Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 531: Để bụng
Về chuyện của thằng cháu ngoại, bên Chu lão thái sốt ruột gần chết mà Chu gia bên này lại dửng dưng như không. Cực chẳng đã, Chu lão thái đành phải nhờ bà Hồ đi thương thuyết giúp.
Bà Chu không hề hạ thủ lưu tình, vì thừa biết đức hạnh của Chu lão thái nên bà nói thẳng thừng huỵch toẹt, để tránh có người nghe không hiểu rồi lại tưởng bở nữa.
Bà Hồ thẹn quá hoá giận, ôm một bụng phẫn nộ trở về, thuật lại toàn bộ những lời bà Chu vừa nói ban nãy cho Chu lão thái nghe, không quên nhấn mạnh trọng điểm đó là Chu gia người ta không vừa mắt thằng cháu ngoại bảo bối nhà bà.
Chu lão thái nghe xong tức muốn ngất xỉu tại chỗ. Ừ thì Chu gia bên đó có chút tiền nhưng là cái thá gì mà dám chướng mắt thằng cháu ngoại của bà? Cháu bà tốt như vậy có chỗ nào đáng chê? Gả chồng phải gả cho người như nó thì mới được hưởng phúc. Đúng là đồ nhà quê nông cạn!
Bà Hồ chán nản ra về, chẳng thèm đoái hoài thêm nữa, thiệt tình, cứ chuyện gì dính dáng tới Chu lão thái là y như rằng đoản hậu!
Rõ ràng thích cháu gái nhà người ta bỏ xừ đi được nhưng lại làm bộ thanh cao, muốn người ta phải quỵ luỵ nhà mình. Ơ hay, ở đâu ra cái kiểu ngang ngược như vậy? Muốn được việc thì phải tỏ chút thành ý chứ, đằng này thành ý thì không nhưng hống hách lại thừa, hỏng việc là đúng quá rồi còn gì.
Các cụ dạy cấm có sai “ở đời có bốn cái ngu, làm mai, lãnh nợ, gác cu, cầm chầu”, từ giờ bà Hồ sẽ lưu ý thêm điểm thứ 5 là không bao giờ giúp đỡ Chu lão thái nữa!
Vậy là việc này chưa kịp nổi lên một hồi phong ba đã bị chặn đứng từ trong trứng nước. Mọi chuyện xem như kết thúc tại đây, Tứ Ni an toàn, kế hoạch của Chu lão thái và thằng cháu ngoại bị đổ bể.
Tuần cuối cùng của tháng 12, Chu Khải và Ông Mỹ Gia về tới Bắc Kinh.
Hai đứa về tiệm của Chu Thanh Bách trước, ăn một chầu sủi cảo thịt dê no nê rồi Chu Khải mới lấy xe vận tải chở Ông Mỹ Gia về nhà.
Nhìn thấy con gái và con rể tương lai, chị Ông vừa cười vừa nói rối rít tít mù: “Về rồi đấy à, tốt, tốt quá, về là tốt rồi!”
Còn anh Ông thì đột nhiên hiện lên cảm giác con gái dẫn con rể về lại mặt…..
Nói thật thì đối với Chu Khải, anh Ông hài lòng cực kỳ. Thường thường người ta hay chế giễu mấy đứa chân dài tay dài là “đầu óc ngu si tứ chi phát triển”, nhưng Chu Khải hoàn toàn không phải cái kiểu ngốc nghếch ngu đần. Ngược lại, vóc dáng cao to lực lưỡng của nó khiến người bên cạnh cảm thấy an tâm vô cùng, thêm vào đó là gương mặt sáng ngời lộ rõ phong thái tự tin cùng khí chất tinh anh hiếm gặp ở những người trẻ tuổi.
Ừhm, một cậu thanh niên anh tuấn và tài giỏi như vậy làm rể nhà mình thì anh Ông rất lấy làm hài lòng.
Trong lúc anh chồng đang mải mê suy tư thì chị Ông vẫn trong trạng thái vui quá mà cuống cả lên: “Nào, nào, hai con mau ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, để mẹ xuống bếp nấu cho hai tô mì sợi nha.”
Ông Mỹ Gia liền giữ mẹ lại, ấn xuống ghế sô pha rồi nói: “Mẹ à, không cần đâu, lúc nãy con với anh Khải đã ăn sủi cảo thịt dê ở quán chú Chu rồi mới về đây.”
Nghe vậy, chị Ông bật cười nói: “Ừ, chú Chu con làm sủi cảo thịt dê ngon số một. Hôm qua mẹ lười nấu cơm cũng tới đó mua về cho mỗi người một phần thế là xong bữa.”
Sau đó, chị lại bắt đầu rót nước, bóc quýt cho Chu Khải: “Tiểu Khải à, lần này làm phiền cháu đưa Mỹ Gia về nhà, vất vả cho cháu rồi.”
Chu Khải cười: “Không ạ, phải là Mỹ Gia chiếu cố cho cháu mới đúng.”
Ông Mỹ Gia cười khúc khích khoe: “Mẹ, người này bây giờ đắt hàng lắm đấy. Ngồi xe từ đơn vị về tới đây mà có bao nhiêu bác trai bác gái muốn xin số điện thoại. Anh ấy không biết xử lý ra sao liền giả vờ nhắm mắt ngủ li bì.”
Chu Khải hơi xấu hổ, yên lặng ngồi một chỗ ăn quýt.
Chị Ông thì không vui cho lắm: “Mấy người đó kỳ lạ thật đấy, không quen không biết làm sao có thể tuỳ tiện cho cách thức liên hệ được?!”
Ai da, không thể để người khác đoạt mất con rể quý được, bằng không chị sẽ bị tức mà chết!
Anh Ông cũng gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, đối với người không quen tốt nhất nên đề phòng cẩn thận.”
Chu Khải hiểu ý cười nói: “Không có chuyện đấy đâu ạ. Đối với loại sự tình này cháu xin nghe hết theo sự sắp xếp của mẹ. Cháu tin vào ánh mắt của mẹ hơn cả bản thân mình ấy chứ.”
Chị Ông cười ha hả: “Đúng đúng, ánh mắt của mẹ cháu là chỉ có chuẩn xác trở lên. Bác đi mua quần áo loay hoay mãi chẳng chọn được bộ nào ra hồn, mẹ cháu đưa cho bác ba bộ là y như rằng hợp cả ba, thế mới tài chứ.”
Chu Khải cong môi cười tự hào.
Chị Ông lại tiếp tục: “Bác cũng rất tin vào mắt nhìn người của mẹ cháu. Nói ra thì cũng xem như hai bác nhìn cháu lớn lên cho nên rất hy vọng sau này cháu sẽ hạnh phúc. Nhớ là tuyệt đối không được tuỳ tiện cưới vợ biết không? Cứ đợi mẹ cháu sắp xếp cho là tốt nhất.”
Tâm tư Lâm Thanh Hoà thế nào làm sao chị Ông không biết cho nên lúc này mới có thể tự tin nói ra những lời như vậy.
Nãy giờ một mình chị Ông thao thao bất tuyệt nói nghe có vẻ rất hợp tình hợp lý nhưng thực ra mọi người đều hiểu cả. Anh Ông điềm nhiên xem TV giả vờ như không nghe thấy gì, Ông Mỹ Gia đỏ lựng mặt lúng ta lúng túng còn Ông Quốc Đống thì sắp chịu hết nổi luôn rồi.
Chu Khải ho khan hai tiếng, kín đáo đánh mắt về phía Mỹ Gia một cái rồi nói: “Mỹ Gia cũng không nên yêu sớm.”
Chị Ông lập tức căng thẳng nhìn con gái: “Mỹ Gia, con yêu rồi?”
Ông Quốc Đống kiếm được cơ hội chen miệng: “Mẹ, Mỹ Gia lớn rồi mà, có đối tượng cũng là chuyện hết sức bình thường.”
Chị Ông lập tức mắng không thương tiếc: “Con thôi ngay cho mẹ, con còn lớn hơn em nó nữa đấy, sao không thấy con nhiệt tình như thế đi?”
Ông Quốc Đống thức thời lập tức im bặt.
Ông Mỹ Gia bình tĩnh phân trần: “Mẹ, con không có. Là có hai người muốn theo đuổi con.”
Chị Ông sửng sốt một chút rồi hỏi: “Thế con trả lời người ta như nào?”
Chu Khải tiếp lời: “Tất nhiên Mỹ Gia cự tuyệt rồi ạ. Nhưng bên phía viện quân y có rất nhiều thanh niên để ý tới em ấy. Gần đây cháu phải thường xuyên qua bên đó canh chừng.”
Ông Quốc Đống nhướng mày: “Trai chưa vợ gái chưa chồng để ý nhau là chuyện hết sức hiển nhiên, đâu cần chú phải đi canh chừng, hay là chú có ý tứ gì đây?”
Tất nhiên Ông Quốc Đống không phải vô duyên vô cớ nói ra lời này, anh biết ba mẹ mình luôn coi Chu Khải như con rể trong nhà chỉ có điều thằng nhãi này hơi ngốc thì phải, tới giờ này mà vẫn chưa thông suốt.
Chu Khải hơi mất tự nhiên: “Dù gì em cũng phải đề phòng cẩn thận mới được, ngộ nhỡ Mỹ Gia bị người ta lừa thì sao?”
Ông Quốc Đống hỏi tới: “Chỉ thế thôi? Không có ý gì khác nữa à?"
Chu Khải vội vàng chuyển đề tài: “Đại ca, công tác của anh hiện giờ sao rồi, đã ổn định hết chưa?”
Ông Quốc Đống chưa kịp nói gì thì đã bị mẹ cướp lời: “Ổn rồi, mọi thứ đều ổn chỉ có hôn nhân đại sự là không ổn thôi. Già khú đế mà vẫn chưa có vợ. Bác là bác cảm thấy 22, 23 tuổi kết hôn là đẹp nhất. Tiểu Khải, cháu nói có đúng không?”
Chu Khải, thanh niên 21 tuổi, bối rối cầm chén nước tiện thể liếc sơ qua Mỹ Gia một cái rồi mới trả lời: “Đúng ạ.”
Cả anh chị Ông đều gật đầu tỏ ý hài lòng.
Ông Mỹ Gia lột một quả quýt đưa cho Chu Khải.
Ông Quốc Đống lại một lần nữa tìm thấy cơ hội lên tiếng: “Em gái à, bóc cho anh một quả với. Em đã chiếu cố cậu ấy dọc đường đi rồi còn gì, giờ về nhà rồi nha…”
Ông Mỹ Gia trực tiếp bóc cho ông anh hai quả với hàm ý “anh ăn đi và nói ít lại”.
Chu Khải bật cười, cậu rất thích Ông gia, đây là điều không thể phủ nhận. Hồi còn học đại học, Chu Khải thường xuyên tới đây, không chỉ ăn uống, vui chơi mà còn ngủ lại qua đêm.
Ngồi chơi mãi tới hơn một giờ đồng hồ sau, Chu Khải mới đứng dậy ra về.
Chị Ông thì vẫn cao hứng không thôi: “Nhìn Tiểu Khải càng ngày càng có tinh thần nhỉ.”
Anh Ông gật đầu đồng tình: “Ừ, rất không tồi.”
Ông Quốc Đống liền nói: “Ở chỗ chúng con cậu ấy có tiếng là mãnh hổ có dũng có mưu, là quan mới xuất sắc nhất đấy.”
Chị Ông vội vàng hỏi chuyện Chu Khải ở trong quân đội, Ông Quốc Đống liền kể hết những gì mình biết cho mẹ nghe.
Nghe xong, chị Ông lại càng hài lòng hơn gấp bội. Sau đó sực nhớ tới chuyện con gái đang có nhiều đối tượng vo ve xung quanh, chị lập tức cảnh cáo: “Mỹ Gia, con phải nhớ kỹ cho mẹ tuyệt đối không được đồng ý với bất kỳ ai. Mẹ là mẹ phải làm thông gia với nhà dì Lâm đấy. Trong mắt mẹ, không có thông gia nào tốt bằng dì ấy đâu.”
“Con mệt rồi, con về phòng nghỉ đây.” Ông Mỹ Gia xấu hổ, hấp tấp đứng dậy rồi chạy như ma đuổi.
“Ơ cái con bé này…” Chị Ông gọi với theo.
Anh Ông bật cười: “Con gái lớn rồi biết xấu hổ ngượng ngùng, em đừng có nói mãi vấn đề này.”
Chị Ông lại cười tủm tỉm: “Em thấy Tiểu Khải rất để bụng Mỹ Gia nhà chúng ta đó. Tốt nhất là Mỹ Gia đừng có lộn xộn, bằng không có chết em cũng không đồng ý đâu!”