Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540: Có Vấn Đề

Chương 540: Có vấn đề Chương 540: Có vấn đề

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 540: Có vấn đề

Cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều không quan tâm tới chuyện nhà họ Lâm. Tang sự lần này mỗi người con phải đóng góp bao nhiêu, Lâm Thanh Hoà đưa không thiếu 1 đồng nhưng cũng không dư 1 phân. Còn lại ai muốn thể hiện chơi trội thì cứ việc.

Hai vợ chồng đạp một mạch về thôn Chu gia lấy hành lý, gấp rút lên huyện thành để chuẩn bị quay lại Bắc Kinh sớm nhất có thể vì Tết nhất đến nơi rồi.

Chị cả Chu đã đóng gói cẩn thận hai túi trứng muối to đùng. Đối với người khác có lẽ sẽ khá ngại vì từng này không hề nhẹ nhàng tí nào nhưng với Chu Thanh Bách chỉ là chuyện nhỏ cho nên Lâm Thanh Hoà thoải mái nhận lấy rồi nói: “Chị không cần lo lắng cho Nhị Ni và Tứ Ni đâu, hai đứa nó ở trên đấy tốt lắm. À, còn Dương Dương thì sao, năm nay nó không tính về hả chị?”

Chị cả Chu gật đầu: “Ừ, Dương Dương có gọi điện thoại báo là năm nay nó tiếp nhận công tác cho nên không về.”

Lâm Thanh Hoà cười xoà rồi khẩn trương sắp xếp đồ đạc cùng chồng đạp xe rời đi, sự tình ở quê đến đây xem như kết thúc.

Lên tới huyện thành, hai vợ chồng vào thẳng nhà anh chị ba.

Chu Ngũ Ni nhanh nhẹn pha trà rót nước rồi ngồi xuống tiếp chuyện thím tư: “Cháu định về huyện mình dạy học thím ạ.”

Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Về huyện cũng không tệ nhưng không định lên Bắc Kinh à?”

Cô có ấn tượng rất tốt với đứa cháu gái này, con bé có ngoại hình xinh xắn, tính cách nhanh nhẹn, hoạt bát giống y xì anh chị ba.

Chu Ngũ Ni cười nói: “Lên đó lạ nước lạ cái cháu không tự tin lắm, đợi sau này nghỉ hè hoặc nghỉ phép cháu sẽ lên chơi thôi ạ.”

“Vậy cũng được.” Lâm Thanh Hoà gật đầu. Về phương diện này cô rất tôn trọng ý kiến cá nhân, nếu con bé thích lên Bắc Kinh dạy học, cô sẽ hỗ trợ tìm việc làm còn nếu nó muốn ở lại huyện thành thì cũng tốt thôi. Đằng nào thì ở đây có cha mẹ ruột, càng tiện cho việc đi lại chăm nom.

Nhưng chị ba Chu lại nghĩ khác: “Thật ra chị muốn cho nó lên thủ đô làm cơ, biết đâu lại tìm được đối tượng người Bắc Kinh.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Đối tượng tốt hay xấu không phân việt khu vực, chủ yếu là con bé có cảm tình và người ta đối xử tốt với nó là được.”

Chu Ngũ Ni phản ứng ngay: “Cháu rất ủng hộ quan điểm của thím tư, chứ mẹ cháu ấy hả, hình như bị lây bệnh của cô Hiểu Quyên rồi, suốt ngày cứ nghĩ đối tượng Bắc Kinh mới là tốt.”

Bản thân nó cho rằng cái suy nghĩ này rất nực cười, ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, ở huyện thành thiếu gì đàn ông tử tế, hà cớ gì phải chạy lên tận Bắc Kinh xa xôi tìm đối tượng, thật là quá sức dư hơi.

Bất chợt, Chu Ngũ Ni thông báo tin tức giật gân: “À, Dương Dương đang quen với một cô gái người tỉnh thành.”

“Hả?” Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách chỉ hơi bất ngờ chứ không tới nỗi hết hồn như chị ba Chu: “Cái gì, chuyện khi nào? Sao mẹ không nghe mày nói gì hết?”

Chu Ngũ Ni cười: “Con bắt gặp hai lần hai người ấy đi cùng nhau, một lần ở thư viện, một lần sóng vai đi dạo phố, cho nên con mới chỉ phỏng đoán thôi, nhưng Tết năm nay Dương Dương không về thì con khẳng định chắc chắc cô gái đó chính là đối tượng của nó.”

Chị ba Chu khó hiểu: “Nhưng mẹ nghe bảo sau này Dương Dương sẽ về huyện thành dạy học mà.”

Chu Ngũ Ni phất tay: “Thì đón đối tượng về đây luôn, huyện thành chỗ chúng ta cũng đâu có kém, con thấy hiện giờ rất sôi động và náo nhiệt đấy chứ ạ.”

Chị ba Chu chép miệng: “Nhưng con gái nhà người ta phải đồng ý thì mới được chứ.”

Chu Ngũ Ni: “Điều kiện Dương Dương nhà mình khá tốt, như vậy mà cô ấy còn không chịu thì đúng là không còn gì để nói. Nhưng con thấy có vẻ Dương Dương quan tâm tới nàng lắm, Tết cũng không về nhà cơ mà.”

Lâm Thanh Hoà cười cười: “Chắc chị cả chưa biết việc này.”

Chu Ngũ Ni gật đầu khẳng định: “Vâng, bác cả chưa biết gì đâu thím.”

Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Em nghe kể Hạ Hạ đang qua lại với con gái của sự phụ nó hả?”

Nhắc tới vấn đề này, chị ba Chu liền lắc đầu ngao ngán: “Ôi, con bé đó tính nết không được, lần trước Hạ Hạ có dắt tới đây, chị đưa ghế cho nó mà nó còn không thèm ngồi.”

Nghe vậy, Chu Thanh Bách nhíu chặt mày, Lâm Thanh Hoà liền quay sang nói với anh: “Em ở đây nói chuyện với chị ba được rồi, nếu anh muốn thì đi sang xưởng gỗ đi.”

Chu Thanh Bách gật đầu rồi đứng dậy đạp xe tới xưởng gỗ.

Đến nơi, anh đứng bên ngoài cổng, nhờ bảo vệ vào thông báo giúp.

Chỉ một lát sau, Chu Hạ hớn hở chạy ra, đi phía sau nó là một cô gái trẻ tuổi.

Chu Hạ cao hứng chào to: “Chú tư!”

Chu Thanh Bách gật đầu với cháu trai rồi lia mắt đánh giá cô gái đằng sau.

Chu Hạ nhiệt tình giới thiệu Mã Miểu Miểu với Chu Thanh Bách: “Chú tư, đây là Miểu Miểu, là đối tượng của cháu.”

Thế nhưng cô nàng Mã Miểu Miểu này không lên tiếng chào hỏi mà lại quay mặt sang hướng khác.

Trước thái độ của người yêu, Chu Hạ xấu hổ vô cùng, Chu Thanh Bách không nói gì nhưng trong lòng đã có nhận định riêng.

Chu Hạ quay sang nói với Mã Miểu Miểu: “Em vào trước đi, anh nói chuyện với chú tư một lát.”

Ngay lập tức Mã Miểu Miểu liền ngúng nguẩy rời đi.

Đợi cô nàng đi khuất, Chu Hạ liền bối rối nói lời xin lỗi: “Chú tư, tính tình Miểu Miểu vốn như vậy nhưng cô ấy không có ý gì đâu, mong chú đừng chấp nhất nhé.”

Chu Thanh Bách không đồng ý nhưng cũng không từ chối mà chỉ nói: “Cố gắng chăm chỉ làm việc, tranh thủ tự mình ra riêng càng sớm càng tốt.”

Chu Hạ thở dài: “Cái đấy e rằng khó khăn lắm chú ạ.”

Để xây dựng một xưởng mộc phải yêu cầu rất nhiều vốn, hiện tại nó mới chỉ có kỹ thuật thôi, trong tay chưa tích luỹ được bao nhiêu tiền cho nên ước mơ này còn xa vời lắm.

Chu Thanh Bách động viên: “Khó khăn thì mới càng phải tính toán tỉ mỉ từ bây giờ, chứ không thể làm công cả đời ở đây được.”

Chu Hạ gật đầu: “Vâng, cái này cháu biết nhưng chắc phải từ từ chú ạ.”

Chu Thanh Bách nói thêm dăm bảy câu rồi quay xe trở về.

Thấy vẻ mặt chồng không vui lắm, Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Sao anh về sớm vậy? Em cứ tưởng hai chú cháu có nhiều chuyện để nói lắm chứ.”

Chu Thanh Bách lắc đầu: “Trưởng thành rồi có thể tự mình lo liệu được, không cần người lớn bận tâm quá nhiều.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Thế anh có gặp đối tượng của nó chưa?”

“Ừ.” Chu Thanh Bách thờ ơ đáp 1 tiếng rồi không nói thêm nói bớt câu nào nữa.

Nghe vậy là Lâm Thanh Hoà hiểu ngay ông xã nhà mình không hài lòng với cô gái đó nhưng cô không hỏi thêm vì suy cho cùng đó là chuyện riêng của Chu Hạ, không ảnh hưởng gì tới ai thì không nên mang ra bàn luận.

Với lại chắc cô gái đó phải có điểm gì tốt thì Chu Hạ mới ưng thuận chứ. Mà không cần phải hỏi thì Lâm Thanh Hoà cũng thừa biết nhất định con gái ông sư phụ rất vừa lòng với Chu Hạ, bởi thẳng bé được cái tính nết giống cha, chăm chỉ cần cù lại hiền lành, phúc hậu, vừa khớp với những tiêu chuẩn chọn chồng của các chị em.

Như vậy thì liệu chăng cô gái đó không hài lòng với nhà họ Chu?

Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Hoà liền hỏi chồng: “Nó tưởng anh là bà con nghèo cho nên không vồn vã đón tiếp hả?”

Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không phải.”

Dù chồng một mực phủ định thì Lâm Thanh Hoà cũng thừa sức đoán được tình hình lúc đó, chắc hẳn anh nhà mình bị người ta khinh thường rồi. Nếu lúc ấy cô cũng có mặt ở đó thì chưa biết ai là người phải xấu hổ đâu. Mà thôi chuyện cũng xong rồi, dù gì thì cũng chả có cơ hội tiếp xúc cho nên không cần thiết phải bận tâm quá nhiều.

Ngồi một lúc cũng hết chuyện để nói, Lâm Thanh Hoà liền đứng dậy: “Đi, mình sang chỗ thằng ba một lát đi rồi còn chuẩn bị khởi hành nữa.”

Thế là hai vợ chồng đi qua nhà cậu ba Lâm, lúc này gia đình cậu cũng vừa từ dưới quê lên.

Vừa thấy anh chị sang là mợ ba Lâm nói ngay: “Chị Thanh Hoà, hôm nay ăn cơm ở nhà em nha, ăn xong ngủ lại một tối rồi mai hãy lên đường. Giờ cũng trễ rồi, có đi lên thành phố cũng không kịp tàu đâu.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, tối nay anh chị ở lại đây rồi sáng mai đi sớm vậy.”

“Lúc nãy chị vừa xoay đi một cái, cha lại bắt đầu nói quàng nói xiên….”

Mợ ba Lâm chưa nói hết câu đã bị cậu ba đánh gãy: “Nói mấy cái này với chị làm gì?!”

Mợ ba Lâm nhướng mày: “Tại sao anh không cho em nói, cha toàn than nghèo kể khổ với mấy người trong họ thôi, cứ làm như chúng ta ruồng bỏ cha không bằng. Rõ ràng tháng nào cũng chu cấp tiền bạc đầy đủ, ngoài ra còn gửi về không ít lương thực, thực phẩm. Tiền vẫn nhận, đồ vẫn cầm mà miệng thì vẫn nói xấu như đúng rồi. Tại đây em nói trước cho anh biết, em là em không đồng ý cho cha lên nhà mình ở đâu đấy!”

Bình Luận (0)
Comment