba Lâm không phải hạng người ác độc nanh nọc nhưng có những khúc mắc ăn sâu vào tim gan, e rằng cả đời cũng không buông bỏ được.
Hai vợ chồng mợ có được ngày hôm nay là nhờ một tay chị Thanh Hoà giúp đỡ chứ không ăn một đồng xu cắc bạc nào từ Lâm gia. Thật lòng mà nói mợ chẳng muốn cấp dưỡng ông bà Lâm đâu nhưng anh xã muốn làm thì mợ sẽ tôn trọng quyết định của chồng. Đấy, biết điều tới vậy là quá lắm rồi còn đòi hỏi hơn thì không được. Nên nhớ hồi mợ ở cữ hai đứa đầu, một ngụm cháo nóng cũng không có đâu đấy, thậm chí còn suýt bị bệnh hậu sản mà mất mạng.
Thế mà bọn họ lại được đằng chân lân đằng đầu. Hồi xưa còn ở quê làm ruộng, bữa đói bữa no thì chẳng thấy cha mẹ anh em đâu. Tới khi lên được huyện thành làm ăn khấm khá hơn chút là bắt đầu đòi lên ở cùng. Đợt đấy mợ đã cương quyết từ chối rồi, cứ tưởng mọi chuyện chấm dứt ai dè bây giờ lại tiếp tục làm yêu làm sách, nói gì mà không còn sống được mấy năm, cho nên muốn ở cạnh con cháu hưởng phúc.
Nghe chối tai vậy mà những người khác còn nhao nhao lên tính ép vợ chồng mợ phải nhận cho bằng được. Ngày hôm nay mợ ba Lâm tức giận tới độ đập bàn trở mặt ngay tại chỗ luôn. Đừng tưởng ỷ đông hiếp yếu, mợ là mợ không ngán ai đâu!
Cậu ba Lâm biết vô lý nhưng vẫn cố mở lời: “Hiện cha chỉ có một mình….”
Mợ ba hừ lạnh: “Cái gì mà có một mình? Bộ những người khác chết cả rồi à? Hơn nữa nếu cha là người hiền lành, thiện lương, biết thương con thương cháu thì em còn có thể nhẫn nhịn nhưng rất tiếc cha không phải người như vậy. Nếu đón ông lên đây, anh đừng hòng được sống yên. Em không muốn phải sống trong chuỗi ngày thấp thỏm lo âu đâu!”
Trong chuyện này, tất nhiên Lâm Thanh Hoà bênh vực mợ ba, đợi hai vợ chồng nói xong, cô mới thủng thẳng lên tiếng: “Em cũng phải nghĩ cho vợ em một chút chứ.”
Ông Lâm tuyệt đối không phải người an phận thủ thường. Đón ông ấy lên đây có khi chẳng còn đầu óc đâu mà tập trung làm ăn ấy chứ!
Cậu ba Lâm thở dài: “Chị , em biết vợ em rất vất vả nhưng anh cả với anh hai không đáng tin cậy.”
Mợ ba Lâm xì một tiếng: “Anh nói buồn cười thật đấy, cái gì mà không đáng tin cậy, hai người đấy còn lớn tuổi hơn anh đó. Bọn họ không đáng tin thì ai đáng tin? Hơn nữa vẫn còn một đống cháu trai cháu gái kia kìa, không lẽ tất cả đều là đồ bỏ?”
Cậu ba Lâm cau mày: “Được rồi được rồi, không đón lên là được chứ gì. Hôm nay hiếm khi chị với anh rể tới chơi mà em vẫn cố tình làm ầm ĩ có phải không?”
“Nếu anh nói câu này từ sớm thì em đâu cần phải nháo nhào lên làm gì.” Nói rồi mợ ba rủ Lâm Thanh Hoà vào bếp nhào bột chuẩn bị làm mì cho bữa tối.
Trong bếp, mợ ba Lâm một bên thoăn thoắt làm việc một bên ướm lời giải thích: “Chị à, chị cũng đừng trách em tàn nhẫn không chịu chăm sóc cha chồng. Nếu được như nhà người ta thì không nói làm gì, nhưng ông bà nội bọn trẻ quả thực không có tí đức hạnh nào. Thú thực với chị em chỉ muốn sống yên ổn chứ không muốn lao đầu vào lửa đâu.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Sao chị lại trách mợ chứ, nhân cách ông bà ấy thế nào làm sao chị không rõ, hàng tháng cậu mợ gửi tiền về phụng dưỡng như vậy là được rồi.”
Nếu tính tình ông bà Chu giống với ông bà Lâm thì Lâm Thanh Hoà cũng sẽ làm như mợ ba. Nhưng nói thật thì bà Chu chỉ hơi phiền phức một chút thôi chứ không phải dạng tâm địa độc ác, xấu xa. Còn ông Chu thì càng không cần phải nói, ông sống rất biết chừng mực, không bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của mấy đứa con, đặc biệt xử sự mọi việc đều rất công bằng công chính.
Mặc dù ông bà yêu thương Chu Thanh Bách nhất nhưng không bao giờ có chuyện thiên vị, bất công mà tất cả những gì anh có được ngày hôm nay đều do anh tự mình làm ra.
Còn nhớ cái hồi Chu Thanh Bách xuất ngũ, thậm chí bà Chu còn kín đáo dúi tiền cho Lâm Thanh Hoà. Cô biết đấy là khoản tiền trợ cấp của Chu Thanh Bách gửi về lúc trước, nhưng ông bà không tiêu mà tiết kiệm hết lên. Sau đó, cô có ý muốn hiếu kính nhưng ông bà không chịu, một hai bắt cầm bằng được. Đối với cô, số tiền đó không nhiều nhưng tâm ý và tình cảm thì vô bờ bến.
Vậy nên Lâm Thanh Hoà mới sảng khoái đón hai ông bà lên Bắc Kinh phụng dưỡng, báo hiếu không thiếu một thứ gì.
Chỉ là gần đây không dưới vài lần cô nghe Chu Hiểu Mai kể bà Chu tủi thân, than rằng cô ghét bỏ bà cho nên không cho bà đi ngâm suối nước nóng.
Lâm Thanh Hoà nghe mà dở khóc dở cười, kỳ thực cô không ghét bỏ bà, mà cô đau đầu vì bà nói nhiều quá, đưa đi ngâm suối mà than phiền suốt cả quãng đường không dứt, vì thế cho nên sau này mới không cho bà đi nữa để bà khỏi phải xót tiền.
Nói chuyện này hoài mất vui, Lâm Thanh Hoà liền hỏi sang chuyện khác: “Vợ chồng mợ không tính chuyển hộ khẩu lên huyện thành à?”
“Có chị ạ, sang năm em tính dời đây, tốn bao tiền thì em cũng phải dời.” Mợ ba Lâm cười nói, mợ đã nghĩ kỹ rồi, nhà mình sẽ cố sống cố chết bám trụ tại huyện thành, cả đời này không về thôn nữa.
Lâm Thanh Hoà gật gù tán thành: “Dời được là tốt. Sau này chú ý một chút, nếu nhìn thấy mặt bằng hay phòng ốc nào được thì cứ mua đi.”
Mợ ba Lâm ngạc nhiên: “Chị muốn mua ở đây hả?”
Lâm Thanh Hòa bật cười: “Chị ở trên Bắc Kinh mà, mua nhà ở đây làm gì. Chị nói nhà mợ ấy, nếu đã tính bám trụ ở huyện thành thì nên mua lấy hai căn nhà.”
Trong tương lai, giá nhà ở huyện không tới mức cao ngất ngưởng như trên các thành phố lớn nhưng đầu tư vào đó chắc chắn không hối hận. Giả dụ mai này công việc kinh doanh chẳng may gặp thua lỗ thì trong tay vẫn có những tài sản giá trị cao, tinh thần cũng sẽ không tới mức hoang mang suy sụp.
Mợ ba Lâm líu lưỡi: “Nhưng mà mua nhà đắt lắm chị ạ.”
Lâm Thanh Hoà khuyên: “Ý chị là nếu buôn bán thừa tiền không biết làm gì thì mang đi mua nhà đi, mua hai căn để đó cũng không tồi. Biết đâu sau này giá nhà tăng cao thì mình lời to, không phải sao. Đằng nào thì cậu mợ cũng phải chuẩn bị hai căn nhà cho hai cậu con trai còn gì.”
Chị phân tích quá chí lý, mợ ba Lâm gật gù liên tục: “Vâng vâng, để em nhìn xem, nếu thích hợp em sẽ mua ngay.”
Lâm Thanh Hoà lại hỏi sang việc học hành của mấy đứa cháu gái.
Mợ ba cười: “Thành tích của mấy đứa nó nhàng nhàng thôi chị ơi, chắc tại em với cha tụi nhỏ đều dốt đặc cho nên chúng nó cũng không được giỏi giang như người ta. Nhưng em đã nói rồi, nếu đứa nào có khả năng thì cứ học lên, em với cha chúng sẽ cung phụng cho ăn cho học đàng hoàng. Còn đứa nào không học được thì cũng đành chịu, cho về nhà hỗ trợ công việc vậy.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Thằng ba tính tình chất phát thật thà, đôi khi hay cả nể. Lúc cần thì mợ phải hung dữ lên, đừng khách khí với nó.”
Mợ ba Lâm lập tức phá lên cười: “Bình thường em không cãi nhau với anh ấy đâu vì anh ấy đi làm vất vả cả ngày mà. Nhưng chuyện này thì em nhất định không nhượng bộ.”
Mợ chịu đủ những ngày tháng đói khổ cơ hàn rồi, khó khăn lắm mới có được cuộc sống ấm êm như hiện tại, ai mà léng phéng tới đây quấy phá là mợ chơi khô máu luôn đấy! Đừng đùa!
Lâm Thanh Hoà phì cười nhưng rất hài lòng, phải có người vợ quán xuyến tề gia như thế này trấn giữ thì thằng em trai hiền như cục đất kia mới không bị người khác đè đầu cưỡi cổ.
Buổi tối ăn cơm xong, mọi người quây quần ngồi bên nhau uống trà xem TV. Tới khoảng 9 giờ thì tất cả đứng dậy lục tục đi về phòng nghỉ ngơi vì ngày mai phải xuất phát sớm.
Trước khi đi ngủ, bỗng nhiên Lâm Thanh Hoà tức cảnh sinh tình, cô gối đầu lên tay chồng thủ thỉ: “Đi qua bao ngày tháng mới thấy, chỉ có chồng em là thuận mắt nhất!”
Chu Thanh Bách nhướng mày bật cười: “Vậy là cũng có lúc không vừa mắt à?”
Lâm Thanh Hoà lấy tay chọc chọc vào má anh: “Tất nhiên là có rồi.”
Tuy rằng rất ít nhưng thỉnh thoảng anh vẫn chọc cho cô tức gần chết. Mà mỗi lần như vậy là mặt anh lại nghệt ra, hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai khiến cho vợ giận. Haiza, lão chồng nhà cô chính là một người đàn ông thẳng tưng, chẳng linh hoạt gì cả nhưng mà trong mắt cô lại rất đáng yêu.
Chu Thanh Bách siết tay ôm chặt vợ vào lòng: “Nếu có lúc nào anh khiến em khó chịu thì cho anh xin lỗi nhé!”
Trái tim Lâm Thanh Hoà bất giác mềm nhũn, cô vòng tay ôm lấy cổ anh rồi nói: “Thanh Bách, chúng mình cứ đối tốt với nhau như này cả đời, anh nhé!”
“Được.” Chu Thanh Bách khẳng định không chút do dự. Một lời nói ra tuy đơn giản nhưng nặng tựa ngàn cân.
Hai vợ chồng đã bên nhau rất nhiều năm nhưng tình cảm lúc nào cũng vẹn nguyên như thuở ban đầu, thậm chí càng ngày càng mặn nồng khó phai.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong là hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà lập tức bắt chuyến ô-tô sớm nhất lên thành phố.
Mà bọn họ vừa bước lên chuyến xe lửa đi Bắc Kinh cũng là lúc Hổ Tử và Trần San San bước xuống từ chuyến tàu ngược hướng.
Khi Hổ Tử tới nhà cậu ba thì mới biết hôm nay cậu mợ út khởi hành về Bắc Kinh.