Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 538 - Chương 538: Phí Công Nuôi Dưỡng

Chương 538: Phí công nuôi dưỡng Chương 538: Phí công nuôi dưỡng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 538: Phí công nuôi dưỡng

Lời này vừa phóng ra, sắc mặt cậu ba Lâm thoắt cái thay đổi: “Cha, cha nói linh tinh cái gì đấy!”

“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng hay sao, tôi muốn đi Bắc Kinh!” Ông Lâm nhìn thẳng vào chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà nhấn mạnh lại một lần.

Chu Thanh Bách nhàn nhạt nói: “Ở đây có nhiều người chăm sóc.”

Ông Lâm tức giận: “Cái gì mà nhiều người chăm sóc? Có người chăm sóc mà tôi thành ra như này, còn mẹ vợ anh thì bị sập mái nhà mất mạng hả?”

Chỉ cần nhìn quần áo trên người hai đứa nó là biết rồi, thẳng thớm, chỉn chu không khác gì địa chủ ngày xưa. Vậy cho nên nhất quyết phải bám theo chúng nó lên Bắc Kinh hưởng ngày lành, không thể tiếp tục chui rúc trong cái xó xỉnh quê mùa này được nữa.

“Gặp cũng đã gặp rồi, giờ chúng tôi về!” Lâm Thanh Hoà không muốn nói thêm một lời dư thừa nào khác. Thật ra trước khi tới đây cô đã chuẩn bị sẵn tâm thế sẽ bị vòi tiền. Chỉ cần không vượt quá con số dự toán thì cô sẽ đưa ông ta một ít cho xong chuyện. Thế mà không ngờ người này lại trơ trẽn đến độ vừa mở miệng là đòi đi Bắc Kinh?

Thấy Lâm Thanh Hoà xoay người định đi, ông Lâm mắng ầm lên: “Mày là đứa con gái bất hiếu, thật phí công chúng tao nuôi dưỡng mày lớn từng này, để bây giờ mày đối xử với cha mày như vậy đấy hả. Sớm biết có ngày hôm nay thì từ lúc đẻ ra tao đã dìm chết mày cho xong!”

Nghe tiếng mắng chửi, con cháu lập tức bu đen bu đỏ. Lâm Thanh Hoà cũng chẳng cần giữ thể diện cho người già mà nói huỵch toẹt ra luôn: “Ông làm như tôi muốn trở thành con gái nhà họ Lâm lắm không bằng. Không biết kiếp trước tôi mắc nghiệp gì mà kiếp này mới phải đầu thai vào Lâm gia. Nhưng cũng may tôi đã sớm thoát khỏi cái vũng bùn này, cắt đứt triệt để quan hệ với nhà họ Lâm mấy người. Còn về vấn đề chi phí nuôi dưỡng, số tiền sinh lễ hồi tôi đi lấy chồng chắc đã dư sức qua cầu rồi chứ hả?”

Ông Lâm tức đến độ không nói ra lời….

Chị cả Lâm vội tiến vào giảng hoà: “Em gái à, em đừng nóng giận….”

“Ai là em gái của chị, đừng có mà nhận linh tinh!” Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt liếc chị ta một cái rồi quay ra nói với tất cả những người đang có mặt ngay tại đây: “Ngày mai tôi sẽ tới đưa tiễn bà Lâm một đoạn đường. Nếu tôi còn nghe ông Lâm đây nói một lời nào không xuôi tai thì đừng mong tôi ra tiền phúng điếu và sau này nếu ông ấy khuất núi thì cũng không cần thông báo cho tôi nữa!”

Dứt lời, Lâm Thanh Hoà lập tức kéo Chu Thanh Bách ra sân. Hai vợ chồng lên xe, đạp thẳng một nước, không thèm ngoái đầu lại.

Lâm An căm giận nhìn theo: “Tại sao cô ba lại quá quắt như vậy chứ?”

Ngông cuồng, cao ngạo, hoàn toàn không coi Lâm gia ra gì!

Chị hai Lâm hừ lạnh: “Năm xưa đã vậy rồi, giờ thành người Bắc Kinh lắm tiền nhiều của thì càng hống hách chứ sao nữa.”

Anh hai Lâm buồn bực nói: “Nó ghê gớm, nó có tiền cho nên chối bỏ thân thích!”

Anh cả Lâm chỉ nhíu mày không nói gì.

Chị cả Lâm thì quay ra mắng con trai: “Mẹ đã dặn con rồi mà, nhất định phải lễ phép với cô ba, sao con không nghe lời lại còn nói liên thiên thế hả?”

Lâm An nói thẳng: “Mẹ đừng hy vọng cô ấy đón con lên Bắc Kinh. Con thấy cô ấy không để nhà họ Lâm trong lòng đâu.”

Làm sao chị cả Lâm không biết điều này, nếu trong lòng Lâm Thanh Hoà có nhà họ Lâm thì làm gì có chuyện biền biệt bao năm không thèm ngó ngàng thăm hỏi? Thậm chí năm đó chú hai bị bắt vào cục cảnh sát, nếu không phải Chu Thanh Bách chịu ra mặt thì cô ấy chẳng thèm đoái hoài ấy chứ.

Xét về độ lạnh lùng nhẫn tâm thì không ai qua nổi cô ta!

Nhưng cho dù biết rõ mười mươi, chị cả Lâm vẫn muốn ôm hy vọng. Nếu thằng An nhà chị có cơ hội lên Bắc Kinh học đại học thì tương lai chắc chắn sẽ thành long thành phượng, rực rỡ sáng chói hơn người. Chỉ tiếc rằng sự thật khiến chị phải thất vọng rồi!

Anh hai Lâm bất chợt lên tiếng: “Hình như vừa rồi tôi nghe cha nói muốn lên Bắc Kinh hả?”

Chị hai Lâm hừ lạnh: “Ông già nghĩ hay quá ha, còn muốn lên Bắc Kinh hưởng phúc chắc, người ta chỉ đón cha mẹ chồng lên đó phụng dưỡng thôi, chứ cha đẻ là cái thá gì!”

Cậu ba Lâm lập tức lên tiếng: “Cha chúng ta không có con trai, không có con dâu hay sao mà phải đi ở nhờ nhà con rể? Nói thế mà không biết xấu hổ à?”

Chị hai Lâm hừ lạnh: “Giờ chú ba kiếm được tiền rồi cho nên lên mặt giáo huấn cả chị dâu cơ đấy.”

Cậu ba Lâm hỏi vặn lại: “Cùng có con dâu như nhau nhưng tại sao hai bác bên Chu gia có thể hưởng phúc con dâu mà cha mẹ bên này lại không thể?”

Chị hai Chu bĩu môi: “Vâng vâng, chúng tôi không có bản lĩnh bằng chị gái cậu, được chưa? Thế nhưng vợ cậu tài giỏi lắm cơ mà, sao không đón cha mẹ lên thành phụng dưỡng đi. Chính cha mẹ 5 lần 7 lượt nói muốn vào huyện thành sinh sống nhưng là vợ chồng các người một mực từ chối đấy thôi.”

Cậu ba Lâm nhàn nhạt đảo mắt qua tất cả những người đang hiện diện trong căn phòng này, tuy bọn họ không trực tiếp lên tiếng nhưng cậu đọc được sự khiển trách nồng đậm trong ánh mắt mỗi người.

“Rõ ràng kiếm được nhiều tiền nhưng lại không đón cha mẹ lên đó chăm sóc, bắt cha mẹ ở lại thôn chịu cảnh khốn khổ, bây giờ xảy ra cớ sợ này còn định trách móc ai?….”

Cậu ba Lâm lặng người, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng triệt để. Cậu xoay người rời đi, không thèm giải thích thêm bất cứ lời nào nữa, bởi giờ có nói gì cũng chỉ là dư thừa. Đối với những người này, họ không cần biết sự thật, cũng mặc kệ lí lẽ, họ sẽ chỉ tin những gì họ muốn tin mà thôi.

Bên này, Chu Thanh Bách đạp xe một mạch về Chu gia thôn.

Trên đường đi, anh không ngừng trấn an vợ: “Em đừng nóng giận nữa.”

Lâm Thanh Hoài cười nhạt: “Có gì đáng để nóng giận cơ chứ. Họ đâu liên quan gì tới em!”

Chỉ là cô không thể ngờ rằng trên đời lại có loại người trơ trẽn tới vậy. Rõ ràng con trai con dâu đề huề mà mở miệng đòi con gái con rể phải nuôi. Vậy là trong mắt ông ấy, con trai đã chết cả rồi à? Ừ thì hai ông con lớn coi như đồ bỏ nhưng cũng còn thằng ba mà, bao năm qua nó hiếu kính như vậy mà vẫn không hài lòng hay sao?

Lên Bắc Kinh? Hừ, nghĩ hay quá ha! Cứ nằm đó mà mơ đi!

Giữa trưa, hai vợ chồng về tới nhà anh chị cả vừa hay đúng lúc chị cả đang dọn mâm chuẩn bị ăn cơm.

Lâm Thanh Hoà tiến vào cười nói: “Chị cả, chị muối trứng vịt ngon thật đấy.”

Chị cả Chu bật cười vui vẻ: “Bên chỗ nhà mẹ đẻ chị có một bà lão muối trứng giỏi lắm, chị phải tốn một rổ trứng mới học được bí quyết đấy. Nếu thím muốn học thì chị chỉ cho.”

Năm nay trong nhà nuôi rất nhiều vịt cho nên chị cả Chu muối trứng không chỉ để ăn mà còn bán ra bên ngoài. Vì có tay nghề muối ngon cho nên mọi người hưởng ứng vô cùng, tuy không bày sạp nhưng cũng đắt khách ra trò.

Lâm Thanh Hoài cười: “Em cũng có một cách muối trứng gà độc đáo lắm, thành phẩm làm ra đặc biệt béo ngậy. Tí nữa hai chị em mình trao đổi công thức nhé.”

Chị cả Chu cười cười gật đầu, rồi khẽ nói: “Vừa nãy vợ chú hai sang đây.”

Lâm Thanh Hoà khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì hả chị?”

Chị cả Chu: “Sang đây ngồi một lúc lâu, nói liên thiên suốt nửa ngày nhưng đại ý là sang năm dự định xây căn nhà ngói, hiện giờ còn thiếu chút tiền cho nên muốn chuyển lời tới Tam Ni kêu nó gửi tiền về. Chị đoán buổi sáng chú hai sang đây cũng là do thím ấy bắt nhưng chắc chú ấy ngại nên không dám mở lời.”

Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Bảo Hạ Hạ gửi về đi. Tam Ni với Ái Quốc không có tiền đâu. Chúng nó đang tích cóp tiền mua cửa hàng, còn thiếu một đống kìa kìa, lấy đâu ra tiền mà gửi về quê.”

Chu cả Chu kinh ngạc: “Muốn mua cửa hàng sao?”

Lâm Thanh Hoà thản nhiên nói: “Đúng vậy. Hai vợ chồng nó tính toán an cư lập nghiệp tại Bắc Kinh, không trở về quê nữa. Sắp tới nếu có cơ hội sẽ chuyển hộ khẩu luôn. Làm cái gì cũng cần phải có tiền cả. Đợi trước Hiểu Mai cùng Đại Lâm cũng chuyển hộ khẩu rồi, tốn tận 2000 đồng. Đấy là con của chị bạn em nhận làm giúp đấy chứ người ngoài phải mất ba, bốn ngàn mà còn chưa chắc đã xong việc đâu.”

“Đắt như vậy cơ à?” Chị cả Chu hoảng sợ. Trời ơi, chuyển một cái hộ khẩu thôi mà bằng xây cả căn nhà lớn!

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, cho nên hai đứa chúng nó không có tiền dư đâu. Nếu chị rảnh thì qua giải thích với anh hai vài câu giúp chúng nó.”

Bình Luận (0)
Comment