Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 536: Thực phẩm hữu cơ
Chị cả Chu liền nói: “Chú hai, đang lúc này sao lại nhắc tới chuyện Tam Ni?!”
Trời đất, muốn hỏi thăm con gái thì cũng phải đợi tang sự của bà Lâm xong xuôi đi đã chứ.
“Không sao đâu chị.” Lâm Thanh Hoà cười cười rồi nói với anh hai Chu: “Tam Ni với Ái Quốc tạm thời ổn định rồi, trên đó đông người có thể qua lại đỡ đần lẫn nhau, anh cứ yên tâm.”
Anh hai Chu cười hiền lành, liên tục gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Bất chợt Lâm Thanh Hoà cảm khái vô cùng. Nếu nói bằng đúng lương tâm thì anh hai Chu làm người không tới nỗi nào, chỉ bị mỗi cái nghe lời vợ. Mà phàm đàn ông Chu gia thì đều có gen nghe vợ. Ai may mắn cưới được vợ hiền thì vượng phu ích tử, còn không may vớ phải bà vợ không ra gì thì đành chấp nhận số phận nghèo kiết xác, vất vả cả đời thôi.
Ngẫm nghĩ thế nào, Lâm Thanh Hoà liền mở lời: “Anh hai có định làm thêm nghề phụ không?”
Anh hai Chu lắc đầu: “Sang năm anh tính cất căn nhà cho nên phải dồn tiền vào đó.”
So với dở ra làm này làm kia, anh muốn tích tiền để cất căn nhà cho khang trang, sạch đẹp hơn.
Lâm Thanh Hoà không bàn thêm tới vấn đề này mà chỉ nói lấp lửng: “Ái Quốc với Tam Ni ở trên đó anh không cần lo lắng, chỉ là sinh hoạt ở thành phố lớn tương đối đắt đỏ, vợ chồng nó cũng không dễ dàng gì cho lắm.”
Anh hai Chu gật đầu nói ngay: “Cái này anh biết, hai vợ chồng nó cứ nuôi dưỡng con cái cho tốt là được rồi, chuyện ở nhà không cần chúng nó phải lo lắng.”
Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ, có cần thì Tam Ni cũng chẳng muốn quản đâu. Lên Bắc Kinh bao lâu mà cô chưa từng một lần nghe thấy Tam Ni nhắc tới nhà mẹ đẻ, điều này đủ chứng minh con bé không còn bất cứ lưu luyến, vấn vương gì nữa rồi.
Chu Thanh Bách lên tiếng hỏi: “Hạ Hạ dạo này thế nào rồi anh?”
Nhắc tới con trai lớn, anh hai Chu cười tươi roi rói: “Cháu nó khá tốt, hiện đang qua lại với con gái của sư phụ nó. Đáng lẽ năm nay nó đưa đối tượng về ra mắt đây nhưng khổ nỗi nhà cửa xập xệ quá, thế nên đành lui lại tới qua năm, đợi cất cái nhà rồi tính tiếp.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Anh động viên nó chăm chỉ nâng cao tay nghề. Làm mộc là không lo đói kém đâu bởi nhà nào mà chẳng cần đồ gia dụng.”
Lâm Thanh Hoà nói thêm vào: “Anh bảo nó đi liên hệ với các trường học ấy, nhìn xem có thể hợp tác đóng bàn ghế này nọ không. Đấy cũng là một trong những hướng ra rất tiềm năng.”
Anh hai Chu gật đầu lia lịa: “Được được, đợi nó về anh sẽ bảo với nó ngay.”
Vì còn bận việc nên anh hai Chu không thể ngồi chơi lâu, chỉ nói chuyện dăm ba câu là lại phải chạy về ngay.
Đợi chú hai đi rồi, chị cả Chu mới thở dài nói: “haizzz, đối tượng của Hạ Hạ xem chừng cũng thuộc dạng khó ở chung đấy.”
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Là sao hả chị?”
Chị cả Chu liền kể: “Lần trước dẫn về đây một lần rồi nhưng cơm nước cũng không thèm ngồi xuống ăn mà chỉ về một tí là đi ngay.”
Nhìn qua chẳng khác gì chàng rể Bắc Kinh nhà chị Hiểu Quyên.
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Nhưng em thấy có vẻ anh hai rất hài lòng đấy chứ."
Chị cả Chu: “Không chỉ chú ấy đâu mà cả thím ấy cũng vậy. Đi từ đầu thôn tới cuối thôn khoe con trai sắp cưới vợ thành phố. Không ít người ở sau lưng chê cười thím ấy kia kìa.”
Rõ ràng cô gái đó chướng mắt nhà mình nhưng chị hai Chu lại chẳng hề để bụng. Mỗi tháng Chu Hạ về thăm nhà một lần là y như rằng chị hai vơ vét hết đồ tốt đưa cho con cầm lên biếu thông gia tương lai.
Thái độ phải nói là cực kỳ trông ngóng Chu Hạ mau mau cưới được vợ về nhà.
Nghe tới đây, Lâm Thanh Hoà đã hiểu được phần nào, đại ý là muốn nịnh bợ lấy lòng người thành phố, mong con trai cưới được vợ càng nhanh càng tốt để còn vênh mặt với bà con chòm xóm đây mà. Phải có lợi ích thì chị hai Chu mới nhiệt tình cung phụng như vậy chứ không thì còn khuya.
Lâm Thanh Hoà không nhịn được buột miệng thốt ra một câu: “Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Chu Thanh Bách lắc đầu bất đắc dĩ, anh cả Chu cảm thấy rất buồn cười còn chị cả không nhịn được cười phá lên: “Chứ còn gì nữa, cuối cùng cũng có người trị được thím ấy rồi. Đi ra ngoài cứ một tiếng con dâu tôi, hai tiếng con dâu tôi ngọt xớt.”
Lâm Thanh Hoà: “Xem chừng sau này Hạ Hạ muốn ở luôn trong thành.”
Anh cả Chu tiếp lời: “Khả năng cao là vậy rồi, chứ đi lại xa như vậy cũng bất tiện.”
Chị cả Chu liền thêm vào: “Mẹ nó suốt ngày bảo nếu không có việc gì quan trọng thì khỏi cần về thôn. Nhưng được cái tính tình thằng bé này khá được, nó giống chú hai, không phải cái loại vong ân phụ nghĩa.”
Bao năm nay chị cả Chu để ý rồi, dù có bận đến mấy thì Chu Hạ cũng tranh thủ một ngày chạy về thăm cha mẹ.
Tính ra nhà chú hai chỉ có Hạ Hạ và Tam Ni là giống cha còn được được một chút chứ Chu Lục Ni giống y xì mẹ, xấu tính không chừa cho ai tí nào.
Nghe chị cả nói vậy, Chu Thanh Bách gật đầu vừa lòng: “Đợi xong việc ở quê, chúng em sẽ rẽ qua thăm nó.”
Ăn sáng xong, vợ chồng Lâm Thanh Hoà liền đi qua thăm hỏi hàng xóm. Lâu lâu mới về một lần, không ngồi chơi lâu thì cũng phải ghé mỗi chỗ một tí, nếu không mọi người lại nói ra nói vào cho xem.
Đầu tiên là rẽ qua nhà ông bí thư chị bộ, rồi tạt sang mấy chỗ thân quen khác, cuối cùng là đến nhà Chu Đông, Thái Bát Muội.
Công nhận hai vợ chồng nhà này giỏi thật đấy, mỗi lần về là thấy chúng nó có tiến bộ mới.
Chu Đông chạy ra mở cửa chào đón: “Chú, thím, trưa nay ở đây ăn cơm với nhà cháu nha.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu từ chối: “Không được, chú thím đã hẹn với chỗ chị cả rồi. Thế nào, năm nay làm ăn được chứ?”
Chu Đông cười rạng rỡ: “Khá tốt thím ạ, năm sau cháu dự định sẽ mở rộng quy mô thêm nữa.”
Lâm Thanh Hoà: “Cần cù chăm chỉ chắc chắn sẽ thành công nhưng tuyệt đối không được bỏ qua nguyên tắc và lương tâm đâu đấy.”
Đây cũng chính là kim chỉ nam mà Lâm Thanh Hoà kiên trì giữ vững bấy lâu nay.
Nói chuyện cùng Chu Đông một lát, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi về nhà mình.
Bất chợt cô nảy ra sáng kiến mới cho nên lập tức chia sẻ cùng chồng: “Anh này, trong tương lai tất cả các cửa hàng của nhà mình đều chuyển hướng sang kinh doanh thực phẩm hữu cơ, anh thấy có được không?”
Chu Thanh Bách không rõ nó là cái gì cho nên hỏi ngược lại: “Ý em là sao?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chính là chuyên cung cấp rau củ quả sạch.”
Chu Thanh Bách kinh ngạc: “Sau này rau trái không sạch à?”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Cũng không hẳn là không sạch. Nôm na là sau này môi trường và nguồn nước sẽ không được trong lành như hiện tại. Đợi tới khi nhà nước cho phép người dân được tự do mua bán đất đai, chúng mình sẽ ra ngoại ô tìm một mảnh đất rộng rãi sau đó sẽ triển khai kế hoạch trồng trọt, xây cả trang trại gà luôn, phân bón tự cung tự cấp, không phải phun thuốc trừ sâu với cả dùng phân hoá học.”
Chu Thanh Bách nghiêm túc suy tính: “Để làm được cái đó phải yêu cầu diện tích đất khá lớn.”
Lâm Thanh Hoà đồng tình: “Đúng thế, nhưng nếu làm được thì đảm bảo giàu to.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Vậy tới đây chúng ta phải tìm thêm mấy cái mặt bằng nữa, chỉ từng đó thôi chưa đủ.”
Lâm Thanh Hoà tán thành ngay: “Đợi về Bắc Kinh rồi mình tìm xem.”
Trong tương lai, con người có xu thế tìm mua các sản phẩm xanh, sạch, thân thiện với môi trường. Kinh doanh thực phẩm hữu cơ cộng với mở dãy nhà trọ, wow, hướng đi này coi bộ êm đấy…đang miên man trong dòng suy nghĩ, Lâm Thanh Hoà bị giật mình bởi tiếng gọi ngoài cửa…
“Chị, anh rể….”
Ai như tiếng cậu ba Lâm, Lâm Thanh Hoà liền nói vọng ra: “Ơi, cổng không khoá, em vào đi.”
Cậu ba Lâm đẩy cổng tiến vào sân, nhìn thấy anh rể và chị gái đang ngồi ngoài sảnh thì liền nói ngay: “Sao anh chị không sang bên kia.”
Lâm Thanh Hòa thờ ơ nói: “Mai đi.”
Cậu ba Lâm thở dài: “Chị à, hiện tại mẹ đã không còn nữa.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Thì chị với anh rể cậu mới về đưa tiễn đoạn đường cuối đây.”
Cậu ba Lâm lại nói tiếp: “Cha bảo muốn gặp chị.”
Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Gặp chị làm cái gì, ông ấy có con trai cơ mà, cứ để mấy người con trai lo đi chứ.”
Ngay từ đầu đã xé mặt nhau rồi, hà cớ gì bây giờ lại bày đặt diễn vai cha con tình thâm?
Cậu ba Lâm gần như nài nỉ: “Chị à, chị về gặp cha đi, lần này cha chịu đả kích lớn cho nên tính khí đã thay đổi rất nhiều rồi.”