Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 534 - Chương 534: Người Tính Không Bằng Trời Tính

Chương 534: Người tính không bằng trời tính Chương 534: Người tính không bằng trời tính

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 534: Người tính không bằng trời tính

Chu Quy Lai lập tức đem tất cả mọi chuyện ra kể một lượt, trong đó nổi cộm nhất là việc Hứa Thắng Mỹ rắp tâm tác hợp Trương Mỹ Liên cho Hổ Tử, nhưng cuối cùng Hổ Tử thì không thành mà lại thành với Hứa Thắng Cường.

Tất nhiên Chu Khải chả lạ gì Trương Mỹ Liên, ngày xưa cô ả không ít lần làm trò trước mặt nó. Vì thế sau khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, đặc biệt khi biết trong đó có bút tích của Hứa Thắng Mỹ thì đầu mày Chu Khải nhăn đùm, nhất thời không còn lời nào để nói.

Chu Quy Lai tiếp tục: “Hiện tại ba đã tuyên bố mặc kệ hai chị em Hứa Thắng Cường rồi.”

Từ đầu tới cuối, Chu Khải chỉ yên lặng lắng nghe. Chứ bây giờ bảo nó phải nói sao được nữa? Chính Trương gia trước đây nhẫn tâm hãm hại ông nội nuôi, bây giờ lại kết tình thông gia với nhà họ Hứa, hừ, không mặc kệ thì còn cách nào khác nữa đâu.

Ngồi thêm một lát, Chu Khải đứng dậy đi về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày nay lắc lư trên xe, nó cũng thấm mệt rồi, phải ngủ một giấc thật sâu cho hồi sức mới được.

Còn lại Chu Toàn, Chu Quy Lai và Cương Tử thì vẫn ở lại trông hàng. Khoảng 6 giờ, Hổ Tử về tới, Cương Tử nhanh nhẹn đứng dậy hâm nóng đồ ăn cho anh trai.

Hổ Tử ngồi vào bàn cầm đũa muỗng rồi cười hỏi: “Mọi người ăn hết cả rồi à?”

Cương Tử gật đầu: “Hôm nay anh Khải về cho nên mọi người ăn sớm chút, chỗ này là phần riêng cho anh đấy, chắc đủ chứ hả?”

Hỏi vậy thôi chứ đủ là cái chắc, một tô bao tử heo hầm gà to vật vã cùng bốn cái màn thầu bằng nắm tay người lớn, từng này thứ nhét vào bụng thì chỉ có no kềnh hông đến tận sáng mai ấy chứ.

Vậy mà Hổ Tử ăn hết mới tài. Làm buôn bán cả ngày, trời lại lạnh cho nên mau đói, Hổ Tử nhanh chóng xử lý gọn gàng cả nước lẫn cái. Xong xuôi, cậu xoa xoa cái bụng căng tròn rồi thoả mãn nói: “Ngon quá!”

Giá kể có thêm thì nó vẫn còn ăn được nữa!

Đợi Hổ Tử ăn xong, Chu Toàn mới lên tiếng hỏi thăm: “Hôm nay anh bán buôn thế nào? Có vẻ không dư lại bao nhiêu nhỉ.”

Hổ Tử gật đầu cười: “Khá tốt.”

Cuối năm giá rét nên nó tập trung tiêu thụ áo bánh mỳ. Mà phải công nhận mặt hàng đó hút khách ghê, một ngày bán ra 7, 8 cái là chuyện hết sức bình thường, thậm chí có những hôm còn bán được tận mười mấy cái luôn.

Từ đầu mùa lạnh tới giờ, tháng nào nó cũng đút túi ngon ơ hai, ba trăm đồng.

Kiếm được nhiều cho nên Hổ Tử càng hăng máu, băng thiên địa tuyết gì cũng chấp hết, gần như sạp hàng của cậu chẳng đóng ngày nào.

Chu Quy Lai chợt nhớ tới cuộc hẹn với Vương Nguyên: “À, hôm nào anh định nghỉ thế? Anh Vương Nguyên nói mời tụi mình đi ngâm suối nước nóng đấy.”

Hổ Tử lắc đầu ngay: “Mọi người cứ đi đi, anh không đi đâu.”

Hôm nọ mợ út đã bật mí cho nó rồi, nhà cô út tốn hai ngàn đồng để chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh, nó cũng rất muốn chuyển cho nên phải tranh thủ kiếm tiền càng nhanh càng tốt. Nhất là lúc này đang mùa cuối năm, sức mua được đẩy cao hơn bao giờ hết, là thời cơ tốt để hốt bạc, nó không thể lãng phí thời giờ vào việc vui chơi giải trí.

Thật ra nó tính về quê rồi ấy chứ, nhưng buôn bán được quá nên quyết định lui lại tới 25 tháng Chạp, vé xe lửa cũng đã đặt xong hết rồi. Mà lần này không chỉ mỗi mình nó, có cả Trần San San nữa, cô ấy muốn về quê chính thức gặp mặt cha mẹ chồng tương lai.

Thấy Hổ tử cương quyết, Chu Toàn và Chu Quy Lai không tiện rủ thêm.

Nhìn đồng hồ thì chưa trễ lắm nhưng lạnh giá thế này chắc có lẽ đã hết khách, ngồi đây cũng chả được việc gì mà chỉ thêm lạnh, vậy nên Chu Toàn liền nói: “Thôi đứng dậy dọn hàng đi, chúng ta về nhà.”

Thu dọn xong xuôi, mấy anh em đi bộ về tiểu khu, tuy nhiên Hổ Tử không lên nhà ngay mà rẽ qua Trần gia tìm người yêu.

Hôm nào cũng vậy, sau một ngày làm việc vất vả, Hổ Tử luôn muốn được ở bên trò chuyện, tâm tình cùng Trần San San. Nếu không chắc tối đó nó ngủ không ngon mất.

Bên này, cặp đôi Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách sau khi ra khỏi rạp chiếu phim liền rẽ qua tiệm thuốc lá kiểm tra xem tình hình kinh doanh thế nào.

Hai nhân viên của tiệm này đều do Mã Thành Dân tuyển. Lâm Thanh Hoà biết họ có quan hệ thân thích với cậu ấy nhưng cô không để tâm cho lắm, chỉ cần làm được việc là được còn lại những cái khác đều không quan trọng.

Tiệm thuốc lá khá đông khách, buôn bán tương đối tấp nập. Vợ chồng Lâm Thanh Hoà không vào trong mà chỉ nhìn sơ qua một chút rồi đi sang tiệm đồ uống.

Năm nào cũng vậy, cứ vào mùa đông là lượng tiêu thụ kem cũng như nước ngọt giảm mạnh nhưng đồ ăn vặt lại cháy hàng liên tục. Lâm Thanh Hoà đi vào trong mua một cân hạt dưa về nhà nhấm nháp cho đỡ buồn miệng.

Xong xuôi, hai vợ chồng sóng vai nhau về tiểu khu. Trên đường đi, Lâm Thanh Hoà cười nói: “Phim càng ngày càng hay anh nhỉ.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách cười cười. Không những hay mà còn to gan lớn mật nữa chứ, phim vừa rồi còn có cả cảnh nam nữ hôn môi mới ghê!

Hơn 8 giờ, hai vợ chồng về tới nhà, chỉ có Chu Khải đóng cửa ngủ trong phòng còn lại mấy anh em chúng nó đều đang ngồi xem TV ngoài phòng khách.

Vừa vào nhà, cô đã trừng mắt mắng thằng ba: “Trời lạnh thế này mà dám ăn kem hả?”

Chu Quy Lai cười ngọt xớt: “Con ăn một cây thôi.”

Lâm Thanh Hoà cảnh cáo: “Bị cảm lạnh đừng có tìm mẹ!”

Chu Quy Lai cười khúc khích: “Một que kem làm sao cảm lạnh được. Con trai mẹ đâu có yếu ớt tới vậy.”

Hai vợ chồng ngồi xuống ghế sô pha uống hớp trà cho ấm người. Nhìn thấy thiếu một đứa, Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Hổ Tử đâu?”

Chu Quy Lai leo lẻo mách: “Anh ấy đi chơi với chị San San rồi.”

Vừa dứt lời thì Hổ Tử đẩy cửa đi vào.

Chu Quy Lai trợn mắt ngạc nhiên: “Má! Thiêng thế! Mẹ em vừa hỏi anh xong.”

Hổ Tử nhe răng cười: “Tại tuyết hơi lớn nên cháu đi hơi chậm.”

Lâm Thanh Hoà uống một hớp trà rồi thủng thẳng phán: “Phải đi chậm thì mới có thể cùng nhau đi tới bạc đầu!”

Hổ Tử đỏ mặt xấu hổ còn Chu Quy Lai phá lên cười ha hả.

Chu Toàn vội vã bịt miệng thằng em: “Khẽ thôi, anh cả đang ngủ.”

Chu Quy Lai nín cười, hạ thấp giọng hỏi: “Năm nay chị Nhị Ni kết hôn rồi, hay sang năm anh cưới chị San San về luôn đi. Đằng nào mấy hôm nữa cũng về quê, khó khăn lắm mới về một lần, tranh thủ lấy cái giấy chứng nhận kết hôn, đãi mấy bàn tiệc rồi lên đây làm mấy bàn mời mọi người nữa, vậy là xong.”

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đồng thời nhìn về phía Hổ Tử chờ câu trả lời.

Cương Tử cũng tán thành: “Ý kiến của Quy Lai được đấy, từ đây về quê đường xá xa xôi cách trở, đi lại một chuyến đâu phải chuyện dễ dàng. Anh à, anh không định rước chị dâu về nhà sớm hả?”

Suy nghĩ một lát, Hổ Tử lắc đầu: “Quá nhanh.”

Đúng là hiện giờ bàn chuyện kết hôn cũng được rồi, cưới xong hai vợ chồng có thể ra ngoài thuê căn phòng trọ. Nhưng Hổ Tử không muốn vậy, nó không muốn cưới vợ với hai bàn tay trắng. Ít nhiều gì cũng phải mua được căn nhà tử tế rồi tính tới chuyện kết hôn cũng chưa muộn. Với lại, hai đứa nó còn trẻ mà, không gì phải vội. Lần này cứ dẫn San San về ra mắt cha mẹ trước rồi nhìn xem thái độ cô ấy ra sao đã.

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đều yên lặng không nói gì nhưng Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy kết hôn lúc này quá sớm. Hiện hộ khẩu của Hổ Tử vẫn còn ở nông thôn, nếu cưới ngay thì Trần San San cũng phải dời hộ khẩu về dưới đó. Rồi sau đó hai vợ chồng lại phải chuyển ngược lên đây, như thế có phải lằng nhằng không?

Tốt hơn hết là lần này Hổ Tử cứ về quê đem sổ hộ khẩu lên, khi nào tích cóp đủ tiền rồi làm thủ tục chuyển hộ khẩu. Như thế là vẹn cả đôi đường, làm một mẻ khỏe suốt đời !

Xem TV thêm một lát, hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Chu Thanh Bách chưa ngủ ngay mà anh ngồi vào bàn lấy sổ sách ra bắt đầu tính toán.

Lâm Thanh Hoà vừa ăn quýt vừa đủng đỉnh nói: “Ôi để mai rồi làm đi anh, có gì đâu mà phải vội.”

Chu Thanh Bách ngước lên nhìn vợ đầy thâm ý.

Làm sao Lâm Thanh Hoà không hiểu ánh mắt này ám chỉ điều gì, cô lập tức bị sặc nước quýt ho lấy ho để: “khụ khụ, anh tính tiếp đi.”

Chu Thanh Bách bật cười thành tiếng, tiếp tục cúi đầu cộng sổ. Sau khi kết toán hết tất cả các cửa hàng, anh liền đứng dậy, tắt đèn rồi nhảy lên giường ôm cô vợ nhỏ vào lòng.

Vốn năm nay Lâm Thanh Hoà không tính về quê, nhưng người tính không bằng trời tính, ngay ngày hôm sau Chu Hiểu Mai tức tốc lại đây báo tin.

“Chị tư, chắc anh chị phải mau chóng về quê một chuyến rồi.”

“Hả?” Lâm Thanh Hoà nghệt mặt chẳng hiểu gì.

Chu Hiểu Mai liền giải thích: “Anh ba gọi điện thoại lên tiệm tạp hoá kế bên tiệm bánh bao nhà em, anh ấy nhắn là cậu ba Lâm nhờ chuyển lời tới chị “bà Lâm hiện đang nguy kịch.”

Lâm Thanh Hoà nhăn mày: “Rõ ràng đợt trước thằng ba mới bảo với chị sức khoẻ hai ông bà ấy tốt lắm cơ mà.”

Đừng tưởng tự nhiên trở thành con gái Lâm gia mà cô có tình cảm với ông bà Lâm. Lâm Thanh Hoà cô trước giờ làm người rõ ràng đâu ra đấy, ai tốt với cô thì cô sẽ tốt lại, còn ai không tốt thì đừng hòng mong chờ gì ở cô. Ngày xưa Chu Thanh Bách bị thương xuất ngũ, cô cố tình sang bên đó thử xem nhà họ thế nào, ai ngờ bọn họ cạn tàu ráo mán. Hừ, họ đã bất nhân thì đừng trách cô bất nghĩa, tốt nhất là đèn nhà ai nấy tỏ, chuyện nhà ai nấy lo!

Bình Luận (0)
Comment