Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 537: Đòi đi Bắc Kinh
Lâm Thanh Hoà không hề muốn gặp ai hết, lần này cô về đây chỉ với mục đích duy nhất là tiễn đưa bà Lâm một đoạn cuối. Nhưng Chu Thanh Bách đã đích thân lên tiếng vậy thì cũng nhau sang đó một chuyến vậy.
Đã nhiều năm qua đi, hôm nay mới gặp lại, Lâm Thanh Hoà cảm thấy vợ chồng hai ông anh trai dường như già thêm tận 20 tuổi, nhìn mặt mũi tang thương vô cùng.
Còn chị cả cùng chị hai Lâm thì len lén đánh giá cô em chồng vẫn trẻ trung, xinh đẹp như xưa. Trong mắt họ thoáng qua tia xấu hổ cùng một chút ghen ghét, đố kị khó che giấu.
Tất cả họ đều không ngờ rằng Lâm Thanh Hoà lại nhẫn tâm, tuyệt tình đến vậy. Năm đó nói không cần nhà mẹ đẻ là không cần thật, quay lưng đi thẳng một nước không thèm quay đầu thăm hỏi. Bây giờ giàu sang phú quý rồi cũng chẳng chịu phụng dưỡng cha mẹ đẻ!
Tuy nhiên những lời này chỉ để trong bụng thôi, có đánh đố cũng chả ai dám đứng trước mặt Lâm Thanh Hoà mà nói.
Năm đó Lâm Thanh Hoà đã không dễ chọc vậy thì Lâm Thanh Hoà bây giờ lại càng khó đụng vào. Hiện tại khoảng cách giữa hai bên như cách xa nhau một trời một vực.
Cậu ba Lâm sốt sắng: “Chị, hai chị lớn chưa tới, hay chị và anh rể vào gặp cha trước nha.”
Lâm Thanh Hòa nhàn nhạt hỏi: “Phòng nào?”
“Bên này.” Cậu ba Lâm trực tiếp dẫn đường.
Căn nhà này trước kia thế nào thì giờ vẫn y nguyên như cũ, không hề thay đổi một tí gì.
Cậu ba Lâm đẩy cửa một căn phòng trong góc rồi nói: “Cha, vợ chồng chị Thanh Hoà về thăm cha đây.”
Lâm Thanh Hoà vừa định bước vào thì bất chợt một mùi khai nồng nặc xộc thẳng tới. Cô vội vã thu chân rồi nhăn mày nói: “Giường đất đã thiêu nóng thì còn sợ gì lạnh nữa, sao không mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Mùi như vậy làm sao mà thở nổi?”
Lâm Thanh Hoà xoay người, tiện tay kéo cả Chu Thanh Bách đi luôn. Thật sự cô không muốn uỷ khuất chính bản thân mình một tí nào, cái phòng đó quá gớm, nếu bước vào đấy chắc không chừng 3 giây là cô lăn ra ngất xỉu mất.
Cậu ba Lâm nhanh chân đi mở cửa sổ, đốt ngải cứu xua bớt mùi hôi, tiện tay nhấc chậu nước tiểu ra ngoài sân.
Ra tới phòng khách, Lâm Thanh Hoà chầm chậm đưa mắt đánh giá căn nhà. Thời gian đã trôi được mười năm mà nhà này vẫn dậm chân tại chỗ, chẳng tiến bộ được chút nào.
Dọc đường sang đây, cô nhìn thấy trong thôn này đã có rất nhiều gia đình xây được nhà ngói đàng hoàng sạch sẽ. Vậy mà…
Lâm Thanh Hoà đang mải suy ngẫm thì bỗng nhiên có một thanh niên tiến lại gần và hỏi: “Cô là cô ba à?”
Lâm Thanh Hoà lãnh đạm đánh mắt nhìn một cái. Chị cả Lâm đoán chắc Lâm Thanh Hoà không nhận ra thằng con trai thứ ba của nhà mình thế nên vội vã giới thiệu: “Đây chính là An Nhi.”
À, ra vậy, Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt hỏi Lâm An: “Có việc gì sao?”
Lâm An không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cô ba, năm đó đã phát sinh chuyện gì mà lại đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm?”
Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả: “Cái này thì phải đi hỏi cha mẹ và ông bà nội của cháu chứ.”
Lâm An nói tiếp: “Cháu nghe bà nội nói cô bị quỷ ám cho nên mới chối bỏ thân nhân.”
Khuôn mặt chị cả Lâm tức thì biến sắc, chị ta vội vã mắng con trai: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy!”
Lâm Thanh Hoà hừ lạnh: “Bà nội cháu đã đi rồi thì để cho bà được ra đi thanh thản, mồ yên mả đẹp đi. Về sau nhà họ Lâm này tiến bộ tới đâu thì phải dựa vào thế hệ các cháu.”
Lâm An tiếp tục lên tiếng: “Lâm gia chính là nhà mẹ đẻ của cô.”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt liếc qua hai ông anh lớn một cái rồi nhếch mép cười: “Nhà họ Lâm cao cao tại thượng, tôi trèo không nổi. Năm đó đã xé rách mặt nhau cả rồi vậy mà bây giờ để một đứa trẻ đứng đây nói này nói nọ mà người lớn thì câm như hến vậy à?!”
Anh cả Lâm đành phải lên tiếng: “Em gái à, năm đó đúng là các anh không phải nhưng mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi.”
Thấy anh cả mở miệng, anh hai Lâm cũng lập tức hùa theo: “Trước đây là tại chúng ta quá nghèo cho nên mới tính toán chi li.”
Lâm Thanh Hoà nói thẳng, không lòng vòng khách khí: “Đúng vậy, là vì trước kia quá nghèo cho nên mới tính toán chi li còn bây giờ không nghèo nữa cho nên trực tiếp cướp vật liệu tu bổ của hai ông bà già. Đúng thật là con trai cưng, con trai quý của ông bà nha?!”
Đối với ông bà Lâm, Lâm Thanh Hoà không hề cảm thấy áy náy, thậm chí cô đã có công bồi dưỡng thằng con trai thứ ba của nhà này nên người. Chỉ cần có đứa con này là hai ông bà già thừa sức hưởng thụ những ngày tháng cuối đời bình yên. Nhưng khổ một nỗi người ta không muốn thì biết sao giờ?! Lâm Thanh Hoà không tin không có sự cho phép của ông bà Lâm mà hai người con trai lớn dám chia chác vật liệu tu sửa mái nhà.
Chính bọn họ gây ra cớ sự này, thì giờ còn kêu ca gì nữa. Đúng là “Cây cao bóng mát không ngồi. Ra ngồi chỗ nắng trách trời không mây”!
Y như rằng, Lâm An nhao nhao lên nói ngay: “Cô ba, tại sao cô lại nói như vậy. Rõ ràng chính miệng ông bà nói cho nhà chúng cháu mà.”
Chị cả Lâm vội vã kéo thằng con lại: “Chỗ người lớn nói chuyện, ai cho phép con lên tiếng hả?!”
Lâm An giãy ra: “Con chỉ nói sự thật thôi mà. Cô ba chính là con gái ruột của ông bà nội. Cả gia đình chỉ mình cô ấy có tiền đồ nhất, vậy mà nhiều năm như vậy không thèm bước về nhà nửa bước, càng chưa từng gửi tiền về hiếu kính ông bà. Bây giờ cô ấy lấy quyền gì đứng đây trách mắng cha mẹ phụng dưỡng không chu toàn.”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Lời này cậu nói sai rồi, hai ông bà già sống ở đây, chăm sóc phụng dưỡng thế nào là việc của nhà mấy người. Được hay không được cũng không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ nói sự thật đang bày ra trước mắt thôi. Nếu cần thì cậu chạy ra ngoài hỏi thăm một chút, nghe ngóng một chút, xem mọi người đang truyền tai nhau những gì. Tôi thấy cũng nhiều lời khó nghe lắm đấy, vậy mà vẫn còn đứng ở đây cãi chày cãi cối cho được!”
Lâm An gân cổ cãi: “Là bọn họ nói hươu nói vượn!”
Đúng lúc Lâm Thanh Hoà lười so đo với một đứa con nít thì cậu ba Lâm chạy ra thông báo: “Chị, hết mùi rồi.”
Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Chu Thanh Bách: “Một mình em đi vào là được, anh cứ đứng ở đây đi.”
Thế nhưng Chu Thanh Bách vẫn nối gót theo sau vợ. Lâm Thanh Hoà lấy khăn quàng cổ che kín mũi mình, cũng không quên che cả cho chồng nữa. Chu Thanh Bách bất đắc dĩ vô cùng nhưng cũng miễn cưỡng kéo khăn lên ngang mũi.
Ông Lâm nằm liệt trên giường đất, nhìn thấy vợ chồng Lâm Thanh Hoà tiến vào liền thều thào nói: “Cuối cùng thì hai con cũng đã trở về.”
Lâm Thanh Hoà không hề khách khí: “Lời này của ông giống như mong ngóng chúng tôi lắm không bằng. Bên cạnh đã có con trai, con dâu hầu hạ rồi còn gì.”
Ông Lâm nhìn Lâm Thanh Hoà một cái rồi nói: “Nhiều năm như vậy rồi sao con cứ nắm mãi khúc mắc không buông thế hả, mấy cái đó coi như…”
Lâm Thanh Hoà mất kiên nhẫn trực tiếp cắt ngang: “Kêu tôi về có chuyện gì, ông cứ nói thẳng ra đi.”
Trước đây, Lâm Thanh Hoà biết rằng ông ấy là người tệ hại, chuyện gì cũng đẩy bà Bà Lâm ra đứng mũi chịu sào nhưng không ngờ lại bạc bẽo đến đận bỏ mặc người vợ tào khang giãy giụa trong cơn thập tử nhất sinh, còn mình thì nhanh chân chạy lấy thân. Đối với loại người này, xin lỗi Lâm Thanh Hoà không muốn tiếp lời.
Nhìn ra vẻ quyết tuyệt trong mắt con gái, ông Lâm liền chuyển hướng sang phía Chu Thanh Bách: “Tôi gả con gái cho anh mà anh không có điều gì muốn nói với tôi sao?”
Lâm Thanh Hoà chặn đứng: “Ông thôi đi, năm đó Thanh Bách tốn 100 đồng cưới tôi về làm vợ. Thập niên 60 mà đòi sính lễ những 100 đồng. Ông à, không cần tôi phải nói thẳng ra thì ông cũng hiểu ý nghĩa của số tiền đó chứ. Cái căn nhà này cũng dùng chính số tiền đó để xây nên còn gì.”
Trừ bỏ món tiền lớn đó thì còn rất nhiều lần nguyên chủ chu cấp đồ đạc cũng như tiền nong về nhà mẹ đẻ. Như vậy còn chưa đủ hay sao?
Ngay cả bản thân cậu ba Lâm cũng nghe không nổi nữa, cậu nhíu mày: “Cha à, bây giờ là lúc nào rồi còn nói những chuyện này nữa. Cha nằng nặc bắt con phải gọi chị Thanh Hoà tới đây. Bây giờ chị ấy đến rồi, cha có điều gì muốn nói thì nói thẳng đi.”
Ông Lâm trầm ngâm đưa mắt đánh giá người con gái và con rể khí chất ngời ngời, sau đó mới chậm rãi lên tiếng: “Cha muốn lên Bắc Kinh sống cùng hai đứa.”