Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 558: Thành thật
Lâm Thanh Hoà cạn lời luôn. Trời đất ơi, rõ ràng là bất công mà nói như thể hợp tình hợp lý lắm ấy?! Nhưng giờ còn quá sớm để tranh cãi vấn đề này, thôi cứ treo tạm ở đây đã, tới lúc ấy cô sẽ có cách xử trí sau.
Nhưng mà qua đây mới thấy ông tướng này bình thường im im chứ đụng phải chuyện là cũng cố chấp ra trò đấy!
Cô bất giác giơ tay sờ sờ bụng mình thầm nghĩ, đứa nhỏ này chưa ra đời mà đã định sẵn là cục cưng bảo bối, được chăm lo chu toàn mọi mặt rồi.
Chu Thanh Bách thoải mái ôm vợ ngủ, chẳng hề cảm thấy vô lý hay bất công gì ở đây. Ủa, mong ngóng mười mấy năm trời mới có được một cô công chúa, anh không được phép yêu chiều à?!
Huống hồ đây là tiền do anh kiếm ra chứ có phải đi xin của 3 thằng nhóc kia đâu? Không hài lòng thì mời ra chỗ khác ý kiến chứ ở nhà anh là không có quyền lên tiếng!
Ừ, anh chuyên quyền độc đoán như thế đấy, chịu thì chịu không chịu thì… vẫn phải chịu thôi!
Một đêm say giấc, ngày hôm sau, Chu Thanh Bách lặng lẽ rời giường từ sớm, tới quán bánh bao của Tô Đại Lâm mua hai loại bánh bao nhân thịt heo cà rốt và nhân thịt heo nấm hương mà vợ thích nhất.
Lúc Lâm Thanh Hoà tỉnh dậy đã có sẵn hai bọc bánh bao nóng hổi thơm lừng được đặt ở bàn ăn rồi.
Công nhận là từ khi mang thai tới giờ cô mau đói thật, mở mắt một cái là ruột gan cồn cào hết cả lên. Bởi trong quá trình phát triển của thai nhi, đứa nhỏ đòi hỏi rất nhiều chất dinh dưỡng từ cơ thể người mẹ, chính vì lẽ đó mà các bà bầu thường xuyên có cảm giác thèm ăn, thậm chí có những cơn đói bất chợt xuất hiện chẳng theo quy luật thời gian nào.
Cô nhanh chóng rời giường rửa mặt rồi ra phòng khách ăn sáng.
Mặc dù đã ăn rất nhiều lần nhưng không thể không khen một câu tay nghề làm bánh bao của Tô Đại Lâm quá đỉnh. Sau khi học kỹ thuật căn bản từ bà mợ, dượng ấy đã tự mày mò, sáng tạo thêm, biến cái nghề tưởng chừng đơn giản trở thành cần câu cơm cho cả gia đình.
Bên cạnh đó, Tô Đại Lâm là người rất tốt bụng và đôn hậu, hiện nay vật giá leo thang, giá thành bánh bao không thể không tăng nhưng anh tăng rất vừa phải và quan trọng nhất là chất lượng từng chiếc bánh vẫn đảm bảo như cũ, không hề cắt xén, giảm bớt phân lượng như một số quán khác.
Bởi vậy cho nên không khó lý giải tại sao danh tiếng tiệm bánh bao Tô Đại Lâm càng lúc càng nổi như cồn. Dường như chỉ cần thèm bánh bao là khách hàng sẽ tìm tới quán anh.
À, mọi người còn đặt biệt danh cho tiệm anh là “bánh bao nói lắp”, ấy vậy mà Tô Đại Lâm không lấy làm phiền lòng, thậm chí còn rất vui vẻ đón nhận.
Hồi đầu mới nghe Chu Hiểu Mai buồn vô cùng vì cái tên này không đẹp chút nào và cô sợ sẽ làm ảnh hưởng tới tâm lý của chồng. Thế nhưng chính Tô Đại Lâm lại là người đứng ra an ủi vợ. Anh nói vốn dĩ mình có tật nói lắp chứ đâu phải người ta đổ điêu. Hơn nữa người đặt biệt danh này không hề ác ý mà vô hình chung lại khiến tiệm bánh bao thêm phần đặc biệt, rất nhiều khách hàng tò mò tìm tới để gặp ông chủ nói lắp và sau khi ăn thử bánh thì lập tức trở thành khách quen luôn.
Nghe chồng khuyên, Chu Hiểu Mai tạm gật gù chấp nhận nhưng vẫn không tài nào vui vẻ nổi mỗi khi nghe thấy có người gọi chồng mình là “ông chủ lắp”.
Mà cũng lạ lùng thay, khách hàng tới tiệm lại thích trò chuyện với Tô Đại Lâm hơn, bởi vì con người anh rất vui vẻ và nhiệt thành, trừ bỏ một chút khó khăn trong phương diện ăn nói thì tất cả những mặt khác đều hoàn hảo.
Lâm Thanh Hoà vừa ăn bánh bao vừa nói: “Tí nữa em sang chỗ Hiểu Mai ngồi chơi một lúc.”
Chu Thanh Bách nói ngay: “Để anh đưa em đi?”
“Không cần đâu.” Lâm Thanh Hoà xụ mặt, trời ơi là trời cô không thích anh đi theo đâu vì ông tướng này hay làm lố lắm, đường xá thì bằng phẳng chứ có gập ghềnh tí nào đâu mà cứ phải tay đỡ tay nâng, khiến mọi người nhìn cô như người ngoài hành tinh vậy đó.
Bị vợ từ chối thẳng thừng, Chu Thanh Bách buồn thiu, anh đẩy cốc sữa tới trước mặt cô và nói: “Em uống sữa đậu nành đi, sáng nay Đại Lâm mới nấu đấy.”
Lâm Thanh Hoà: “Sữa đậu nành phải đun sôi nhiều lần mới đảm bảo an toàn.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Anh biết, nhưng Đại Lâm nấu thì không cần lo lắng.”
Lâm Thanh Hoà một bên ăn bánh bao một bên nhâm nhi sữa đậu nành. Kể ra thì bánh quẩy và sữa đậu nành mới là cặp bài trùng nhưng cách kết hợp này cũng khá ngon đấy chứ.
Ăn no, Lâm Thanh Hoà đi bộ tới tiệm nhà Chu Hiểu Mai.
Lúc này, Tô Đại Lâm đã lái xe ba gác đi bán rong, chỉ có mỗi mình Chu Hiểu Mai trông tiệm.
Ngay từ đằng xa, Lâm Thanh Hoà đã trông thấy người mua đứng lố nhố hàng trong hàng ngoài, còn Chu Hiểu Mai thì tất bật gói bánh, thối tiền, động tác nhanh nhẹn đâu ra đấy, rất ra dáng bà chủ tiệm.
Thoáng trông thấy chị tư, Chu Hiểu Mai cười tươi rạng rỡ: “Chị tư, sao hôm nay lại rảnh tới đây thế này?”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Dạo này ngày nào chị chẳng rảnh.”
Ngoài việc đọc sách tiếng Anh để tránh rơi vãi kiến thức thì Lâm Thanh Hoà chẳng còn việc gì khác. Không phải cô lười mà Chu Thanh Bách không cho phép cô động tay vào bất cứ việc gì. Chiếu theo lời của anh ấy, cô chỉ cần vui vẻ là được, còn lại mọi việc cứ giao hết cho chồng.
Chu Hiểu Mai vừa tiếp khách vừa tranh thủ hỏi với sang: “Lúc nãy anh tư cầm sữa đậu nành và bánh bao về, chị đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Lâm Thanh Hoà đáp một câu rồi tự đi vào trong tìm một góc ngồi xuống.
Mãi một lúc lâu sau khách vãn vãn hơn tí xíu, Chu Hiểu Mai mới có thời gian ngồi xuống tiếp chuyện chị tư: “Buổi sáng là bận lắm chị ạ, người tới người đi không ngớt.”
Lâm Thanh Hoà nghĩ sao nói vậy: “Thì cũng đúng thôi, bánh bao của nhà em vừa to vừa ngon mà lại. Chị thấy mấy tiệm xung quanh đây đều không đông khách bằng bên mình.”
Giờ đã là giữa thập niên 80, các hộ cá thể càng lúc càng mọc lên đông đúc. Có rất nhiều người lựa chọn từ bỏ công việc viên chức ra ngoài làm ăn kinh doanh. Dọc đường tới đây, Lâm Thanh Hoà đếm sơ sơ cũng phải có tới 4 tiệm bánh bao nhưng nhìn chung buôn bán tương đối ế ẩm, thua xa tiệm nhà Chu Hiểu Mai.
Thừa dịp lúc này trong quán chỉ có hai chị em, Lâm Thanh Hoà nhỏ giọng hỏi: “Nhưng Đại Lâm làm vậy liệu lợi nhuận có ít quá không?”
Vốn dĩ tiệm sủi cảo nhà cô cũng vậy nhưng lần nào giao tiệm cho thằng nhóc Chu Quy Lai là y như rằng nó tiến hành tăng giá. Còn năm nay vì con gái yêu sắp chào đời cho nên Chu Thanh Bách không ngại ngần nâng mức giá lên ngang tầm với giá cả thị trường.
Đừng nhìn cái tiệm sủi cảo con con mà khinh thường nha, mỗi tháng cũng mang về cho nhà cô bảy, tám trăm đồng đấy.
Mỗi lần nhắc tới vấn đề này là Chu Hiểu Mai bất đắc dĩ vô cùng: “Lợi nhuận đúng là không cao nhưng Đại Lâm chẳng hề sốt ruột, anh ấy bảo làm ăn phải tính cái lợi lâu dài, không thể nhăm nhăm vào cái lợi trước mắt.”
Trần đời cô chứa thấy thương nhân nào thành thật như ông xã nhà mình, thịt heo, bột mì đều tăng giá ầm ầm nhưng giá bánh bao lại tăng có tí ti, chỉ đảm bảo không lỗ chứ lời lãi thu về chả đáng bao nhiêu.
Cũng may khách hàng ủng hộ đông, hai vợ chồng lại chịu thương chịu khó mở hàng từ tờ mờ sáng cho tới tối mịt thế nên mặc dù lợi nhuận mỏng thì mỗi tháng cũng kiếm được năm, sáu trăm.
Nhưng bù lại vấn đề danh tiếng thì không có gì phải phàn nàn, quanh cái vùng này chỉ cần hỏi tiệm bánh bao nói lắp là không một ai không biết.
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Em cứ đi theo Đại Lâm là được, cứ từ từ đừng nóng vội.”
Mở cửa hàng kinh doanh khác hoàn toàn với bày sạp vỉa hè.
Bày sạp vỉa hè không có gì ràng buộc hết, cũng chả cần danh tiếng, bán ở đây không tốt thì chỉ việc dời qua chỗ khác là xong. Cũng chính vì điều này mà Hứa Thắng Cường mới có thể tự tung tự tác làm theo ý mình.
Còn một khi đã mở cửa hàng cửa hiệu thì phải làm ăn cho đàng hoàng tử tế, dù có thế nào đi nữa cũng phải giữ bằng được chữ tín và danh tiếng.
Đấy, lấy Chu Thanh Bách làm ví dụ. Đúng là năm nay anh nâng giá sủi cảo nhưng đây là việc làm bắt buộc, tất cả nguyên liệu đầu vào đều tăng giá, nếu anh vẫn giữ nguyên giá bán thì lỗ chết. Tuy vậy, chất lượng sản phẩm khỏi cần bàn cãi, trước thế nào giờ vẫn vậy, mỗi viên sủi cảo vẫn tròn căng chắc nịch, không hề bị cắt giảm một chút bột hay một miếng thịt nào.
So sánh ra thì ông chủ Tô Đại Lâm vẫn còn thành thật chán.
Vấn đề này Chu Hiểu Mai cũng nghĩ thoáng rồi cho nên cô gật đầu nói: “Vâng, việc làm ăn tuỳ anh ấy quyết định. Coi như lấy công làm lời đi, vất vả chút cũng không sao, miễn có tiền nuôi con là được rồi.”
Đúng lúc có khách tới, Chu Hiểu Mai lập tức đứng dậy chào mời.
Có lẽ vị này là khách quen, lại mua số lượng lớn cho nên cười nói: “Mỗi lần tôi tới mua chồng cô đều cho tôi thêm một cái.”
Chu Hiểu Mai cười trừ: “Anh thông cảm nha, hiện giờ giá cả leo thang chóng cả mặt, từng này bánh bao chúng tôi chỉ lời đúng một cái không hơn.”
Cái này vị khách thừa hiểu cho nên chỉ cười cười và không đòi hỏi thêm nữa.
Khách đi rồi, Chu Hiểu Mai tiếp tục ngồi xuống trò chuyện với chị tư, cô nhăn nhó càm ràm: “Đại Lâm cũng thật là, cứ khách mua nhiều là lại tặng thêm. Chứ em đứng quầy là không có chuyện đấy đâu.”
Thường thường thì là như vậy nhưng lâu lâu gặp khách khó chiều, cứ đứng lải nhải mãi, Chu Hiểu Mai cũng phải cho thôi.
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Ừ, vậy là được rồi, thả lỏng một chút đừng căng thẳng quá.”
Chu Hiểu Mai cũng cười rồi nói: “À, tháng sau là chúng em có thể trả tiền cho anh chị rồi.”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Cái đó không cần vội, khi nào cô dượng dư dả hẵng đưa.”
Chu Hiểu Mai bĩu môi: “Hiện tại cũng có dư rồi ạ, với lại phải trả tiền cho anh chị trước em mới yên tâm, như vậy Đại Lâm mới không có cái mà cho bà chị dâu kia vay.”