Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 539: Mơ mộng hão huyền
Chị cả Chu liền nói: “Nếu chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh thì đúng là phải mua cửa hàng với nhà ở nữa.”
Một khi thủ tục chuyển đổi hộ khẩu hoàn tất có nghĩa là hai đứa nó chân chính trở thành người Bắc Kinh, nhà đất ở trong thôn cũng phải bàn giao lại cho chính quyền địa phương, trừ khi miếng đất đó do ông bà tổ tiên để lại bằng không phải quy hết về tài sản chung của thôn. Và nếu đã như vậy thì không còn đường quay về nữa, phải cố gắng bằng mọi cách bám trụ tại Bắc Kinh thôi.
Lâm Thanh Hoà nói: “Cái đó cứ từ từ, phòng ốc ở Bắc Kinh đắt đỏ lắm, Hiểu Mai với Đại Lâm cũng mới mua một căn, vét hết tài sản mà vẫn thiếu trước hụt sau, chúng em phải cho mượn thêm một chút mới miễn cưỡng đủ mua đấy.”
Anh cả Chu tặc lưỡi: “Công nhận chi phí sinh hoạt cao thật đấy, cuộc sống bên ngoài khó khăn quá.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Nhưng đồng thời lại đem đến muôn vàn cơ hội, không phải anh cũng thấy anh chị ba đang phát triển rất tốt đấy sao? Em với Thanh Bách đã đi xem căn nhà ngói mới xây rồi. Nhìn hoành tráng y như nhà anh chị vậy!”
Trên huyện thành, vợ chồng anh ba Chu cũng đã mua một căn cư xá, tuy khá chật chội nhưng còn hơn cứ ở nhờ nhà Tô Đại Lâm mãi. Thật ra anh chị thừa sức mua cái đại viện nhưng thay vào đó lại mang tiền về thôn cất một căn nhà ngói khang trang, rộng rãi, mỗi năm chỉ ở vài ngày Tết rồi lại khoá cửa để đó. Về điểm này, Lâm Thanh Hoà thấy anh chị ba không quyết đoán bằng cậu ba Lâm.
Cậu ba Lâm cũng có cái nhà nho nhỏ ở thôn nhưng cậu mợ ấy chằng hề có ý định sửa sang mà dồn hết tiền mua căn đại viện trên huyện, vợ chồng con cái tha hồ sinh hoạt thoải mái.
Nhưng kệ thôi, phạm trù này không phân định đúng sai mà nó nằm ở sự lựa chọn cá nhân. Mỗi người có một cách nghĩ riêng, chỉ cần bản thân cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mình là được rồi.
Ăn cơm xong, uống ấm trà hàn huyên thêm một lát rồi vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi về nhà mình chuẩn bị nghỉ trưa.
Vừa vào tới sân thì Chu Đông chạy sang gõ cửa, mời hai vợ chồng nhất định tối nay phải sang nhà nó ăn cơm. Lâm Thanh Hoà sảng khoái đồng ý ngay.
Trong lúc này, Chu Thanh Bách đứng trầm ngâm ngắm nghía toàn bộ căn nhà một lượt. Ngôi nhà này xây từ những năm 60, hiện tại cũng đã được 20 tuổi.
Bất chợt, Chu Thanh Bách lên tiếng: “Nhà ta cũ kỹ quá rồi!”
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu, nhớ hồi cô vừa xuyên tới, phòng ốc mới xây mấy năm cho nên vẫn còn khá mới. Tất nhiên, “Mới” ở đây là so với tiêu chuẩn thời bấy giờ, trong lúc những nhà xung quanh mái lá xập xệ thì nhà cô đã có tận hai phòng ngủ, một phòng khách, khu bếp riêng biệt, hậu viện còn có cả một cái phòng tắm khép kín.
Chu Thanh Bách tủm tỉm cười cười ra hiệu với cô vợ nhỏ. Lâm Thanh Hoà lườm một cái: “Cười cái gì mà cười?!”
Chu Thanh Bách hỏi tới: “Năm ấy vì sao em chịu đón nhận anh vậy?”
Anh còn nhớ rất rõ lúc mới xuất ngũ trở về, tuy rằng cô không nói năng sẵng giọng hoặc tỏ thái độ chán ghét nhưng luôn duy trì một khoảng cách nhất định. Anh biết khi ấy trong mắt cô, anh chính là một gã đàn ông khô khan, nhàm chán. Phải vất vả nỗ lực lắm anh mới có thể đường hoàng trở về phòng mình, chân chính ôm vợ mình đi ngủ đấy!
Lâm Thanh Hoà mỉm cười hồi tưởng, vì sao lại đón nhận ấy hả? Thì là vì bị sắc đẹp dụ dỗ đó, vậy mà cũng phải hỏi?!
Anh có gương mặt tuấn tú cộng thêm vóc dáng to cao đáng tin cậy, tuy không biết nói lời ngon ngọt lấy lòng phụ nữ nhưng vừa hay Lâm Thanh Hoà không thích kiểu đàn ông mồm mép, và đặc biệt hơn cả chính là Chu Thanh Bách sống rất có trách nhiệm với gia đình và vợ con, anh sẵn sàng gánh vác tất cả mọi chuyện lớn nhỏ, không bao giờ nề hà khó khăn, vất vả.
Thêm một điểm cộng nữa đó là anh cho cô toàn quyền định đoạt hết thảy mọi việc trong nhà. Một khi cô đã quyết thì anh tuyệt đối không can dự nửa lời.
Bởi thế cho nên theo thời gian cô dần cảm mến người đàn ông này, chấp thuận cho anh trở về phòng, rồi sau đó…ừhm…thì là như vậy đó!
Đang yên đang lành bỗng nhiên nghĩ lại chuyện này, Lâm Thanh Hoà cảm thấy buồn cười vô cùng.
Thấy cô vợ không nói không rằng mà cứ đứng tần ngần mỉm cười thẹn thùng, Chu Thanh Bách tiến tới ôm lấy eo vợ rồi đưa ra lời đề nghị: “Vào phòng nằm một lát đi?!”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Dạ.”
Tuy nhiên hai vợ chồng cũng chỉ đơn thuần ôm nhau ngủ. Vì mai là ngày đưa tang bà Lâm thành ra cũng chẳng ai có tâm trạng làm việc gì hết.
Đánh một giấc, hai vợ chồng liền sang nhà Chu Đông ăn cơm. Có cả bà Thái đến góp vui thế nên bữa cơm càng thêm phần tươi vui và ấm cúng.
Ăn uống xong xuôi, Lâm Thanh Hoà và chồng không về ngay mà ngồi thưởng trà, nói chuyện với Chu Đông một hồi lâu, tới tận tối muộn, sát giờ đi ngủ mới đứng dậy ra về.
Ra khỏi cổng, Chu Thanh Bách liền nói với vợ: “Sau này Chu Đông chắc chắn sẽ còn phát triển hơn nữa.”
“Ừhm, đúng thế!” Lâm Thanh Hoà cũng có suy nghĩ giống chồng.
Chu Đông là một người khá thông minh và nhanh nhạy. Vì đã trải qua một tuổi thơ đầy gian lao, cơ cực cho nên bây giờ Chu Đông càng nỗ lực gấp bội những người khác.
Vừa rồi cậu ấy có kể anh ba của Thái Bát Muội ngỏ ý hợp tác làm ăn nhưng Chu Đông đã thắng thắn từ chối. Cậu kiến nghị anh ba ra làm riêng, nếu có yêu cầu hỗ trợ gì chỉ cần trong tầm khả năng cậu chắc chắn sẽ giúp, kể cả vấn đề tiền nong cũng có thể cho mượn một ít chứ còn cùng làm trang trại gà thì tuyệt đối là không.
Kể cả bà Thái có nói gì cũng không thể xoay chuyển. Tất nhiên các bậc làm cha làm mẹ luôn mong con cái đồng tâm nhất trí nhưng khó có nhà nào anh em đồng lòng lắm vì trên cơ bản ai cũng muốn vơ phần hơn về gia đình nhỏ của mình. Làm ăn chung mà mỗi người ôm một tâm tư riêng như vậy thì làm sao phát triển được. Hơn nữa đụng chạm về lợi ích rất dễ đổ bể tình cảm, vậy cho nên mất lòng trước được lòng sau, cứ từ chối ngay từ đầu thì còn anh còn em, chứ nể nang cho làm chung không biết chừng sau này trở mặt thành thù, không nhìn được mặt nhau ấy chứ.
Mà điều này Lâm Thanh Hoà đã nhìn ra và cảnh báo với Chu Đông từ trước, được cái Chu Đông rất tín nhiệm và răm rắp nghe theo những gì cô chỉ dạy.
Trước mắt trong thôn Chu gia này, trừ bỏ anh chị Chu thì không một nhà nào theo kịp Chu Đông. Cậu ấy càng làm càng lớn, hiện còn thuê cả em rể, tức chồng Chu Tây sang trại gà hỗ trợ. Có thể nói, nhờ chăm chỉ chịu khó, nỗ lực phấn đấu mà cuộc sống hiện giờ của hai anh em Chu Đông, Chu Tây đã bước lên một tầng cao mới, khác xa với hình ảnh hai đứa trẻ mồ côi đói khổ, rách rưới cách đây hơn chục năm về trước.
Về tới nhà, Chu Thanh Bách vào bếp đun một nồi nước nóng cho hai vợ chồng rửa mặt mũi chân tay rồi nhanh chóng lên giường đi ngủ sớm vì ngày mai định sẵn là một ngày vô cùng bận rộn.
Mùa đông năm nay công nhận lạnh thật, tuyết rơi suốt một đêm không nghỉ, sáng sớm hôm sau băng tuyết đọng dày, phủ kín từng nhành cây, ngọn cỏ.
Lâm Thanh Hoà căn chuẩn thời gian, cùng chồng đạp xe sang Lâm gia. Lúc hai vợ chồng tới nơi, tất cả mọi thành viên đã có mặt đông đủ, bao gồm cả gia đình hai người chị lớn.
Kế tiếp là lễ nhập quan rồi đưa lĩnh cữu. Cả quá trình diễn ra tương đối suôn sẻ, đúng lễ nghi. Việc chính hoàn tất, Lâm Thanh Hoà lập tức đứng dậy định rời đi.
Thấy thế, chị cả vội vàng ngăn cản: “Thanh Hoà, đợi đã.”
Chị hai cũng hấp tấp chạy theo, hai cô chị nhìn Lâm Thanh Hoà với ánh mắt phải nói là vô cùng phức tạp.
Hồi còn nhỏ, hai cô không ít lần hâm mộ đứa em gái út được trời ban cho nhan sắc xinh đẹp nổi trội, sau này lớn lên gả cho Chu Thanh Bách, nó suốt ngày dương dương tự đắc rằng sau này mình sẽ là vợ cán bộ cấp cao. Rồi đùng một cái, Chu Thanh Bách xuất ngũ, các cô rất hả hê đợi xem kịch hay. Những tưởng với tính cách nóng nảy của con em gái, nhất định nó sẽ làm ầm ĩ lên, không để chồng con được yên thân. Thế nhưng không ngờ, nó không làm loạn ở nhà chồng mà lại về gây chuyện ở nhà mẹ đẻ, đã thế lại còn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ mới ghê gớm chứ.
Nhiều năm qua đi, cuộc sống của nó càng ngày càng khấm khá, rõ ràng là phụ nữ trung niên ba mấy gần bốn chục rồi mà vẫn tươi trẻ rạng ngời như gái hai mươi. Nhìn thần thái này, đủ thấy cuộc sống của nó không phải lo nghĩ cơm ái gạo tiền mà còn có thừa vinh hoa phú quý!
“Có chuyện gì không?!” Lâm thanh Hoà không thân với hai bà chị này cho lắm nhưng cũng miễn cưỡng dừng lại nghe một chút xem rốt cuộc họ muốn nói gì.
“Chị nghe nói cha muốn theo hai em lên Bắc Kinh, tại sao em lại từ chối cha? Hiện giờ em có nhiều tiền, cũng nên chăm sóc cha….”
“Thanh Bách, mình đi thôi.”
Không đợi bà chị cả dứt lời, Lâm Thanh Hoà trực tiếp xoay người nói với chồng. Chu Thanh Bách rất phối hợp, lập tức dắt xe đạp ra chở vợ đi thẳng.
Bị quê một cục bà chị cả nghiến răng nghiến lợi: “Con nhỏ này….trời ơi con nhỏ này đúng là mất dạy mà, bao nhiêu năm nay nó không coi hai chị lớn ra cái gì hết!”
Bà chị hai bĩu môi: “Chị ngây thơ quá đi!” Đã cắt đứt quan hệ rồi mà còn mong ngóng cô ta đón cha lên Bắc Kinh? Đúng là mơ mộng hão huyền!