Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 530: Bị ghét bỏ
Bà Chu mỉm cười mãn nguyện, Nhị Ni và Tam Ni, xem ra hai cô cháu gái này của bà đều được sinh vào giờ lành cho nên bây giờ chúng mới được hưởng những tháng ngày hạnh phúc. Âu cũng mừng cho hai đứa nó, suy cho cùng thì phận đàn bà con gái đâu mong gì cao sang, chỉ mong có một điểm tựa vững chắc và một mái ấm bình yên mà thôi.
Chu Tứ Ni ăn hai quả quýt, ngồi nói chuyện với bà và cô út một lát rồi lại đi về nhà chị hai, không thôi hai đứa nhóc dậy là thể nào cũng khóc nhắng cả lên.
Tứ Ni đi rồi, Chu Hiểu Mai liền kể cho mẹ nghe chuyện ban nãy ở ngoài cổng.
Bà Chu hừ lạnh: “Tứ Ni không phải Thắng Mỹ mà nói ngọt dăm ba câu là có thể dễ dàng dụ dỗ, mặc kệ bà ta đi.”
Gớm chết, dạo này cái bà Chu lão thái suốt ngày sang đây khen cháu ngoại mình tốt thế này giỏi thế kia nhưng nào ai đã nhìn thấy người bằng xương bằng thịt bao giờ. Nếu đúng như lời bà ta nói thì sao không dắt thằng cháu quý hoá tới đây mà chỉ nói suông vậy? Đúng là không có thành ý.
Quả thực bà Chu cực kỳ chướng mắt Chu lão thái nhưng nếu cháu ngoại bà ta thật sự tốt như trong lời kể thì có thể suy xét tới việc làm mai cho Tứ Ni nhà này.
Vì bà nghĩ nếu Tứ Ni cũng gả chồng Bắc Kinh thì hai chị em nó sẽ ở gần gũi, thuận tiện qua lại chiếu cố, giúp đỡ lẫn nhau. Được như vậy thì còn gì bằng nữa.
Nhưng đấy là với điều kiện thằng cháu nhà Chu lão thái thật sự tốt cơ, chứ cho tới giờ này bà Chu vẫn chưa nhìn thấy mặt mũi nó tròn méo ra sao đâu, vậy nên Chu lão thái có tâng bốc lên tận mây xanh thì cũng mặc kệ, tới khi nào bà được nhìn thấy tận mắt mới tính.
Và bà Chu cũng không phải đợi lâu vì có lẽ bên nhà họ đã sốt ruột lắm rồi. Độ mấy ngày sau, Chu lão thái sửa sang tút tát lại cho thằng cháu hết mức có thể rồi dẫn nó sang gặp bà Chu.
Tiếc thay, chỉ mới ánh mắt đầu tiên bà Chu đã không ngần ngại cho nó vào sổ đen.
Trời ơi, đùa à? Thanh niên gì mà gầy tong gầy teo như con khỉ khô, khí chất thì không đoan chính, vẻ bề ngoài luộm tha luộm thuộm, chẳng chỉn chu ra hình ra dáng gì hết, ấn tượng đầu tiên cho thấy đây chính là một người tuỳ tiện, qua loa đại khái.
Còn thêm cả vấn đề chiều cao nữa, lùn một khúc thế này thôi ấy hả? Chẳng cần xét tới ba anh em Chu Khải, chỉ cần lôi đại Hổ Tử hay Cương Tử ra so cũng thừa sức ăn đứt nó.
Nhìn kiểu này chắc chỉ cao hơn Tứ Ni một chút xíu thôi à?!
Bà Chu liếc mắt đánh giá một lược rồi nhíu mày tỏ vẻ không ưng.
Chưa kịp hồ hởi vào đề thì đã bị thái độ thờ ơ, lãnh đạm của bà Chu dập tắt hết thảy, Lý Thái, cháu ngoại Chu lão thái lập tức nhíu mày không vui.
Nếu không phải bà ngoại hắn nói nhà gái rất có tiềm lực, có thể kiếm được vị trí công tác tốt thì còn lâu hắn mới xuống nước để mắt tới đồ con gái nhà quê. Ấy thế mà không ngờ cái bà già quê mùa này còn làm bộ làm tịch không biết lượng sức mình. Đáng lẽ gặp nó phải vồn vã nhiệt tình như vớ được vàng mới đúng chứ nhỉ?!
Vậy là câu chuyện chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết từ trong trứng nước. Chu lão thái đành phải ngậm ngùi lôi thằng cháu ngoại ra về.
Vừa vào tới cổng, bà đã mắng ngay: “Sao cháu ngốc thế hả, cái bà già ấy có thái độ thế nào thì cứ mặc xác bà ta, cháu chỉ cần cưới cháu gái nhà đó về là được rồi.”
Sau đó bà liền đem chú thím tư và anh rể của Chu Tứ Ni ra kể một lượt. Lúc này, Lý Thái mới khinh khỉnh nói: “Để xem mặt mũi cô ta thế nào đã, chứ cháu không muốn bản thân mình chịu thiệt thòi đâu đấy.”
Thấy thằng cháu nghe lọt tai những lời mình nói, Chu lão thái tươi cười hài lòng: “Khẳng định cháu sẽ không chịu thiệt thòi, con bé nom cũng được lắm.”
Bởi vì vốn có định kiến gái quê xấu xí, cộng thêm thái độ dửng dưng của bà Chu, cho nên Lý Thái không đặt nhiều hy vọng lắm. Chỉ là không ngờ lúc nhìn thấy Chu Tứ Ni, Lý Thái lập tức ngây ngẩn mất hồn mất vía.
Chu Tứ Ni không thuộc diện xinh đẹp mỹ miều nhưng tuyệt đối không phải loại ma chê quỷ hờn. Các đường nét trên gương mặt con bé rất hài hoà ưa nhìn, vóc dáng mảnh mai dong dỏng cao, có thể nói Tứ Ni là điển hình của kiểu con gái dễ thương, càng nhìn càng ưng mắt.
Trong lúc Lý Thái đang đứng tạo nét, đợi người đẹp đến bắt chuyện với mình thì không ngờ Chu Tứ Ni lại chẳng thèm liếc nhìn một cái, trực tiếp đi thẳng vào Chu gia, đóng sập cổng lại.
Chuyện này Lâm Thanh Hoà biết được cũng nhờ nghe qua lời kể của cô em chồng.
Hôm nay, Chu Hiểu Mai xách lại đây hai túi bánh bao lớn, bên trong đựng rất nhiều loại khác nhau.
Vừa đặt mông xuống ghế là cô bĩu môi nói ngay: “Người gì đâu mà gầy tong gầy teo, ốm yếu không khác gì con gà rù mà tự cao tự đại phát sợ luôn.”
Lâm Thanh Hoà cười cười, cầm một cái bánh bao nhân rau củ, cắn một miếng rồi nói: “Dặn Tứ Ni chú ý chút là được.”
Chu Hiểu Mai xì một tiếng: “Ôi còn lâu Tứ Ni mới thèm nhìn tới cái ngữ đấy.”
Thấy chuyện này cũng thú vị cho nên buổi trưa, Lâm Thanh Hoà liền tám với chị Ông.
Chị Ông cầm cái bánh bao ăn rồi nói: “Em thật sự không tính suy xét lại một chút à? Chị công nhận cái thằng ranh Quốc Đống nhà chị chẳng có tiền đồ gì cả nhưng chắc chắn nó sẽ là đứa biết thương vợ.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chị à, chị sớm từ bỏ ý định này đi thôi. Em đoán chắc từ lúc cậu chàng về tới nay chị đã giới thiệu rất nhiều cô rồi đúng không, vậy mà nó vẫn không ưng thì khó lắm.”
Hễ nhắc tới chuyện này là chị Ông não hết cả ruột, miếng bánh bao đang ngon tự nhiên vào tới cổ họng lại trở nên khô khốc, chị thở dài nói: “Chị chẳng biết nó muốn tìm cái kiểu gì nữa. Giới thiệu biết bao nhiêu cô mà nó đều không chịu ai, kiểu này không được, kiểu kia cũng không xong, chẳng biết đường nào mà lần với nó.”
Đi gặp mặt con gái nhà người ta mà chỉ đi một lần duy nhất, không bao giờ phát triển được cuộc hẹn thứ hai, riết rồi chẳng ai muốn đứng ra giới thiệu mai mối cho nó nữa.
Lâm Thanh Hoà cười cười, nhìn đi, cậu ấy yêu cầu cao như vậy thì làm sao giới thiệu cho Tứ Ni nhà mình được chứ.
Lâm Thanh Hoà khéo léo dời đề tài: “Mấy ngày nữa là Mỹ Gia với Tiểu Khải về rồi. 30 Tết năm nay nhà chị sang bên em cùng ăn bữa cơm tất niên nha. Năm mới năm me càng đông người càng náo nhiệt, vui vẻ.”
Chị Ông cười cười: “Thế thì ngại chết, bên này nhà em đã đông đúc lắm rồi.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Nào có đông lắm đâu chị, tụi nhỏ phải qua bên nhà cha mẹ chồng em đón Tết với ông bà.”
Chị Ông bắt đầu động lòng nhưng ngoài miệng vẫn bảo: “Chỉ sợ lão Ông lại mắng chị cho xem.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Mắng cái gì mà mắng. Chị cứ xách vài thứ tượng trưng lại đây là được. Tết nhất phải đông vui thì mới có không khí chứ.”
Chị Ông gật gù thích thú: “Được được, à này hôm đó em bảo cả con bé Tứ Ni nữa nhá.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Được rồi, nhưng em không nói gì đâu nhá, em chỉ bảo nó lại ăn cơm tất niên thôi đấy.”
Kể ra chị Ông rất có lòng, riêng vấn đề này chị đã nói đi nói lại rất nhiều lần, thái độ thì thập phần chân thành cho nên cự tuyệt hoài cũng kỳ. Vì thế Lâm Thanh Hoà quyết định cứ để mọi thứ diễn ra theo chiều hướng tự nhiên, cô sẽ không nói gì trước với Tứ Ni. Giả dụ sau hôm đó mà Ông Quốc Đống có ý tứ với con bé thì tới lúc ấy nói ra cũng chưa muộn.
Còn lỡ như Tứ Ni không ưng Quốc Đống thì cậu chàng tự chịu đi thôi, việc này không liên quan tới Lâm Thanh Hoà cô.
Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ Lâm Thanh Hoà thừa biết rất khó xảy ra. Bởi điều kiện của Ông Quốc Đống quá tốt, cậu ấy có công ăn việc làm ổn định, lại còn là người có địa vị xã hội nhưng rất khiêm tốn và hiểu lễ nghĩa. Về phần gia cảnh thì càng khỏi phải bàn, là chỗ đi lại thân quen cho nên Lâm Thanh Hoà biết Ông gia là một gia đình có gia giáo, ai về làm dâu sẽ không phải lo lắng mẹ chồng nanh nọc cay độc dẫn tới mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu như những nhà khác.
Vậy nên nếu việc thành, tất nhiên Lâm Thanh Hoà sẽ rất vui nhưng cô cũng không ôm bất cứ hy vọng gì. Vẫn là câu nói đó, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên là được.
Nhận được lời chấp thuận của Lâm Thanh Hoà, chị Ông cao hứng vô cùng. Vừa tan làm về tới nhà là chị bàn bạc với anh Ông ngay. Nói là bàn bạc cho oai vậy thôi chứ thật ra hai bà vợ đã ấn định xong xuôi cả rồi, anh Ông cứ thế làm theo là được.
Tuy rằng tất niên sang làm phiền nhà người ta thì không được hay cho lắm, kể cả có xách theo quà biếu thì anh vẫn rất ngại, nhưng vì tương lai của thằng con trai, anh đành gạt bỏ hết vậy.
Anh cũng đã gặp Chu Tứ Ni rồi, phải công nhận cô bé đó khá tốt, tính tình nhanh nhẹn, hoạt bát, làm việc gì cũng gọn gàng lưu loát, lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nghĩ tới đây, anh Ông liền đánh ánh mắt về phía thằng con trai cả nhà mình với hàm ý không thể rõ ràng hơn “Già đầu rồi, lần này cố mà nắm bắt cơ hội con nhé!”
Ông Quốc Đống: “……” Đang yên đang lành ngồi không cũng trúng đạn, chẳng hiểu ba mẹ làm sao nữa, rõ ràng cậu mới 28 cái xuân xanh thôi mà trong mắt ba mẹ lúc nào cũng như kiểu 38, bốn chục không bằng?!
Nhìn cậu thật sự già cỗi vậy sao? Bỗng nhiên thấy hoang mang về cuộc đời quá!
Ngẫm nghĩ thế nào, Ông Quốc Đống đánh liều mở miệng: “Con đang tìm nhà rồi, sang năm con tính thuê nhà, dọn ra ngoài ở riêng.”
Anh Ông thờ ơ nói: “Muốn dọn thì dọn đi.”
Chị Ông cũng hùa theo chồng: “Ừ, đừng tính nữa, làm liền đi con, nhớ dọn cách xa đây một chút.”
Cứ tưởng ba mẹ sẽ giữ lại, nào ngờ….Ông Quốc Đống tổn thương gần chết. Lại một lần nữa nội tâm cậu gào thét dữ dội, căn nhà này không có nhân quyền, rõ ràng là con trai cả mà bị ghét bỏ không khác gì cái giẻ lau nhà! Ông trời ơi, còn thiên lý nữa hay không đây?!