Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 526 - Chương 526: Ăn Cây Táo Rào Cây Sung

Chương 526: Ăn cây táo rào cây sung Chương 526: Ăn cây táo rào cây sung

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 526: Ăn cây táo rào cây sung

Làm sao chị Ông không biết thằng lớn nhà mình tính tình chẳng giống ai, Lâm Thanh Hoà không muốn giới thiệu cháu gái cho nó cũng là lẽ tất nhiên.

Ngược lại với mẹ, Ông Quốc Đống vẫn bình chân như vại, bình tĩnh vạn phần.

Còn về phần Tứ Ni, lúc này nó đang cười tít mắt ôm cháu trai cháu gái.

Nhị Ni sinh lần lượt nữ trước nam sau thành ra chỉ xê xích chút xíu thời gian mà cô con gái được làm chị, còn cậu nhóc phải nhận vai em.

Vốn dĩ trẻ em đã đáng yêu mà tự nhiên có hai đứa nhỏ xíu na ná nhau lại càng dễ cưng hơn gấp bội. Được cái hai đứa nó không thuộc kiểu giống nhau như hai giọt nước mà chỉ cần tinh ý một chút là nhận ra ngay bởi cô chị giống hệt ba, nhất là cặp mắt không lẫn đi đâu tí nào còn nhóc em thì lại phảng phất có nét của cậu Chu Dương. Nói chung là cả hai đứa đều xinh xắn, chọn hết nét đẹp của cả ba lẫn mẹ, nhìn vào là biết ngay Vương Nguyên và Nhị Ni phiên bản tí hon.

Hay tin Nhị Ni thành công sinh được một cặp long phượng cho Vương gia, ông bà nội mừng lắm, đích thân tới tận nơi thăm cháu. Ông Vương đặc biệt thưởng cho Nhị Ni một bao lì xì dày cộp. Còn bà Vương thì chỉ cho hai đứa cháu nội thôi, cũng chẳng nói với con dâu câu nào nhưng rõ ràng thái độ đã dễ chịu hơn trước rất nhiều.

Chu Nhị Ni không so đo chuyện này, dù mẹ chồng có thể nào thì nó vẫn hành xử phải phép trước sau như một.

Nếu thời này mà có mấy trung tâm ở cữ thì chắc Tứ Ni nhà ta phải được xếp vào hàng chuyên viên cao cấp mất. Chỉ cần có Tứ Ni xuất hiện là không ai phải mó tay làm gì và cũng chẳng cần lo lắng gì vì mọi thứ luôn được xử lý nhanh gọn và hiệu quả nhất.

Đấy là công việc ban ngày, còn tới tối Tứ Ni lại cùng Cương Tử tới lớp bổ túc. Nó đã nói rồi, dù có bận tới đâu thì cũng sẽ duy trì việc học cho bằng được vì ước mơ của nó chính là hiểu biết và tài giỏi giống chị hai.

Đợt này thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh cho nên Nhị Ni ở cữ có đôi chút vất vả hơn Tam Ni lúc trước.

Bà Chu và Chu Hiểu Mai cũng thường xuyên chạy qua bên này phụ giúp một tay. Đặc biệt là bà Chu, gần như mê mẩn hai đứa cháu sinh đôi, hễ lâu lâu không gặp là thể nào cũng thấy nhớ.

Hôm nay rảnh rang, Lâm Thanh Hoà liền gọi điện thoại về quê buôn chuyện với chị cả Chu: “Con bé Tứ Ni nhanh nhẹn thật đấy chị ạ, cả Nhị Ni lẫn Tam Ni đều do một mình nó chăm hết, mà làm quạnh quẽ đâu ra đấy mới tài chứ, giỏi hơn cả người lớn.”

Hôm Nhị Ni sinh con, Vương Nguyên đã gọi điện thoại báo cho cha mẹ vợ cho nên anh chị cả đã biết tin rồi nhưng hễ nhắc tới hai đứa cháu ngoại song sinh là chị cả lại không nén được nỗi vui mừng.

Chị cả Chu cười nói: “Mấy hôm trước thằng Dương Dương cũng điện về, chị bảo nó Tết nay đừng về quê nữa mà lên thẳng Bắc Kinh thăm chị hai nó.”

Lâm Thanh Hoà nói luôn: “Giờ nhân lúc nông nhàn rảnh rỗi, hai anh chị làm một chuyến lên Bắc Kinh đi.”

Chị cả Chu cười trừ: “Thôi, để Dương Dương đi thay anh chị là được rồi.”

Thành phố lớn lung linh sắc màu, đẹp thì có đẹp thật nhưng anh chị không tài nào thích nghi nổi. Bữa đám cưới Nhị Ni lên một lần cho biết với người ta là được rồi. Vả lại lộ phí tương đối tốn kém, cứ để thằng Dương Dương thay mặt đi là được, dù sao nó cũng là sinh viên học rộng hiểu cao, ít nhiều gì cũng biết cư xử, không đến nỗi làm mất mặt chị hai nó.

Lâm Thanh Hoà cười cười rồi bảo mọi chuyện trên này đều tốt, các anh các chị ở quê cứ yên tâm, không cần lo lắng gì hết, sau đó hai chị em hẹn lần sau nói tiếp rồi cúp máy.

Đợi chị cả Chu ngắt điện thoại, bà bí thư chi bộ mới cười hỏi: “Nhị Ni sinh rồi hả?”

Chị cả Chu gật đầu cười rạng rỡ: “Vâng, cháu nó sinh rồi, một cặp song sinh long phượng.”

Bà bí thư chi bộ cũng bất ngờ reo lên: “Ai chà, con bé có phúc quá, thế này nhất định sẽ được chồng thương gấp bội cho xem.”

Kế hoạch hoá gia đình không chỉ triển khai ở thành phố mà lan rộng tới khắp mọi miền tổ quốc. Ở nông thôn, người dân ỉ i xa chính phủ cho nên không ít người len lén làm bừa, trốn vào rừng hoặc chạy tới vùng sâu vùng xa sinh thêm những mong kiếm được thằng cu nối dõi tông đường. Thế nhưng sớm hay muộn cũng bị bắt thôi, mà bắt được sẽ bị phạt rất nặng cho nên riết rồi chẳng ai dám phạm luật nữa.

Vậy nên nhà nào đẻ một phát một ra con trai ngay là đã phải thắp nhang cảm tạ tổ tiên rối rít rồi, huống hồ Nhị Ni nhà Chu gia lại hạ sinh cả nam lẫn nữ, đúng là khiến người ta hâm mộ rớt tròng mắt.

Chị cả Chu đáp lời mấy câu rồi xin phép ra về vì còn phải đi báo tin vui cho nhà chú thím hai.

Tháng trước Chu Tam Ni sinh em bé vẫn chưa gọi điện thoại về nhà, hôm nay Lâm Thanh Hoà nói chị mới biết đấy chứ.

Lúc anh hai Chu hay tin cũng mừng rỡ vô cùng. Từ cái đợt nghe Nhị Ni nói thân thể Tam Ni không được khoẻ là anh cứ bồn chồn lo lắng không yên. Giờ thì tốt quá, nó có thể bình an sinh được một thằng cu kháu khỉnh là anh yên tâm rồi.

Chỉ thông báo tin tức xong là chị cả Chu đi về ngay. Nhìn theo bóng lưng bà chị dâu, chị hai Chu bĩu môi hừ lạnh. Quay qua thấy ông chồng tươi cười hớn hở, chị bực mình gắt: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, vong ân phụ nghĩa đó, có gì đáng để ông phải vui mừng thế hả?”

Giờ nó lên thủ đô ăn sung mặc sướng có nghĩ tới cha mẹ ở quê không? Có giúp đỡ gì cho cha mẹ với các em không? Hay là học theo cái bà thím tư kia, muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà mẹ đẻ?!

Đúng là càng nghĩ càng tức mà, rõ ràng con gái chị ngoan ngoãn hiền lành như vậy, thế mà vừa vào tay cô ta một cái là bị dạy hư ngay.

Anh hai Chu nhíu mày khó hiểu: “Đứa nào ăn cây táo rào cây sung? Ý cô đang nói Lục Ni ấy hả?”

Chị hai Chu giận dữ mắng: “Ừ! Tôi đang nói cô con gái lớn của anh đấy. Hỏi thử coi nó lên Bắc Kinh bao lâu rồi mà có gửi được đồng tiền nào về quê không? Lương tháng thì cao ngất ngưởng mà nửa xu cũng chẳng báo hiếu được cho cha mẹ. Đúng là chỉ tổ nuôi tốn cơm tốn gạo!”

Anh hai Chu trừng mắt: “Làm sao phải đợi Tam Ni gửi tiền về, cái nhà này đâu đến đận thiếu cơm thiếu gạo. Hơn nữa Tam Ni đã gả đi ra ngoài rồi, nó phải chăm lo vun vén cho mái ấm của nó và Ái Quốc chứ.”

Chị hai Chu bĩu môi trào phúng: “Ừ, anh cứ bênh nó đi, để tôi chống mắt lên xem khi nào thì nó quay về báo hiếu anh.”

Càng nghĩ càng tức phát điên, con với chẳng cái, điện thoại cũng không gọi, tiền cũng không gửi, không phải là cái loại bất hiếu thì là gì?! Nuôi nó lớn chừng ấy, gả chồng tử tế rồi nó quay lại báo đáp cha mẹ như vậy đó hả?

Lát sau, chị hai Chu lại bực tức nói tiếp: “Nhà cửa thì rách nát, xập xệ, trông phát gớm lên được! À, con trai anh, Hạ Hạ hiện đang quen với con gái út của sư phụ nó đấy. Đợi tới lúc nó dắt đối tượng về mà bị người ta khinh bỉ coi thường thì để xem anh còn cười được hay không.”

Trong thâm tâm chị vẫn cảm thấy thằng con rể rất có tiền, nếu không thì làm sao dám bỏ 400 đồng rước Nhị Ni về làm vợ? Lúc ấy cũng chính vì lý do này mà chị gả Nhị Ni đi với mong muốn nó sẽ quay về giúp đỡ nhà mẹ đẻ nhưng bao năm rồi vẫn chẳng có đồng xu cắc bạc nào được gửi trở về.

Anh hai Chu xua tay nói: “Năm nay bảo Hạ Hạ đừng mang về vội, đợi sang năm có khi nhà ta cất được nhà mới rồi hẵng tính tiếp.”

Chị hai Chu làu bàu: “Chị Hiểu Quyên xây được ngôi nhà ngói khang trang rộng mở đều là dựa vào tiền của Thắng Mỹ hết đấy. Không những vậy Thắng Mỹ còn đón cả Thắng Cường lên Bắc Kinh. Đấy anh xem hiện giờ Thắng Cường oai không, tiến bộ giỏi giang, tiền đồ thênh thang. Người ta có con gái, mình cũng có con gái thế mà lại chẳng nhờ vả được tích sự gì.”

Anh hai Chu tức giận nói: “Vô lý đùng đùng như thế mà cũng cố so cho được. Thắng Mỹ gả chồng giàu, Tam Ni với Ái Quốc làm sao so được? Hai đứa nó có thể an ổn sinh sống trên Bắc Kinh đều phải nhờ chú thím tư chiếu cố, chứ tôi nghe nói ở Bắc Kinh cái gì cũng đắt đỏ, không hề dễ sống chút nào.”

Chị hai Chu hừ lạnh: “Đắt cỡ nào thì cũng không thể tiêu hết 80 đồng, số tiền dư lại đâu, sao không gửi về giúp đỡ cha mẹ đẻ. Giờ cha mẹ vẫn phải chui rúc trong căn nhà tồi tàn thế này, thử hỏi có mất mặt không?”

Đối với người vô lý thì có nói bao nhiêu cũng bằng thừa, anh hai Chu mệt mỏi phất tay rời đi.

Chồng với chả con! Chị hai Chu chán nản ngồi phịch xuống đất, chẳng buồn động tay động chân làm cái gì hết, chứ cái nhà rách thế này dọn dẹp chi cho nhọc công!

Lúc Chu Lục Ni trở về nhìn thấy mẹ ngồi chù ụ một góc, nó liền lên tiếng hỏi: “Sao nhìn mẹ chán đời thế kia?”

Có người tiếp chuyện, chị hai Chu lại bắt đầu mắng: “Còn không phải tại con chị của mày à, giờ nó sống sướng quá rồi không thèm quan tâm gì tới nhà mẹ đẻ nữa, điện thoại cũng không gọi, tiền cũng không gửi. Trong mắt nó chắc không còn cha mẹ, chị em gì nữa rồi!”

Chu Lục Ni hừ lạnh: “Bây giờ mẹ mới biết à, chị ấy đích thị là muốn học cái bà thím tư kia, cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ, hừ, giàu có rồi là trở mặt không còn biết họ hàng thân thích là ai nữa!”

Bình Luận (0)
Comment