Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 535 - Chương 535: Thân Ai Nấy Lo

Chương 535: Thân ai nấy lo Chương 535: Thân ai nấy lo

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 535: Thân ai nấy lo

Đúng là năm đó Lâm Thanh Hoà cố tình gây chuyện nhưng nếu nhà họ Lâm trọng tình trọng nghĩa, sẵn sàng chìa tay ra ứng cứu lúc con cái gặp nạn thì mọi chuyện giờ đây đã khác. Trên thực tế cô chẳng cần nhiều đâu chỉ cần một chút ít coi như tấm lòng bậc làm cha mẹ là được. Thế nhưng đáng buồn thay, họ xử sự quá tuyệt tình. Vậy thì Lâm Thanh Hoà cô đây chẳng do dự mà nhất đao lưỡng đoạn, chặt đứt mối quan hệ thân thích này.

Mà tính cô nói được làm được, đã tuyên bố cắt đứt là không thăm hỏi, không phụng dưỡng. Bao nhiêu năm qua cô mang họ Lâm nhưng không phải người nhà Lâm gia. Kể cả cái tội danh bất hiếu cô cũng chấp nhận cõng cơ mà, ai thích nói gì thì nói chứ cô đây không có thói quen ngược đãi chính mình càng không muốn cưỡng ép bản thân phải làm những điều mình không thích.

Tuy nhiên, trong tình huống này cô với Thanh Bách buộc lòng phải về quê một chuyến.

Cũng may đợt này thằng hai và thằng ba đều đã nghỉ lễ, thằng cả cũng đang về phép cho nên hai vợ chồng có thể khởi hành ngay lập tức, tranh thủ giải quyết mọi chuyện cho sớm may ra có thể quay lại Bắc Kinh trước Tết.

Đầu tiên, Lâm Thanh Hoà nhấc điện thoại gọi về cho chị ba Chu hỏi xem rốt cuộc tình hình thực tế thế nào.

Qua điện thoại, chị ba Chu nói: “Nghỉ hè cho nên gọi lên văn phòng trường thím không ai nghe máy, vì thế anh chị mới phải gọi qua chỗ Hiểu Mai nhờ chuyển lời giúp.”

Lâm Thanh Hoà không đế ý chuyện đó mà hỏi ngay: “Rốt cuộc chuyện là thế nào hả chị?”

Chị ba Chu biết sao nói vậy: “Căn nhà của Lâm gia cũ nát xập xệ quá rồi, nửa đêm tuyết rơi lớn, mái nhà sập xuống, nghe nói ông Lâm nhanh chân thoát thân còn bà Lâm thì chạy không kịp cho nên bị đè lên người.”

Lâm Thanh Hoà trầm mặc một chút, cái này là ứng với câu nói vợ chồng như đôi chim trong rừng, rừng cháy thì mạnh con nào con nấy bay đấy hả?

Ngẫm nghĩ một lát, cô lên tiếng: “Hôm nay chúng em về.”

Chị ba Chu liền nói: “Ừ, để tí chị sang báo cho cậu ba Lâm một tiếng.”

Sau khi treo máy, Lâm Thanh Hoà và chồng lập tức lên tàu về quê, giao hết toàn bộ công việc kinh doanh cũng như mọi chuyện trong nhà lại cho ba thằng con trai.

Chuyển tàu chuyển xe, ròng rã mấy ngày trời, cuối cùng cũng về đến huyện thành, hai vợ chồng đi thẳng đến tiệm của cậu ba Lâm.

Lúc này chỉ có mình mợ ba ở đây, thấy anh chị về, mợ vội vàng chạy ra đón.

Vừa bước vào nhà, Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Hiện tại người ở đâu? Bệnh viện hay ở nhà?”

Mợ ba liền nói: “Hôm nọ bệnh viện trả về, tối hôm qua bà đi rồi chị ạ.”

Lâm Thanh Hoà không hề biểu lộ cảm xúc gì, chỉ hỏi tiếp: “Thế thằng ba đâu?”

“Anh ấy về thôn rồi chị”, nói tới đây mợ ba Lâm không nén được bức xúc: “Nhà anh cả với anh hai quá đáng lắm luôn. Đầu mùa đông năm nay, cha A Tú trở về thăm cha mẹ, thấy nóc nhà bị hở cho nên lập tức chở hai xe vật tư về tu bổ. Nhưng anh cả với anh hai chia nhau hết, bởi thế cho nên nhà ông bà mới không chống đỡ được, tuyết lớn một chút là sập ngay.”

Lâm Thanh Hoà nhíu nhíu mày.

Mợ ba càng nói càng tức: “Vào đông, chúng em gửi không ít lương thực, trứng gà với thịt thà trở về nhưng lần nào hai nhà kia cũng xúm lại giành giật. Mà những cái đó thì không nói làm gì, đằng này vật tư để tu bổ mái nhà cũng nỡ lòng chiếm mất của ông bà, thật là hết thuốc chữa!”

Mợ ba nói ra chuyện này chủ yếu là để chị Thanh Hoà biết nhà mình cũng có trách nhiệm với ông bà chứ không phải không. Nhưng trách nhiệm cũng chỉ phần nào thôi chứ vì phía trên vẫn còn hai ông anh trai nữa mà, Lâm gia đâu phải chỉ có mình chồng cô là độc đinh đâu.

Lâm Thanh Hoà đạm mạc hỏi: “Tang lễ khi nào tổ chức?”

Mợ ba trả lời: “Hai ngày nữa đưa tang chị ạ.”

Lâm Thanh Hoà gật gật đầu rồi nói: “Thôi anh chị sang nhà anh ba một lát rồi tí nữa về thôn. À, thằng ba có về nhà không hay ở hẳn dưới đó luôn?”

Mợ ba liền nói: “Dạ có, nhưng tới tối anh ấy mới về chị ạ.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi hai vợ chồng đi sang nhà anh chị ba Chu.

Thấy chú thím tư, chị ba Chu hỏi ngay: “Hai vợ chồng về khi nào thế? Ở lại đây ăn bữa cơm rồi hẵng về thôn nhá.”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Thôi chúng em về đó rồi ăn luôn thể.”

Trao đổi thêm đôi ba câu, Chu Thanh Bách liền đèo vợ về Chu gia thôn.

Vì chìa khoá cửa đều gửi bên chỗ anh chị cả thế nên vợ chồng cô đi thẳng tới đó trước.

Vừa vào sân, chị cả Chu đã nói ngay: “Chị đoán thể nào chú thím cũng về sớm mà. Hôm qua chị mới dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài rồi, lát chỉ việc nghỉ ngơi thôi không cần quét tước gì nữa.”

Tin tức bà Lâm qua đời đã truyền tới bên này. Mặc dù biết thím tư với bên đó có xích mích nhưng dù sao thì nghĩa tử là nghĩa tận, người đã mất rồi dầu gì cũng phải đưa tiễn một đoạn cuối cho phải đạo.

Lâm Thanh Hoà khẽ thở dài: “Tết nhất tới nơi rồi…”

Chu Thanh Bách an ủi: “Thôi, không sao, mai hai vợ chồng mình sang đó.”

“Ngày mai đi làm gì, ngày mốt rồi đi luôn.” Lâm Thanh Hoà nói ngay. Tang sự mấy ông con trai phải có trách nhiệm lo liệu chứ, cô là con gái đã gả ra bên ngoài, chỉ cần tới lúc ấy có mặt là được rồi.

Chị cả Chu vừa nhanh tay chuẩn bị cơm chiều vừa tám chuyện với Lâm Thanh Hoà: “Hiện giờ khắp vùng này đều đang lên án hai ông con trai lớn nhà Lâm gia bất hiếu.”

Thôn nhà họ Lâm cách đây không xa lắm, lại còn là chuyện người chết vì bị tuyết đè cho nên mọi người càng lan truyền nhiều hơn.

Vốn bà Lâm tuổi tác không nhỏ nhưng sức khoẻ trước giờ không có vấn đề gì lớn, thừa sức sống thêm 5, 6 năm nữa tuy nhiên lần này bà ấy bị đập trúng đầu hôn mê ngay tại chỗ, chân cũng bị gẫy làm đôi. Lúc lôi ra khỏi đống đổ nát đưa tới bệnh viện thì cả người đã mất hết ý thức, không còn cảm giác gì nữa rồi. Tuy các bác sĩ đã rất tận tình cứu chữa nhưng bà Lâm vẫn không thể qua khỏi.

Mà càng nói thì càng lộ ra nguyên nhân dẫn tới cái chết của bà Lâm là vì sự ích kỷ của mấy người con trai. Vốn từ đầu mùa lạnh, thằng thứ ba đã chở vật liệu về cho cha mẹ gia cố nóc nhà nhưng lại bị hai ông con lớn cuỗm mất.

Với lại hàng tháng cậu ba Lâm gửi tiền rồi lương thực, thực phẩm về phụng dưỡng, mọi người quanh đây đều biết cả. Một bên hiếu thuận bao nhiêu còn một bên lại bất hiếu bấy nhiêu, vì thế dân làng không tiếc lời chửi rủa, thoá mạ hai thằng con lớn.

Thật ra trong chuyện này anh cả Lâm là người oan uổng nhất, kỳ thực anh không muốn lấy nhưng do nhà chú hai đòi nên vợ anh cũng đi theo giành, thế cho nên mới đâm ra cớ sự này.

Mùa đông nông vụ nhàn rỗi, người nông dân chẳng có việc gì làm nên hầu như mấy thôn xung quanh đây đều đang bàn luận về chuyện nhà Lâm gia.

Buổi tối cậu ba Lâm trở về mới nghe vợ kể vợ chồng chị Thanh Hoà mới đến đây lúc chiều nhưng đã vội vàng về thôn Chu gia luôn rồi.

Cậu ba Lâm gật đầu: “Ngày mai anh lại phải đi nữa.”

Còn vợ và các con thì đợi tới ngày đưa tang sẽ đón về sau.

Ngẫm nghĩ thế nào, mợ ba Lâm liền nói: “À, mọi chuyện em đã kể với chị Thanh Hoà cả rồi, để tránh cho chị nghĩ rằng vợ chồng mình bất hiếu.”

Cậu ba Lâm nhíu mày: “Những cái đó nói với chị làm gì?”

Mợ ba Lâm: “Làm sao lại không được nói, mình đường đường chính chính việc gì phải áo gấm đi đêm. Không nói ra nhỡ đâu chị lại nghĩ rằng hai vợ chồng mình bỏ mặc không có trách nhiệm với ông bà thì sao?”

Nghe vợ nói có lý nên cậu ba Lâm không nói gì nữa.

Tại thôn Chu gia, vợ chồng Lâm Thanh Hoà ăn cơm chiều ở nhà anh chị cả rồi mới quay về nhà mình nghỉ ngơi.

Chuyến này đi quá vội vàng cho nên tương đối mệt mỏi, hai vợ chồng đun nồi nước nóng rửa mặt mũi lau sơ người rồi lên giường ngủ ngay.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Hoà và chồng không nổi lửa thổi cơm mà trực tiếp sang nhà chị cả ăn sáng.

Đang ăn thì anh hai Chu đi vào cười nói: “Chú tư, hôm qua anh nghe tin lại đây thì chị cả bảo chú thím đã về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Chị cả Chu cười hỏi: “Chú hai ăn cơm chưa? Nếu chưa thì ngồi vào bàn ăn luôn thể?”

Anh hai Chu lắc đầu: “Mọi người cứ ăn đi, em đã ăn ở bên nhà rồi.”

Chị cả Chu gật đầu, xới thêm cho chồng một bát cơm rồi nói chuyện phiếm: “Năm nay lạnh quá đi mất, chỉ sợ lại giống như cái mùa đông mấy năm trước thì kinh khủng lắm.”

Anh cả Chu trầm ngâm: “Dù sao điều kiện dạo này đã khá hơn, ít nhiều cũng có thể no bụng chứ nhớ lúc ấy cái bụng chỉ lưng lửng 5, 6 phần thôi.”

Anh hai Chu cười đồng tình rồi sau đó mới quay sang phía vợ chồng Lâm Thanh Hoà, xấu hổ nói: “Thím tư à, anh nghe nói thím đón Tam Ni và Ái Quốc lên Bắc Kinh, Tam Ni mới hạ sinh một thằng cu kháu khỉnh lắm phải không?”

Bình Luận (0)
Comment