Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 527: Nghỉ việc
Từ nhỏ Chu Lục Ni đã coi thường Chu Tam Ni ra mặt, người gì đâu mà cả ngày chỉ biết cúi gằm đầu làm việc, bị đánh bị mắng cũng chẳng dám hé răng phản kháng, rõ ràng biết cái bà thím tư quý mình mà còn không biết đường tranh thủ.
Mà có phải nó không chỉ dạy, khuyên răn đâu. Nhớ hồi đó nó đã động viên hết nước hết cái rằng Hứa Thắng Mỹ và Chu Nhị Ni đi được thì chị cũng đi được.
Nhưng chị ta trả lời thế nào? Chị ta nói thím tư không kêu. Ô, người ta không kêu thì mình không biết mở miệng ra xin xỏ à?
Hứa Thắng Mỹ cũng vậy còn gì, rõ ràng bà thím đó không kêu nhưng cuối cùng cũng được đi đấy thôi, bây giời lại gả chồng giàu, trở thành thiếu phu nhân hào môn ăn trên ngồi trước.
Chu Lục Ni biết bà thím bất nhân kia không thích mình nên cố sống cố chết đốc thúc chị gái với hy vọng sau này tiến bộ sẽ mang nó theo. Chỉ đáng tiếc bà chị này quá khờ khạo, đã không biết tiến bộ thì thôi đi, lại còn cam chịu gả cho một thằng què.
Thế là từ sau khi Chu Tam Ni xuất giá, Chu Lục Ni càng thêm coi thường cô chị vô dụng, đồng thời cũng chẳng thèm qua lại, quan hệ gì hết. Chỉ là không ngờ, Chu Tam Ni có một cú lật mình ngoạn mục, một bước lên thẳng Bắc Kinh an cư lập nghiệp.
Lúc này, Chu Lục Ni mới tẽn tò, nếu biết có ngày hôm nay thì trước đây nó đã không đối xử với chị ta như vậy! Đúng là chết tiệt thật!
Hiện giờ nó cũng đã gả chồng nhưng thằng chồng còn tệ hơn cả chồng Tam Ni. Đã nghèo kiết xác thì chớ lại còn lắm chuyện lùm xum mới điên chứ. Đấy, ngày hôm qua nó mới có một trận chiến tưng bừng khói lửa với mấy mụ chị em dâu bên đó xong.
Nghe con gái út nói vậy, chị hai Chu lại nổi cơm tam bành: “Nó mà dám không nhận người thân, tao đánh gãy chân nó.”
Chu Lục Ni ôm bụng cười trào phúng: “haha, mẹ đánh thế nào, đi xe lửa lên Bắc Kinh đánh à?”
Chị hai Chu không biết làm sao, lập tức mắng quàng sang Lục Ni: “Mày còn đứng đó cười được hả? Còn cả mày nữa đấy. Cứ tưởng hơn người thế nào, hoá ra giờ cũng là đứa vất đi!”
Vốn dĩ chị đặt hết niềm tin và hy vọng vào đứa con gái thông minh lanh lợi này, ai dè nó ngu hết phần thiên hạ, chưa kết hôn đã bị người ta dụ ễnh bụng ra. Mà vớ phải thằng khá giả thì cũng đành, đằng này rơi ngay vào cái gia đình nhà chồng khố rách áo ôm, thậm chị còn nghèo hơn cả nhà anh chị nữa. Thế này thì còn trông mong nhờ cậy gì được cơ chứ!
Đúng là nuôi con gái chỉ tổ tốn cơm tốn gạo, chả được cái ích lợi gì!
===
Tại Bắc Kinh, Lâm Thanh Hoà không hề hay biết chỉ vì một cuộc điện thoại của mình mà khiến nhà anh chị hai nháo nhào gà bay chó sủa nhưng kể cả có biết cô cũng chẳng thèm quan tâm.
Bởi lẽ Chu Tam Ni sống ở đó không phải ăn không uống không mà có trả bằng sức lao động hẳn hoi. Thậm chí còn làm quá sức chịu đựng của cơ thể dẫn đến bệnh tật đeo bám, suýt chút không sinh được con. Trước khi đi lấy chồng, nó cũng đã để lại 400 đồng tiền sính lễ. Giờ nó không muốn liên hệ với nhà mẹ đẻ cũng chả ai trách được. Vả lại nhà mẹ đẻ không phải không có con trai, Hạ Hạ mới là đứa phải có trách nhiệm phụng dưỡng anh chị hai.
Sống ở đời không thể quá ích kỷ nhưng cũng không thể quá vô tư. Gặp người hoặc chuyện không hài lòng thì cứ thẳng thắng nói ra và tránh càng xa càng tốt. Kỵ nhất là ép dạ cầu toàn làm trái lòng mình. Người thông minh là người biết chọn cách sống trung dung, cân bằng hài hoà, không nghiêng không lệch và quan trọng nhất vẫn là nên sống thật với chính bản thân mình.
Hôm nay, Lâm Thanh Hoà tới thăm Tam Ni, cả mẹ và em bé đều rất khoẻ mạnh, Chu Tam Ni đã lấy lại vóc dáng thon gọn trước kia còn cậu nhóc thì ngày càng bụ bẫm và đáng yêu hơn.
Ở bên này chơi một lát, cô lại rẽ sang nhà Nhị Ni thăm cặp sinh đôi.
Nhìn chung cả Nhị Ni lẫn Tam Ni đều chăm con rất khéo, khâu vệ sinh tương đối sạch sẽ cho nên Lâm Thanh Hoà không cần phải góp ý gì nhiều, cô chỉ ngồi chơi nói chuyện một lúc rồi về.
Hiện giờ đã là tháng 11 âm lịch, tiết trời mùa đông rét căm căm, Lâm Thanh Hoà ra đường lúc nào cũng phải nai nịt khăn mũ chỉnh tề chứ không thể nào cũng cảm lạnh như chơi. Cô kéo cao áo khoác rồi đạp xe thật nhanh về tiệm sủi cảo.
Thấy vợ mang một thân toàn khí lạnh xuýt xoa chạy vào, Chu Thanh Bách nhíu mày: “Em đi đâu thế?”
Cô xoa xoa hai bàn tay vào nhau: “Em đi thăm Tam Ni với Nhị Ni.”
Chu Thanh Bách mau chóng đi vào bếp múc cho vợ một chén canh thịt dê nóng hổi.
Lâm Thanh Hoà uống ực một hơi rồi thoả mãn nói: “Trời mùa đông không gì thắng được canh thịt dê, uống một chút mà ấm sực cả người.”
Chu Thanh Bách hỏi thêm: “Ăn miếng thịt nhé.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Em không ăn đâu, uống canh là được rồi.”
Chu Thanh Bách tiếp tục ngồi xuống gói sủi cảo, vừa làm anh vừa thuận miệng hỏi: “Tam Ni thế nào rồi?”
“Khá tốt, thằng nhỏ được mẹ chăm béo chút chít, nhìn yêu lắm.” Đấy là Lâm Thanh Hoà chưa kể đến cái đoạn chúng nó khóc đấy. Ôi! Inh tai nhức óc luôn. Mà nhà Tam Ni có 1 đứa còn đỡ chứ nhà Nhị Ni ấy hả, hễ 1 đứa khóc là y như rằng đứa kia cũng khóc theo, Nhị Ni tha hồ dỗ hết đứa này tới đứa khác, phải nói là mệt tướt bơ.
Cũng may có Tứ Ni giúp đỡ chứ không còn đuối nữa. Mà hên sao đợt này rơi đúng mùa giá rét, hàng hoá ế ẩm vậy nên Lâm Thanh Hoà trực tiếp cho Tứ Ni nghỉ tới sang năm, đợi hai đứa nhỏ lớn hơn chút và Nhị Ni quen dần với nhiệm vụ làm mẹ thì Tứ Ni mới phải quay lại công việc.
Kỳ thực Vương Nguyên cũng rất chịu khó chăm con và chơi với con nhưng cuối năm công việc ứ đọng, anh không thể không xuất hiện tại nhà máy.
Còn Chu Hiểu Mai tất nhiên không rảnh rồi, đến 4 đứa con nhà cô còn phải nhờ ông bà ngoại trông giúp nữa là. Vậy nên tất cả chỉ có thể dựa hết vào Chu Tứ Ni.
Và đương nhiên Vương Nguyên có lòng tin ở Tứ Ni hơn những bà bảo mẫu thuê ở bên ngoài, vậy nên anh hào phóng tuyên bố sẽ chu cấp lương thưởng hậu hĩnh cho cô em vợ.
Nhìn ra ngoài trời gió rét tê tái, Lâm Thanh Hoà suy tư: “Lạnh thật đấy, thời tiết càng ngày càng lạnh. Ngày mai em định rủ chị Ông đi ngâm suối nước nóng.”
Trời lạnh mà được thả mình dưới suối nước nóng thì không gì tuyệt vời hơn. Đặc biệt là gần đây mới mở một khu mới, chỉ mất có nửa giờ lái xe thôi, không cần thiết phải tốn 3, 4 tiếng đồng hồ như trước nữa.
Chu Thanh Bách tất nhiên muốn đi theo vợ vậy nên liền nói: “Để hỏi xem ngày mai thằng hai với thằng ba học mấy tiết.”
Chu Quy Lai kín lịch, Chu Toàn có ba tiết nhưng chỉ định tham dự hai tiết buổi sáng còn lại sẽ nghỉ buổi chiều, thế là nó nghiễm nhiên được ba thân yêu bàn giao tiệm sủi cảo.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hoà cầm lái, chị Ông ngồi ghế phụ, Chu Thanh Bách và anh Ông ngồi ở thùng xe phía sau. Kiểu sắp xếp này buồn cười quá, Lâm Thanh Hoà bắt đầu suy nghĩ tới việc liệu nhà mình có nên mua thêm một chiếc xe hơi không nhỉ? Chứ loại xe vận tải này chỉ thích hợp chở hàng hoá thôi còn đi du lịch thì quả thực chẳng tiện chút nào.
Cũng may quãng đường rất gần, đi một lát là tới nơi.
Vào bên trong, 4 người chọn ngâm một bồn độc lập.
Lao xuống dòng nước nóng một cái là chị Ông và Lâm Thanh Hoà xáp lại một góc tám khí thế.
Chị Ông xuýt xoa: “Mùa đông năm nay lạnh thật đấy, lạnh hơn cả năm ngoái.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Công nhận đấy, em lại cứ tưởng mỗi mình em cảm thấy thôi chứ, lạnh ơi là lạnh chị nhỉ?!”
Chị Ông cười nói: “À, lần trước Mỹ Gia gọi điện thoại nói Tết năm nay con bé sẽ về, Tiểu Khải cũng trở về luôn.”
Lâm Thanh Hoà vui vẻ: “Vậy cơm tất niên chị đừng nấu ở nhà nữa, sang nhà em ăn chung cho đông vui.”
Góc bên kia, Chu Thanh Bách và anh Ông đang nói về tình hình kinh tế đất nước.
Là chủ nhiệm nhà máy cho nên anh Ông cũng có lượng kiến thức và hiểu biết nhất định: “Sang năm khả năng cao sẽ tiến hành tăng lương.”
Chu Thanh Bách gật gù: “Nên tăng lương vì hiện giờ giá trứng gà và thịt đã tăng lên gần một nửa rồi.”
Là ông chủ cửa hàng ẩm thực cho nên giá cả thị trường Chu Thanh Bách nắm trong lòng bàn tay. Nửa đầu năm giá cả chỉ tăng ở mức nhẹ nhưng từ giữa năm trở lại đây, tốc độ tăng trưởng phải nói là chóng mặt. Gi gỉ gì gi cái gì cũng tăng cao từ thịt thà cho tới rau củ quả. Tăng mạnh nhất phải kể đến thịt dê và thịt heo, hiện giá cả đã nhích hơn hồi đầu năm những 30%.
Cầm tiền đi chợ mà cứ tưởng bị mất trộm, mới mua được xíu quay qua quay lại đã hết sạch tiền rồi. Bởi vậy nếu không được tăng lương thì người công nhân sẽ vô cùng khó khăn trong việc trang trải cuộc sống thường nhật.
“Lão Ông, nhà máy anh còn cầm cự được tiếp không?” Chị Ông bất chợt lên tiếng hỏi chồng vì nhà máy của chị đã đóng cửa rồi, hiện đang tiến hành đám phán với bên thu mua.
Anh Ông bình tĩnh nói: “Vẫn được.”
Tuy rằng tình thế khó khăn hơn lúc trước rất nhiều nhưng vẫn có thể duy trì hoạt động.
Chị Ông lại quay sang nói với Lâm Thanh Hoà: “Chị đang định tự mở một cái cửa hàng cho chủ động. Chứ đi làm thuê bấp bênh quá, chị thấy có vẻ nhiều nhà máy cũng đang trong chiều hướng giải thể tới nơi rồi.”
Cái này Lâm Thanh Hoà hiển nhiên biết nhưng bây giờ vẫn chưa tới cao trào, phải tận thập niên 90 cơ, lúc ấy mới thật sự là khủng hoảng việc làm, người người mất việc, nhà nhà mất việc.
Vì đôi bên có giao tình nên Lâm Thanh Hoà liền mở lời: “Nếu chị có hứng thú thì tự đứng ra làm chủ là tốt nhất.”