Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 533: Phấn đấu
Chu Khải có chút dở khóc dở cười nhưng nó hiểu bà nhớ thương mình cho nên không nói gì cả.
Bà Chu lại nói thêm: “Bà biết cháu bận rộn nhưng nếu rảnh rỗi thì phải tranh thủ về thăm nhà biết chưa?”
Chu Khải gật đầu: “Dạ vâng, cháu nhớ rồi.”
Chu Quy Lai liền hỏi: “Ông nội nuôi, chúng ta cùng tới nhà tắm công cộng đi.”
Ông Vương trực tiếp đưa chìa khoá phòng cho nó rồi bảo: “Về lấy giúp ông quần áo với khăn tắm.”
Chu Quy Lai lập tức cầm chìa khoá chạy vụt đi, vừa ra tới cửa thì đụng phải Vương Nguyên đang đi vào, trên tay xách hai túi trái cây to đùng, một túi lê và một túi táo tươi roi rói.
Vương Nguyên hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Em đi lấy quần áo cho ông nội nuôi để tí đi tắm.” Chu Quy Lai nói rồi chạy biến.
Vương Nguyên gật gật đầu, bước vào trong sân liền nhìn thấy Chu Khải, anh bất ngờ cười lớn: “Về khi nào thế?”
“Em mới về hôm nay.” Chu Khải đáp lời rồi cười: “Chúc mừng anh rể có được cặp song sinh long phượng nha!”
Đợt trước qua điện thoại, mẹ đã thông báo tin vui này cho nó biết rồi.
Vương Nguyên cười sung sướng: “Đa tạ đa tạ!”
Bà Chu đi ra nhìn thấy cháu rể cầm túi to túi nhỏ thì nhíu mày nói: “Sao lại mua nhiều trái cây thế này, phí tiền quá, hôm qua dượng út mấy đứa mới mua về hai thùng táo.”
Vương Nguyên đặt hai túi lên bàn trà rồi nói: “Vậy ông bà chịu khó ăn nhiều nhiều một chút nha.”
Dứt lời, anh quay sang nói với Chu Khải: “Đợi anh chạy về nhà lấy quần áo rồi cùng đi ha.”
Lát sau, đoàn người khởi hành thẳng tiến nhà tắm công cộng. Cởi bỏ quần áo, mọi người mới phát hiện ra vết thương trên ngực Chu Khải. Mặc dù đã khỏi hẳn nhưng vẫn lưu lại vết sẹo đậm nét.
Chu Quy Lai nhìn thôi cũng cảm thấy đau tê người, nó líu ríu nói: “Thế này mà để mẹ biết được thể nào cũng bắt anh xuất ngũ về gói sủi cảo cho xem.”
Chu Khải lập tức quay sang dặn hai thằng em: “Tuyệt đối không được nói với mẹ đấy biết chưa?”
Chu Toàn nhìn qua vết thương, thoáng nhíu mày rồi gật đầu: “Anh yên tâm, sẽ không nói đâu.”
Vương Nguyên lên tiếng căn dặn: “Phải hết sức cẩn thận đấy.”
Chu Khải gật đầu: “Em biết rồi, lần đó là sơ suất ngoài ý muốn thôi.”
Ông Vương và ông Chu cũng đồng thời nhìn thấy, khỏi phả nói hai ông lo lắng vô cùng nhưng thấy Chu Khải vẫn đi đứng khoẻ mạnh và biết rõ cháu trai sẽ không dễ dàng từ bỏ lý tưởng cho nên hai ông không nói gì.
Vương Nguyên cười hỏi: “Hiện tại một mình có thể chấp được bao người?”
“Cái này tuỳ thuộc vào thân thủ của đối phương.” Chu Khải khiêm tốn trả lời. Nếu là người bình thường, nó thừa sức đánh cả đám, nếu là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ có chút võ vẽ thì chắc hơn mười tên cũng không thành vấn đề, còn với những dạng như cao thủ thế giới ngầm thì nếu đối đầu trực diện một chọi một có thể miễn cưỡng tiếp được mấy chiêu của Chu Khải.
Tham gia quân ngũ đúng là con đường phù hợp nhất với Chu Khải. Bởi vì từ lúc bước vào môi trường này, thiên phú của cậu không ngừng được bộc lộ. Tuy nhiên cậu không bao giờ kiêu ngạo hay chủ quan ỷ vào năng khiếu cá nhân mà càng ra sức huấn luyện không ngơi nghỉ cả về thể lực lẫn chiến thuật. Nhờ thế cho nên dù lúc còn là sinh viên hay khi đã là một chiến sĩ thực thụ thì bản lĩnh của cậu đều vượt xa các đồng đội.
Bởi vậy mà những thuộc hạ của Chu Khải, dù lớn hơn cậu rất nhiều vẫn vô cùng tôn kính và nể phục cậu. Tất nhiên để đạt được kết quả đó thì chính cậu cũng phải phô bày năng lực xuất sắc của mình cho mọi người thấy, đây chính là phương pháp chứng minh thiết thực nhất đối với vị trí chỉ huy quân đội.
Nhìn sang cánh tay cơ bắp cuồn cuộn của cậu em, Vương Nguyên thán phục vô cùng, quả là người luyện võ có khác.
Lại một lần nữa Chu Quy Lai bỗng dưng ngứa miệng: “Anh rể, anh coi chừng đấy, nhất định phải đối xử thật tốt với chị Nhi Ni, bằng không anh Khải đánh một đòn là anh nằm đất luôn đấy.”
Vương Nguyên xua tay: “Ngày mai mọi người đi ngâm suối nước nóng, cho thằng ba ở nhà.”
Chu Quy Lai vội vàng trổ tài nịnh nọt: “Anh rể, anh rể à, em biết anh thương chị Nhị Ni nhất quả đất, anh không tốt với chị ấy thì còn tốt với ai nữa đúng không? Mặc dù bên ngoài có rất nhiều đàn ông trăng hoa nhưng em tin anh rể em không phải là một trong số đó. Anh rể, mai cho em đi cùng với nhớ!”
Vương Nguyên không đáp lời mà trực tiếp xoay lưng ra rồi nói: “Tự nhiên ngứa lưng thế.”
Chu Quy Lai lập tức cầm khăn tay sà tới phục vụ tận tình.
Xung quanh đây mọi người đều như vậy cả, tắm chung, trò chuyện, thay phiên kỳ lưng cho nhau. Nhưng cũng có không ít sinh viên đến từ phương Nam, vì chưa thích ứng được cho nên đi tắm mà vẫn mặc nguyên quần áo, thái độ thì ngượng ngùng e ngại không khác gì con gái. Mà khổ một nỗi càng như vậy càng trở thành tâm điểm khiến mọi người chú ý.
Tắm rửa thoải mái dễ chịu, mọi người thay đồ sạch sẽ rồi lục tục ra về.
Tới Chu gia, vì biết thể nào hôm nay vợ thằng tư cũng nấu món ngon cho nên bà Chu không giữ Chu Khải lại mà chỉ bảo: “Trưa mai sang bà ăn cơm nhá, bà sẽ chuẩn bị nhiều món cháu thích.”
“Vâng ạ.” Chu Khải cười đồng ý.
Trước khi về tiệm sủi cảo, cậu rẽ sang nhà chị Nhị Ni thăm cặp song sinh.
Tiễn cậu em to con ra về, Chu Nhị Ni cười nói: “Đại Oa cao thật đấy, mà càng lớn càng soái khí.”
Chu Tứ Ni cũng cười: “Nếu về thôn thì khẳng định anh Khải cao nhất thôn mình luôn ấy.”
Thật ra cả Nhị Ni lẫn Tứ Ni đều không lấy làm lạ vì trên cơ bản chú thím tư không lùn, thêm vào đó là ngay từ khi còn nhỏ, ba anh em Đại Oa đã được thím tư cực kỳ chú trọng chăm sóc dinh dưỡng. Nhớ lúc ấy, điều kiện kinh tế còn khó khăn, mỗi bữa tụi nó chỉ được ăn no 7 phần thôi nhưng anh em Đại Oa không những được ăn no mà còn được ăn ngon nữa. Ngày nào thím tư cũng đổi món mà toàn là những món hấp dẫn không. Đám nhóc chúng nó tha hồ hâm mộ rớt tròng mắt còn người lớn thì chỉ trỏ sau lưng nói xấu thím ấy hoang phí, không biết cách sinh hoạt.
Nhưng rồi cuối cùng thì sao, có ai qua được thím tư không?
Sau đó, thím tư làm giáo viên trung học còn mua cả sữa bò tươi cho các con nữa chứ. Trời ơi, lúc ấy sữa bò đắt kinh khủng, cả thôn không một ai dám uống, chỉ riêng mình thím là mạnh tay chi tiền, sáng nào cũng có nhân viên giao mấy bình tới tận cửa nhà. À, đám con nít còn đặt biệt danh cho thím tư là bà mẹ số 1 toàn thôn.
Mà bây giờ mới biết, những việc thím tư đã làm không sai tí nào. Hiện giờ Chu Khải, Chu Toàn, Chu Quy Lai đều rất cao, đứa nào đứa nấy toàn mét tám trở lên, chắc chắn cái này có liên hệ mật thiết tới chế độ dinh dưỡng mà khi xưa thím đã cung cấp cho ba anh em nó.
Vương Nguyên cười cười kể lại: “Ban nãy thằng Quy Lai mới cảnh cáo anh nếu không đối xử tốt với em thì nó sẽ bảo thằng Khải tới đánh cho anh một trận.”
Chu Tứ Ni không nhịn được bật cười ha hả, Chu Nhị Ni cũng rất buồn cười nhưng trên tất cả là cảm giác ấm áp vô cùng. Nó xa cha mẹ gả chồng tới tận Bắc Kinh xa xôi, không những vậy nhà chồng lại giàu có quyền quý, nói không thấp thỏm lo âu là giả. Nhưng may mắn vì có gia đình chú thím tư ở ngay đây cho nên Nhị Ni cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
====
Tại tiệm sủi cảo, cả gia đình Chu Thanh Bách quây quần ăn cơm chiều.
Vì hôm nay Chu Khải đi đường xa vất vả cho nên mọi người quyết định ăn sớm hơn thường ngày một chút để Chu Khải còn về nhà nghỉ ngơi.
Vào bàn cơm, chỉ thấy Cương Tử mà không thấy Hổ Tử, Chu Khải liền hỏi: “Ủa, Hổ Tử đâu?”
Lâm Thanh Hoà nói: “Hổ Tử đi bày sạp vỉa hè. Mẹ để phần cơm và thức ăn cho nó rồi.”
Chu Toàn tiếp lời: “Mỗi ngày sát giờ cơm anh ấy mới về, dạo này phấn đấu dữ dội lắm.”
Chu Quy Lai nói chen vào: “Khẳng định là phải nỗ lực phấn đấu rồi. Chuyển hộ khẩu cần tiền, cưới vợ cũng cần tiền, bây giờ không tranh thủ kiếm thì tới lúc ấy không kịp ấy chứ.”
Cương Tử cười hỏi: “Mợ út, sang năm là cháu cũng được ra vỉa hè bày sạp phải không ạ?”
Lâm Thanh Hòa gật đầu: “Bắt đầu từ hè sang năm cháu có thể đi.”
Chu Thanh Bách liền hỏi: “Không học tiếp à?”
“Không không, cháu học vậy đủ rồi.” Cương Tử vội vã xua tay, nó biết cậu mợ út muốn cho mình học rộng hiểu nhiều nhưng học vậy là đủ rồi, thú thực thì nó ham kiếm tiền hơn.
Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Chu Khải: “Ăn nhanh lên rồi về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay di chuyển nhiều chắc cũng mệt rồi.”
“Vâng ạ.” Chu Khải gật đầu đồng ý.
Cơm nước xong xuôi, vợ chồng Lâm Thanh Hoà lại sóng đôi tới rạp chiếu phim. Gần đây có phim mới nhưng bận rộn quá chưa có thời gian đi xem, hôm nay được ngày rảnh rỗi là phải tranh thủ đi ngay.
Chu Khải chưa về tiểu khu vội mà ngồi chơi với mấy đứa em thêm một lát nữa, nó lên tiếng hỏi: “Năm nay ngoại trừ việc chị Nhị Ni và chị Tam Ni sinh em bé thì trong nhà còn phát sinh chuyện gì nữa không?”
Chu Quy Lai nói luôn: “Nhiều cực kỳ mà toàn chuyện khủng thôi, nói ra chưa chắc anh đã dám tin.”