Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 532: Cháu yêu của bà
Ông Quốc Đống ngạc nhiên hết sức: “Để bụng á? Sao con không thấy nhỉ?! Con lại thấy thằng ngốc đó tới giờ vẫn chưa thông suốt đâu.”
Chị Ông trợn mắt mắng: “Cái đồ ế sưng ế sỉa như con thì biết cái gì mà phán?”
Vừa rồi lúc chị hỏi tới vấn đề độ tuổi thích hợp để kết hôn, rõ ràng Chu Khải len lén nhìn Mỹ gia một cái mà lại. Cá gì chị cũng cá Tiểu Khải có ý với Mỹ Gia, còn con bé Mỹ Gia thì sao nhỉ, không biết trong lòng nó có Tiểu Khải hay không nữa?!
Ông Quốc Đống lại một lần nữa bị tổn thương không nói nên lời.
Anh Ông uống hớp trà rồi nói với vợ: “Em đừng có mà hỏi thẳng Mỹ Gia kẻo con bé ngại, chứ anh thấy nó vừa lòng Tiểu Khải rồi đấy.”
Nhất cử nhất động của con gái làm sao qua được mắt anh cơ chứ.
Ông Quốc Đống không dám hó hé nhưng liên tục gật đầu phụ hoạ, cậu cũng thấy em gái mình bóc quýt cho tiểu tử kia nữa, thái độ phải nói là cực kỳ ân cần và chu đáo.
Nghe chồng phân tích có lý vậy nên chị Ông mới không tiến vào phòng quấy rầy con gái, chị cười nói: “Để hai đứa nó từ từ tìm hiểu thêm hai năm nữa rồi sẽ cử hành hôn lễ.”
Anh Ông gật gù, ý kiến này không tồi, 22 tuổi không lớn cũng không nhỏ, tuổi đó kết hôn là vừa đẹp.
===
Lúc này Chu Khải đánh xe quay lại tiệm mới gặp mẹ và hai thằng em vì ban nãy nó về chỉ có mỗi mình ba trông tiệm, còn mẹ và các em đều đã đi dạo thương trường cả rồi.
Nhìn ông anh đi vào, Chu Quy Lai không tiếc lời hâm mộ: “wow anh cả, trông anh lợi hại thật đấy, bộ dáng này mà đi đánh lộn đảm bảo trăm trận trăm thắng!”
Chu Khải nói luôn: “Đợi tốt nghiệp xong vào quân đội rèn luyện 2 năm đi.”
Sắc mặt Chu Quy Lai lập tức thay đổi: “Không đi không đi, em phải ở nhà chăm sóc ba mẹ và ông bà nội, em bận lắm không rảnh luyện tập.”
Chu Khải liếc mắt ghét bỏ: “Không có tiền đồ!”
Chu Quy Lai cười hềnh hệch, tiến tới gần đấm đấm vài cái vào cánh tay rắn chắc của anh cả: “Chậc chậc, cứng như đá luôn!”
Chu Khải không thèm phản ứng thằng em, nó quay sang nói với Lâm Thanh Hoà: “Mẹ ơi, tối nay mẹ cho con trai ăn món ngon gì thế ạ?”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Muốn ăn món gì? Củ cải dưa muối nha!”
Nói rồi, cô đứng dậy mở tủ đông lấy ra cái bao tử heo mới mua hôm qua, đồng thời sai thằng hai đi đun nước chuẩn bị vặt lông gà.
Mỗi lần Chu Khải trở về, Lâm Thanh Hoà liền làm cho nó món gà hầm bao tử heo để dưỡng dạ dày. Tất nhiên dù biết con ở đơn vị được ăn uống đủ chất nhưng cô vẫn không nhịn được lo lắng, phải nhất thiết chính tay bồi bổ cho con trai thì mới yên tâm được vì xưa giờ người đời luôn lưu truyền một câu “30 năm đầu dạ dày dưỡng người, 30 năm sau người dưỡng dạ dày” (1)
Chu Quy Lai tấm tắc nói: “Anh cả về có khác, ngày hôm qua mẹ đi ra chợ đặt liền một lúc 3 cái bao tử heo, còn nói là để dành cho anh, bọn em muốn ăn cũng không được, nhất thiết phải đợi anh về.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Con ở nhà thiếu ăn hay thiếu uống hả?”
Chu Quy Lai lại cười hềnh hệch: “Không có mà, chỉ là con cảm thấy mỗi lần anh cả về là con với anh hai bị ra rìa.”
Chu Khải bật cười: “Hai đứa được cưng cả năm trời rồi còn gì, anh về có mấy ngày nên nhường cho anh là đúng rồi.”
Chu Quy Lai cười ha hả rồi chạy về nhà lấy máy ảnh lại đây kêu anh cả tạo dáng cho nó lưu lại mấy kiểu.
Vừa chụp, Chu Quy Lai vừa lẩm bẩm: “Anh không biết đâu, mẹ nhớ anh lắm đó, mỗi ngày đều phải xem ảnh con trai cưng mấy lần mới chịu được đấy.”
Chu Khải cười cười, phối hợp với ông nhiếp ảnh gia chụp mấy bức cá nhân, sau đó chụp cùng chị mẹ tươi như hoa một bức, chụp cùng anh ba mặt không cảm xúc một bức, thậm chí cả thằng hai đang vặt lông gà cũng không tha, cho vào ảnh làm kỷ niệm luôn.
Xong xuôi đâu đó, Chu Quy Lai mới hài lòng gật gù: “Album ảnh của nhà ta bây giờ đồ sộ lắm rồi, về sau nhất định là của quý của gia tộc, lưu truyền đời đời cho con cháu.”
Từ lúc ba anh em nhỏ xíu, ba mẹ đã có truyền thống chụp ảnh hàng năm. Chính nhờ điều này mà bây giờ bọn nó mới có cái mà hồi tưởng lại những tháng ngày ngô nghê thò lò mũi xanh, mặc quần thủng đít. Thỉnh thoảng rảnh rỗi mang ra ngắm nghía là cả bầu trời tuổi thơ lập tức ùa về trong nháy mắt.
Chu Quy Lai ngứa mồm ngứa miệng nói mà không suy nghĩ: “Bao năm rồi mẹ vẫn trẻ trung như vậy, chỉ có ba…mới mười năm thôi mà đã già đi trông thấy.”
Ngay lập tức hai ánh mắt lạnh như băng của Chu Thanh Bách ghim chặt vào người thằng nhóc thối Chu Quy Lai.
Lâm Thanh Hoà trực tiếp lên tiếng bênh vực ông xã: “Nói hươu nói vượn cái gì đấy, ba con bảo đao chưa lão đâu, oai phong dũng mãnh như thuở đôi mươi ấy chứ, thằng nhóc miệng còn hôi sữa như con thì biết cái gì?”
Được vợ khen ngợi công khai, gương mặt xám xịt, lạnh tanh của Chu Thanh Bách bỗng chốc như tắm gió xuân, rạng rỡ hẳn ra. Mặc dù anh vẫn tiếp tục gói sủi cảo, không lên tiếng nói câu nào nhưng ánh mắt nhìn vợ mềm mại vô ngần, đến nỗi ba anh em Chu Khải nổi hết cả da gà da vịt.
Trời ơi, dù đã quen ăn “cơm chó” nhưng chúng nó vẫn không thể nào chịu nổi!
Lát sau, Chu Thanh Bách liền nói với thằng cả: “Về rồi thì huấn luyện thể dục buổi sáng cho thằng ba đi. Nó mồm mép liên thiên, ra xã hội thể nào cũng bị ăn đập, đánh không lại người ta ít nhiều gì cũng phải học được vài chiêu phòng thủ.”
Chu Khải cười lạnh nhìn về phía thằng ba với hàm ý “chết mày chưa, này thì ăn nói không suy nghĩ này…”
Chu Quy Lai vội vã gào lên: “Ba~, con nói giỡn thôi mà. Thật sự con chưa thấy qua cặp vợ chồng nhà nào xứng đôi vừa lứa như ba mẹ. Ba tuyệt đối là một người đàn ông độc nhất vô nhị, trẻ tuổi đã đẹp, trung niên lại càng khí chất ngời ngời, đặc biệt đẹp đôi với mẹ con. Trăm người xem ảnh thì cả trăm người đều phải thốt lên câu “trời ơi, trai tài gái sắc”!”
Nó bốc phét đấy, lần nào chụp ảnh ba nó cũng chỉ có một vẻ mặt duy nhất đó chính là đơ như cây cơ, đứng cạnh mẹ tươi trẻ hơn hoa quả thực không xứng một tí nào. Mấy thằng bạn cao trung của nó sau khi xem hình cũng đều nhận xét y như vậy.
Thiết nghĩ nếu không phải trước đây ba nó tham gia quân ngũ có tiền trợ cấp tương đối cao thì chắc không có cửa cưới được mẹ nó đâu nhỉ?!
À, tất nhiên đây là những điều thầm kín nằm sâu trong lòng Chu Quy Lai. Có đánh chết nó cũng chẳng dám khai ra trừ khi muốn cuốn gói ra đường ngủ.
Chu Toàn vui sướng khi thấy thằng em lẻo mép gặp hoạ: “Cho dù bây giờ em có nói như tiên nữ với chiến thần thì cũng vô dụng thôi, bớt khua môi múa mép lại, ngày mai đi theo anh cả tập luyện đi.”
Chu Quy Lai nhíu mày, quả này chắc khó thoát thân đây, nhưng không thể chịu một mình được nhất định phải kéo theo ông anh hai này xuống nước: “Anh hai, tương lai muốn học lên cao thì trước tiên phải chuẩn bị thể lực cho thật tốt, có biết không hả? Vậy nên anh cũng phải đi rèn luyện cùng em.”
Chu Toàn nhướng mày cười: “Thường ngày anh rất chăm chỉ chơi bóng rổ chứ không phải kiểu thư sinh yếu ớt nhá. Em đấy, tự lo cho thân mình đi. Ra ngoài mà không biết giữ mồm giữ miệng thể nào cũng bị đánh cho phù mỏ. Ba nói đúng rồi, tốt nhất là bảo anh cả dạy cho vài chiêu phòng thân đi.”
Chu Quy Lai cảm thấy không còn thiết tha gì cuộc đời này nữa: “Vì sao út ít nhà khác đều được nâng niu chiều chuộng còn út ít nhà này lại cứ bị trù dập thế nhỉ?!”
Chu Thanh Bách ghét bỏ nói: “Thằng nhóc thúi như con mà cũng đòi được nâng niu chiều chuộng?!”
Xứng đáng là hòn ngọc quý trên tay được mọi người cưng chiều chỉ có cô con gái út sắp chào đời của anh thôi.
Mỗi người một câu, không khí trong tiệm rộn ràng hơn hẳn. Vì là cuối năm cho nên tình hình kinh doanh tương đối ảm đạm, hầu hết mọi người đều chọn mua sủi cảo sống về nhà luộc chứ ít ai ăn ngay tại tiệm.
Cuối cùng cũng xong khâu sơ chế, Lâm Thanh Hòa cho nguyên liệu vào nồi hầm. Trong lúc đợi chín, cô đuổi ba thằng nhóc ồn ào đi tắm rửa.
Ba anh em định bụng chạy sang rủ hai ông nội đi cùng luôn cho vui.
Trùng hợp thay, lúc này ông Vương đang chơi cờ cùng ông Chu tại Chu gia.
Nhìn thấy Chu Khải trở về, tất cả đều cao hứng cực kỳ, mà người kích động nhất không ai khác đó chính là bà Chu: “Ai da, Đại Oa, thằng cháu yêu của bà, đích tôn của bà, lại gần đây cho bà xem nào, lâu lắm bà không gặp cháu rồi!”
Trong tất cả đám con cháu lớn nhỏ, đứa được bà cưng chiều nhất vẫn luôn luôn là Chu Khải.
Hồi nó còn nhỏ, không ít lần bà len lén luộc trứng gà rồi dúi riêng cho nó ăn. Thỉnh thoảng lại bị chị hai Chu bắt gặp, hồi ấy chưa phân gia cho nên chị hai Chu hậm hực khó chịu lắm.
Chu Khải nhoẻn miệng cười: “Bà nội, năm nay cháu được ở nhà tới mồng 7.”
Tính cẩn thận thì lần này nó được nghỉ hẳn nửa tháng, khó lắm mới lấy được kỳ phép dài như vậy đấy.
Thế nhưng bà Chu lại không cho là như vậy: “Sao sớm thế? Chỉ tới mồng 7 thôi à? Không thể ở nhà tới qua Nguyên Tiêu sao?”
===
(1) 30 năm đầu dạ dày dưỡng người, 30 năm sau người dưỡng dạ dày: trước 30 tuổi, dạ dày hấp thu, cung cấp chất dinh dưỡng cho cơ thể tăng trưởng và phát triển. Qua tuổi trưởng thành cũng là lúc dạ dày suy yếu, con người cần chú trọng điều dưỡng và bảo vệ bộ phận này.