Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 528: Học việc
Chị Ông tâm sự: “Thật ra chị cũng từng nghĩ tới nhưng chưa biết nên làm cái gì thì thích hợp.”
Lâm Thanh Hoà liền đưa ra kiến nghị: “Chị mua cái mặt bằng rồi mở cửa hàng thời trang hoặc hải sản khô đều được.”
Để có thể thoải mái đưa ra lời kiến nghị như vậy, hoàn toàn là dựa trên tình cảm thân thiết giữ hai chị em, chứ với người khác còn lâu Lâm Thanh Hoà mới chỉ điểm.
Chị Ông sửng sốt: “Như vậy không phải là cạnh tranh trực tiếp với em hay sao?!”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thị trường Bắc Kinh rộng lớn như vậy làm sao em bao thầu hết được mà nói là cạnh tranh. Nhưng nếu thực sự chị suy xét đề nghị của em thì cứ mở cửa hàng xa chỗ em ra là được.”
Nghe thấy hai người phụ nữ nói chuyện, anh Ông lập tức xen vào: “Mở cái gì mà mở, em cứ ở nhà chơi là được, đã có cha con anh đi làm kiếm tiền rồi còn sợ không có tiền cho em tiêu chắc.” Chị Ông đang cực kỳ hứng thú với lời đề nghị của Lâm Thanh Hoà nên quay sang nói với chồng: “Vấn đề không nằm ở chỗ đó mà là em ở nhà chán đến độ sắp mốc cả người lên rồi đây này.”
Anh Ông hỏi ngược lại: “Thế em có biết làm buôn bán không?”
Chị Ông lập tức nghẹn họng, tất nhiên là không rồi, trước giờ chị đâu biết kinh doanh tròn méo ra sao đâu.
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Nếu chị muốn thì qua cửa hàng em làm không công vài bữa đi, xem có thích hợp không, rồi từ từ suy xét tiếp.”
Hai mắt chị Ông lập tức sáng rỡ: “Được, được đấy.”
Anh Ông bất đắc dĩ thở dài: “Thế còn chuyện cơm nước của anh với Quốc Đống thì tính làm sao?”
Chị Ông phất tay: “Cái đó có gì khó, hai người cứ tới căn tin mà ăn là được rồi. Còn em sẽ ăn ở nhà Thanh Hoà.”
Lâm Thanh Hoà cười cười. Thời điểm này chỉ cần mở cửa buôn bán chắc chắn sẽ hốt bạc, thậm chí bỏ tiền mua cái cửa hiệu cũng sẽ không lo hối hận, coi như là tích luỹ trước một khoản dưỡng già. Bởi mới nói niên đại này là thời cơ vàng, nếu ai nhạy bén nắm bắt được cơ hội xem như cầm chắc phiếu đảm bảo cho tương lai, còn ai lỡ vuột mất thì sau này sẽ vô cùng khó khăn trong vấn đề sở hữu bất động sản.
Cuối cùng anh Ông đành phải lùi một bước: “Vậy được rồi, em thích thì cứ thử đi nhưng nếu không được đừng cố, kẻo gây hoạ đấy nha. Lúc đó thì ngoan ngoãn về nhà nấu cơm cho anh.”
Chị Ông lập tức trừng mắt cảnh cáo.
Ngâm chán chê, bốn người lên bờ, ăn xong bữa tối rồi mới ngồi xe về thành phố.
Hôm nay Ông Quốc Đống cũng đi ra ngoài ăn cơm khách, vừa mở cửa vào nhà anh đã hỏi ngay: “Ba mẹ sang nhà chú Chu à?”
Chị Ông đáp: “Ờ, ba mẹ cùng với chú Chu và dì Lâm đi ngâm suối nước nóng. À, bắt đầu từ ngày mai con với ba ăn ở căn tin cơ quan đi nhá, đừng về nhà ăn cơm.”
Ông Quốc Đống nghệt mặt, lập tức gửi một dấu “?” to đùng về phía ba xin giải đáp.
Anh Ông thở dài nói: “Mẹ con muốn mở cửa hàng cho nên sang chỗ dì Lâm học kinh nghiệm, đại khái là thời gian tới phải tập trung vào sự nghiệp cho nên rất bận rộn.”
Anh không khinh thường hộ cá thể, thậm chí anh biết kinh doanh hộ cá thể rất phát đạt nhưng thực lòng mà nói anh không hề muốn vợ mình ra xã hội làm kinh doanh.
Chị Ông gật đầu phụ hoạ: “Ba con nói đúng rồi đấy, mẹ không muốn cả ngày quanh quẩn ở nhà đâu, vừa nhàm chán mà vừa cảm thấy bản thân bị cách ly khỏi xã hội.”
Ông Quốc Đống than thở: “Nhưng cơm ở căn tin khó nuốt lắm.”
Chị Ông trực tiếp phun một tràng không hề khách khí: “Khó nuốt thì đi tìm vợ về nấu cho mà ăn, đừng có mà tìm mẹ. Bản thân không chịu cố gắng giờ còn đứng đó than với chẳng thở?”
Ông Quốc Đống im bặt, lập tức đưa tay ra dấu khoá miệng, được được, mẹ nói đúng, là con sai, khó nuốt con cũng sẽ cố nuốt!
Nhưng chị Ông nào có dừng ở đó: “Lớn cả mớ tuổi rồi mà không biết đường kiếm vợ đi. Trời lạnh thế này được vợ ôm ngủ có phải sướng biết bao nhiêu không? Đằng này giường lạnh, bếp tàn…chậc chậc…con trai, con tính sống hết kiếp như thế này đấy hả?”
Ông Quốc Đống vội giơ tay đầu hàng: “Được được được, mẹ à, mẹ cứ tập trung cho sự nghiệp vĩ đại đi, con sẽ không nói gì nữa.”
Chị Ông hừ lạnh: “Có nói cũng vô dụng thôi con trai. Mày nghĩ mẹ sẽ nghe mày chắc?!”
Sau đó, chị Ông đi vào trong phòng cầm hộp tiền tiết kiệm ra đưa tới trước mặt anh Ông: “Anh có biết ở đâu bán cửa hàng không, mua cho em một cái.”
“Em muốn mua?” Anh Ông đỡ trán bó tay với cô vợ nhà mình. Từ hồi trẻ đến giờ cô ấy vẫn giữ nguyên cái tính nói gió thành bão, hễ muốn cái gì là phải làm ngay lập tức.
Chị Ông gật đầu: “Vâng, Thanh Hoà bảo muốn làm ăn thì nên mua cửa hàng.”
Anh Ông kiên nhẫn giải thích: “Em còn chưa biết mình có làm được hay không cơ mà. Vạn nhất qua đó thử việc em lại không thích nữa thì sao? Đợi em xác định rõ ràng rồi chúng ta mua sau cũng chưa muộn.”
Nghe có lý, chị Ông gật đầu: “Được, nhưng mà anh cũng để ý giúp em xem có mặt tiền nào đẹp không nha.”
Anh Ông dở khóc dở cười: “Rồi, anh nhớ kỹ rồi.”
Phải như vậy chị Ông mới hài lòng nũng nịu dụi vào ngực chồng: “Lão Ông, em thấy công việc của anh cũng không được tốt cho lắm, đợi cửa hàng của em kiếm được lợi nhuận thì anh nghỉ việc rồi tới làm công cho em đi.”
“Được, được.” Tất nhiên anh Ông không nghĩ như vậy nhưng dỗ vợ thì anh không ngại dối lòng.
Ông Quốc Đống đang yên đang lành bị tọng một họng cẩu lương. Nhưng quả thực cậu rất hâm mộ ba mẹ mình. Hai người họ là thanh mai trúc mã cho nên tình cảm rất bền chặt, tới tuổi này rồi mà vẫn dính lấy nhau như keo với sơn.
À, nhắc tới đây mới nhớ, thế quái nào năm tháng tuổi thơ của cậu không có em thanh mai nào là sao nhỉ?! Lạ lùng!
Ngày hôm sau, chị Ông tới điểm danh. Lâm Thanh Hòa sắp xếp cho chị vào làm tại cửa hàng do Chu Nhị Ni quản lý.
Tuy hiện giờ thời tiết lạnh giá hơi vãn khách, nói nôm na chính là mùa ế, nhưng thỉnh thoảng vẫn có khách tới mua hàng cho nên vẫn có không gian cho chị rèn luyện và học hỏi.
Chị bắt đầu học từ những thứ cơ bản nhất như gấp quần áo, xếp quần áo, trưng bày, tiếp khách, kiểm hàng vân vân và vân vân.
Giữa trưa, chị Ông về tiệm sủi cảo ăn cơm. Vừa gặp Lâm Thanh Hoà là chị nói ngay: “Cửa hàng bé tí mà lắm việc thật đấy.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Đợi một thời gian nữa chị sẽ quen ngay thôi. Sau này tự mở cửa hàng nếu nhiều việc quá không lo liệu hết thì chị nên thuê thêm một nhân công phụ việc lặt vặt.”
Ngày đầu làm quen với công việc mới, tuy khá mệt mỏi nhưng chị Ông rất vui. Sau khi ăn xong bữa tối, chị bắt xe buýt về nhà mình.
Thấy vợ như vậy, anh Ông tiến lại gần đưa tay bóp hai bên bả vai rồi ân cần hỏi: “Mệt lắm hả?”
Chị Ông gật đầu: “Là rất mệt mới đúng, nhưng vai em không mỏi, anh bóp chân cho em đi.”
Chị thầm nghĩ sau này ra làm riêng nhất định phải thuê thêm nhân viên mới được, một mình mình chắc sẽ mệt chết mất.
Ông Quốc Đống nói chen vào: “Con đã bảo rồi, ở nhà nấu cơm là thoải mái nhất mà mẹ không tin.”
Chị Ông quay sang trừng mắt: “Cấm bàn lùi.”
Ông Quốc Đống giơ tay sờ mũi rồi cố gắng nháy mắt ra hiệu cho ba. Rất tiếc ba cậu nhìn thấy nhưng vờ như không thấy, lạnh lùng quay mặt sang chỗ khác.
Cực chẳng đã, Ông Quốc Đống đành tự tìm đường sống cho mình: “Mẹ à, cứ ăn cơm căn tin mãi cũng không phải là cách. Hay con cũng sang nhà dì Lâm ăn nhá, con sẽ gửi tiền cơm đầy đủ.”
Chị Ông cười lạnh: “Lớn tướng rồi không lo kết hôn kiếm vợ nấu cho mà ăn còn định qua nhà dì Lâm xin cơm. Mày không sợ mất mặt nhưng mẹ sợ, dẹp, dẹp ngay!”
Nội tâm Ông Quốc Đống lập tức gào thét, đây chính là bạo hành gia đình, bạo hành tinh thần nha mẹ! Hễ có cơ hội là mẹ mỉa mai con trai không thương tiếc, hix, chắc không thể ở nhà được nữa rồi, hay là ra ngoài thuê nhà ở một mình nhỉ???
Rất tiếc tâm tư của Ông Quốc Đống không ai biết mà kể cả có biết thì cũng khó thay đổi được gì lắm, thậm chí còn bị mẹ trào phúng cho một trận mất hết mặt mũi ấy chứ.
Và cứ như vậy, hàng ngày chị Ông sang nhà Lâm Thanh Hoà học việc không lương, bao ăn hai bữa trưa chiều.
Hôm nay, sau khi tạm biệt chị Ông, Lâm Thanh Hoà liền qua Chu gia rủ Chu Hiểu Mai tới nhà tắm công cộng.
Chẳng biết từ khi nào, nơi đây đã trở thành địa điểm yêu thích của hai chị em.
Vừa tới nơi một cái là Chu HIểu Mai lập tức mở đài: “Chị chị, chị biết không, cái bà Chu hàng xóm nhà mình ấy dạo gần đây lại bắt đầu làm trò rồi.”
Lâm Thanh Hoà chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Hả?”
Chu Hiểu Mai giải thích: “Năm ngoái bà ta nổi lên ý đồ nhưng cả năm nay lại chẳng thấy động tĩnh gì. Bẵng đi một thời gian em cứ tưởng mình nghĩ lầm chứ, ai dè mấy hôm nay bà ấy lại bắt đầu lân la sang tìm mẹ, bóng gió khen ngợi thằng cháu ngoại nhà bà ấy.”
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Cháu ngoại là bảo bối của bà ấy không lẽ cũng muốn bắt người khác coi như bảo bối hay sao? Xàm xí!”
Chu Hiểu Mai nhướng mày: “Bà ta coi trọng Tứ Ni nhà mình.”
Nghe vậy Lâm Thanh Hoà bật cười thành tiếng: “Có mắt nhìn đấy!”