Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 529 - Chương 529: Rắn Chuột Một Ổ

Chương 529: Rắn chuột một ổ Chương 529: Rắn chuột một ổ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 529: Rắn chuột một ổ

Lâm Thanh Hoà cực kỳ hài lòng về Chu Tứ Ni, con bé là nữ nhưng rất có chí tiến thủ, cần cù chịu khó đặc biệt là tính tình trong sáng, lạc quan, lúc nào nó cũng tràn đầy nhiệt huyết, bừng bừng khí thế như mặt trời ban trưa vậy đó.

Bởi vậy cho nên Lâm Thanh Hoà mới không muốn giới thiệu Tứ Ni cho Ông Quốc Đống. Ừ thì Ông Quốc Đống không kém nhưng chính vì cậu ấy ưu tú thành ra cô mới lo lắng Tứ Ni sẽ bị tổn thương. Cho nên làm cái gì thì làm, nhất định không thể gây hoạ cho cháu gái nhà mình.

Một người như Ông Quốc Đống còn bị loại thì thằng cháu ngoại nhà họ Chu bên kia càng không cần phải bàn.

Những cái khác chưa cần nói tới, chỉ riêng cái độ tự luyến của nhà đó đã khiến người khác ngán ngẩm rồi. Cho tới bây giờ Lâm Thanh Hoà vẫn còn nhớ như in vụ của Hổ Tử, khi khổng khi không mà bà cháu nhà đấy tự biên tự diễn như đúng rồi, quả thực nực cười!

Chu Hiểu Mai hừ hừ: “Đức hạnh của bà già đó ra sao làm gì có ai không biết nhưng bà ta lại cứ nghĩ mình hay. Mỗi lần nói chuyện với mẹ chúng ta là lại tỏ vẻ bố thí, khinh khỉnh. Năm ngoái em đã phát hiện có gì đó không ổn rồi nhưng bẵng đi một thời gian thấy êm êm, em lại tưởng mình hiểu lầm hoá ra không phải, bây giờ bà ấy lại tiếp tục tiến hành đấy.”

Lâm Thanh Hoà không để ý cho lắm, đoán đại một câu: “Chắc cháu ngoại bà ấy bị người ta vứt bỏ rồi, cho nên mới kiếm tới Tứ Ni nhà mình.”

Ấy vậy mà trúng thật mới siêu chứ!

Hiện tại cháu ngoại Chu lão thái vừa thất nghiệp vừa thất tình, đang ngồi ở nhà treo mỏ. Thực ra nói thất tình thì hơi gượng ép vì trên cơ bản là cháu bà ta đi van xin lạy lục người ta còn người ta chỉ treo ở đó thôi, chưa nhận lời yêu đương gì hết.

Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp ai ngờ đùng một cái, vào tháng trước tên đó bị mất việc, thế là cô gái kia thẳng thừng cắt đứt quan hệ.

Chính vì thế đứa con gái thứ hai của Chu lão thái mới chợt nhớ tới con bé nông thôn mà trước đây mẹ từng đề cập đến. Thật ra cô ta rất kỳ thị người nhà quê nhưng thấy bảo chú thím tư của con bé đó làm ăn giàu có, rồi anh rể là ông chủ nhà máy, thôi thì đành để con trai mình chịu thiệt thòi lấy gái quê vậy. Dù sao cũng đổi lấy được một vị trí công tác xem như không có hại gì.

Sự việc bất ngờ đổi chiều nên dạo này Chu lão thái mới năng sang bên đây tìm bà Chu trò chuyện hòng khơi dậy tình cảm đôi bên.

Lâm Thanh Hoà thì chẳng để chuyện này trong lòng cũng chẳng thèm nhắc tới vì trên cơ bản nó hoàn toàn không có khả năng xảy ra thì nói làm gì cho tốn hơi?!

Hai chị em tắm xong liền chia tay ai về nhà nấy. Thế nhưng vừa về tới đầu đường, Hiểu Mai đã nhìn thấy Tứ Ni đang nói chuyện cùng Chu lão thái.

Chu Hiểu Mai tối sầm mặt, lập tức quát lên một tiếng sắc lạnh: “Tứ Ni.”

Hứa Thắng Mỹ bị bà Hồ lừa một lần là đủ lắm rồi, không thể để chuyện tương tự xảy ra lần thứ hai!

Chu Tứ Ni vội chạy về: “Cô út.”

Chu Hiểu Mai quát: “Trời lạnh thế này sao không vào nhà đi còn đứng ngoài này làm gì. Đi vào, nhanh!”

Nói rồi, không thèm để ý tới Chu lão thái, Hiểu Mai đẩy Tứ Ni vào sân rồi tiện tay đóng sầm cổng lại.

Vào tới bên trong, cô liền thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Chu Tứ Ni bối rối: “Cháu cũng không biết nữa, tự nhiên bà ấy mời cháu sang nhà uống trà, cháu cũng đang tìm cách từ chối.”

Nó với Chu lão thái trước giờ không thân và nó cũng thừa biết bà nội không ưa bà ta cho nên hoàn toàn không có ý định uống trà nói chuyện phiếm gì hết. Chỉ là không hiểu tại sao tự nhiên hôm nay bà ấy chặn nó lại rồi vồn vã hỏi thăm, thái độ phải nói là thập phần thân thiện và nhiệt tình. Chính bản thân nó cũng đang hoảng sợ đây này.

Chu Hiểu Mai lạnh mắt cảnh cáo: “Từ chối là đúng rồi. Nếu cháu muốn gả vào Chu gia bên đó thì cứ nhận lời đi.”

Chu Tứ Ni sợ hết hồn: “Cái gì cơ ạ?”

Chu Hiểu Mai bĩu môi: “Thế cháu nghĩ tự nhiên người ta tốt với cháu chắc? Bà ấy đang có ý định làm mai cháu cho thằng cháu ngoại của bà ấy đấy. Lúc nãy cô với thím tư mới nói chuyện này xong. Cô út cảnh cáo cháu, phải tỉnh táo lên đừng để bị dụ dỗ biết chưa? Nếu cháu mà làm ra cái loại chuyện giống con Hứa Thắng Mỹ thì cô và thím tư sẽ không tha cho cháu đâu!”

Chu Tứ Ni vội vã xua tay: “Sẽ không sẽ không, cháu khẳng định sẽ không đi theo vết xe đổ của chị Thắng Mỹ.”

“Tốt nhất là nên như thế.” Chu Hiểu Mai nói rồi không quên cặn dặn thêm: “Cả hai bà già hàng xóm đều không phải người tốt, cháu nhớ đề phòng cẩn thận đó.”

Trong mắt Chu Hiểu Mai, Chu lão thái và bà Hồ chính là rắn chuột một ổ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã!

Chu Tứ Ni răm rắp gật đầu đồng ý.

Dặn dò xong, hai cô cháu liền đi vào phòng khách.

Lúc này, bà Chu đang xem TV với hai cô con gái út nhà Hiểu Mai, thấy Tứ Ni tới bà liền hỏi: “Tứ Ni tới đấy hả? Chị hai cháu thế nào rồi? Cặp song sinh ăn uống tốt chứ?”

Chu Tứ Ni ngoan ngoãn đáp: “Bà yên tâm, tất cả đều tốt cả. Hai đứa nó ngủ rồi cho nên cháu mới tranh thủ sang đây thăm ông bà. Ủa, ông nội đi đâu rồi hả bà?”

Bà Chu ghét bỏ bĩu môi: “Ông cháu với ông Vương được Tam Oa dẫn đi ngâm suối nước nóng rồi. Đúng là chẳng biết tiết kiệm gì cả, đi ra nhà tắm công cộng tắm ù một cái cũng vậy thôi.”

Vốn bà vẫn nghĩ phí dịch vụ 10 đồng nhưng thực tế đã tăng lên 20 đồng từ lâu rồi. Tuy nhiên đợt này Chu Quy Lai dẫn hai ông tới khu suối mới, đang trong thời gian khuyến mãi nên giá vé chỉ có 15 đồng một người thôi.

Lại nói tới Chu Quy Lai, gần đây nó hiếu thuận vô cùng, hễ rảnh một cái là sẽ dẫn hai ông nội đi chơi, khi thì đi dạo, chụp ảnh khi thì đi ăn cơm gì đó.

Mà cũng bởi vì như vậy mà lúc nào hai ông cũng phơi phới gió xuân, gặp ai cũng tự hào khoe dạo này bận lắm, phải cùng thằng cháu nội đi đây đó ngắm phong cảnh không có thời gian chơi cờ.

Chu Hiểu Mai ngồi xuống, đặt mấy quả quýt vào tay Tứ Ni rồi nói: “Vất vả cho cháu rồi, trông trẻ con là cực nhất.”

Bà Chu không đồng ý: “Trông trẻ con có gì mà cực, mưa không tới mặt nắng không tới đầu, sướng muốn chết.”

“Con cảm thấy chẳng sướng tí nào.” Chu Hiểu Mai bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian khi còn ở huyện thành, phải nghỉ việc ở nhà trông con. Khi ấy cô gần như bị khủng hoảng, cả ngày quần quật với một đống công việc, lúc nào cũng đầu bù tóc rối, quần áo thì lôi thôi luộm thuộm, đến lúc đi ngủ cũng chưa hết việc nữa, thậm chí còn chẳng kịp ngẩng đầu ngắm mặt trời thì ông trời đã lặn mất tiêu rồi…cái cảm giác…ưhm…ôi cô sẽ không bao giờ muốn sống lại những ngày tháng đó đâu!

“Dạ, cũng không tới nỗi nào ạ.” Chu Tứ Ni cười cười nói. Hai đứa con nhà chị Nhị Ni tương đối ngoan, chỉ cần no bụng và thay tã sạch là tụi nó sẽ ngủ yên, không quấy khóc.

Bà Chu bỗng nhiên nghĩ tới Tam Ni: “À, hình như bên Tam Ni chưa có máy giặt, thời tiết lạnh thế này không biết vấn đề tã lót xử lý ra sao?”

Vì đã từng giúp chị Tam Ni ở cữ một tháng cho nên Chu Tứ Ni trả lời ngay: “Anh ba giặt bà ạ, giặt xong anh ấy phơi một đêm cho ráo nước rồi hong trên nắp nồi, chừng nửa ngày là tã khô.”

Một cái máy giặt có giá vài trăm đồng, thực ra số tiền này không đáng là gì đối với Lâm thanh Hoà nhưng cô không định giúp nhiều như vậy. Đã giúp hai vợ chồng Tam Ni mua cửa hàng là được rồi, còn những thứ khác thì thôi. Dù sao thì câu “một chén gạo ân, một đấu gạo thù” vẫn luôn có đạo lý của nó. Hơn nữa hai vợ chồng phải tự dìu dắt nhau bước qua gian nan vất vả thì cuộc sống mới có ý nghĩa.

Con người rất giỏi, khi đứng trước nghịch cảnh họ luôn nghĩ ra cách để khắc phục. Ví như Lý Ái Quốc chẳng hạn, hồi xưa trời chưa lạnh thì anh gom toàn bộ tã dơ lại tới tối mới giặt một lần. Nhưng giờ trời lạnh rồi anh liền thay đổi chiến thuật, con tè một cái là đi giặt ngay, phơi cho ráo nước rồi hong trên nắp nồi, đảm bảo lúc nào con trai cũng có tã khô để thay.

Bà Chu nghe vậy thì gật đầu, không nói gì nữa. Ôi, ngày xưa bà cũng làm vậy mà, so ra thì bây giờ chúng nó đã sướng hơn nhiều rồi ấy chứ.

Hồi Tam Ni ở cữ, bà cũng cho nó 5 đồng để mua thịt ăn. Ấy vậy mà hai đứa nó lại đưa lại một con gà và cả rổ trứng đầy ụ.

Nhưng nghe nói thím tư nó có cho một cân bong bóng cá để thỉnh thoảng Lý Ái Quốc hầm cho vợ tẩm bổ, như vậy bà cũng yên tâm rồi, mẹ ăn đủ chất thì mới có đủ sữa cho con bú.

Bình Luận (0)
Comment