Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 559: Định chơi xấu
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên: “Vay tiền?”
Thật ra cho người khác vay tiền cũng không có gì nhưng chủ yếu là Chu Hiểu Mai không ưa cái thái độ trịch thượng của bà chị dâu kia. Việc vợ chồng cô đón anh chị lên Bắc Kinh là xuất phát từ tình cảm chứ không phải mắc nợ.
Ấy vậy mà thỉnh thoảng chị ta lại bóng gió rằng nhờ tay nghề làm bánh của mẹ chồng mà giờ cả hai nhà mới có cái nghề kiếm cơm.
Nói nghe có ngứa ruột không cơ chứ?!
Ủa bộ Tô Đại Lâm chỉ dựa vào kỹ thuật được dạy chắc, xin lỗi đi, anh ấy còn mày mò sáng tạo thêm rất nhiều đấy.
Không thể phủ nhận vợ chồng cô luôn trân trọng và biết ơn ân tình của cậu mợ. Không cần chị ta nhắc thì cả cô lẫn Đại Lâm đều luôn ghi lòng tạc dạ.
Còn riêng cái kiểu bóng gió ám chỉ đừng vong ân phụ nghĩa là Chu Hiểu Mai không thể nào chấp nhận nổi. Mỗi lần chị ta thở ra câu đó là y như rằng cô lập tức đứng dậy ra về, hừ, đừng quên vợ chồng chị ta thoát ly nông thôn lên được Bắc Kinh an cư lạc nghiệp là do một tay Đại Lâm giúp đỡ đấy!
Hiểu Mai nói ngay: “Em không muốn cho vay, cần gì thì chị ta tự dùng tiền của mình đi.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Không muốn cho vay thì thôi, làm sao phải bực tức cho hại thân. Ân tình của cậu mợ hai đứa không quên là được, còn bà chị dâu kia cứ bám vào đó mà định tác oai tác quái thì đừng nhượng bộ cũng đừng nể nang.”
Tất nhiên trong chuyện này Lâm Thanh Hoà đứng về phía Chu Hiểu Mai. Là chị dâu em chồng nhiều năm, Lâm Thanh Hoà thừa hiểu tính tình cô ấy. Nếu ai vui vẻ ôn hoà chắc chắn cô ấy sẽ rất thoải mái, còn một khi đã có ý kiến thì khẳng định đối phương đã làm gì đó khiến cô ấy cực kỳ khó chịu. Mà một khi đã khó chịu thì mắc gì phải ép dạ cầu toàn, tiền của mình mà, muốn cho vay thì cho mà không muốn cho thì thôi, ai có quyền gì can thiệp?!
Chu Hiểu Mai hừ lạnh: “Theo em nghĩ thì chị ta định vay tiền để mua cửa hàng nhưng việc này anh họ chưa từng đề đạt với Đại Lâm.”
Trên thực tế đích xác chủ ý này là của một mình bà chị dâu. Mới làm được một thời gian ngắn, chị ta đã nằng nặc bắt chồng sang bên này mượn tiền nhưng anh họ nhất quyết không đồng ý.
Anh biết đợt trước Đại Lâm mua cửa hàng và căn nhà đã tiêu tốn rất nhiều tiền, thậm chí tới bây giờ vẫn còn nợ ông anh vợ một khoản lớn. Người ta đang trong cảnh nợ nần mà mình còn hỏi vay tiền thì quả là không biết xấu hổ.
Đại Lâm đã tận tình tìm giúp nhà cho ở, tìm giúp mặt bằng cho mở quán làm ăn, như thế đã là tốt lắm rồi. Anh không muốn làm phiền cậu em họ thêm nữa.
Lúc đầu mới nhận cửa hàng, bản thân anh thấy vị trí rất khá nhưng cô vợ cứ leo lẻo chê bôi đoạn đường không đông đúc bằng tiệm bên kia, nhưng hiện giờ thì sao? Không phải người tới người lui đã náo nhiệt hơn rất nhiều đấy thôi?! Tuy rằng việc làm ăn buôn bán không đắt hàng bằng tiệm Đại Lâm nhưng lợi nhuận thu về không nhỏ, cứ cái đà này tích cóp lên thì hai, ba năm nữa là mua được cửa hàng thôi. Cần gì phải nằng nặc vay mượn mua ngay lúc này.
Chỉ là không ngờ anh đã nói hết nước hết cái vậy rồi mà cô vợ vẫn nghe không thủng, âm thầm đi tìm Chu Hiểu Mai mà không có sự đồng ý của anh.
Sau khi nghe xong, Lâm Thanh Hoà cười nhạt: “Chuyện này đơn giản vô cùng, em cứ bảo Đại Lâm trực tiếp đi tìm anh họ nói chuyện là ổn thoả ngay chứ gì.”
Được chị tư chỉ điểm, buổi tối Chu Hiểu Mai lập tức tâm sự chuyện này với chồng. Tô Đại Lâm đồng tình ngay bởi quả thực nhà anh làm gì có tiền mà cho vay.
Vì năm ngoái phải trích ra 2000 đồng giải quyết vấn đề hộ khẩu cho nên dù đã vét hết tài sản hiện có vẫn chưa trả hết nợ cho anh chị tư kia kìa.
Tình hình kinh doanh của tiệm bánh bao đúng là rất khả quan nhưng không phải kiếm tiền thúng mà ai muốn vay là vay, chính anh còn phải suy nghĩ từng chút một để cân đối thu chi cho hợp lý đây này.
Ngay ngày hôm sau, Tô Đại Lâm liền tranh thủ thời gian tới gặp anh họ. Nghe xong, anh ấy hiểu ngay vấn đề vì còn lạ gì tính tình bà vợ nhà mình nữa. Thế là hai vợ chồng cãi cọ ầm ĩ một trận.
Vậy là chuyện vay tiền tạm khép lại tại đây, chuyện riêng nhà người ta thì để vợ chồng nhà đó tự giải quyết đi, dù sao cũng không ảnh hưởng gì tới bên này.
Thoáng cái, Lâm Thanh Hoà đã có bầu được bốn tháng, người ngợm bắt đầu có cảm giác cồng kềnh, di chuyển càng lúc càng bất tiện. Mặc dù sức khoẻ cô khá tốt nhưng tốt đến đâu thì cũng không thể so sánh với phụ nữ độ tuổi 20, 30.
Hôm nay cô đi khám thai định kỳ, bác sĩ còn phải cẩn thận dặn dò: “Nếu cảm thấy không khoẻ chỗ nào phải lập tức tới bệnh viện kiểm tra ngay nhé. Em là thuộc diện sản phụ cao niên cho nên không thể lơ là được đâu. Phải hết sức chú ý đấy.”
“Dạ, em cám ơn bác sĩ.” Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi cùng chồng bước ra khỏi phòng khám.
Khỏi phái nói, Chu Thanh Bách lo lắng vô cùng, mặt mày cứ nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
Lâm Thanh Hoà lườm cho một cái cháy khét: “Bây giờ mới biết lo cho vợ hả?”
Chu Thanh Bách liền lên tiếng an ủi: “Vợ à, con gái chúng ta sẽ không quậy em đâu. Anh khẳng định hai mẹ con sẽ bình bình an an.”
Lâm Thanh Hoà hừ hừ: “Đầu tháng sau là phải dọn sang Thượng Hải rồi đấy, anh đi trước tiền trạm đi.”
“Được.” Gì chứ cái này Chu Thanh Bách gật đầu đồng ý ngay. Anh đã cân nhắc xong cả rồi, qua bên đó sẽ kiếm một căn nhà nằm xung quanh khu vực bệnh viện lớn nhất Thượng Hải, rồi còn phải mua một chiếc xe hơi bốn chỗ nữa, chỉ cần vợ không thoải mái là lập tức ẵm lên xe chở đi ngay.
Tất cả những chuyện này Chu Thanh Bách đều tự mình sắp xếp, không cần thông qua ý kiến của vợ mà Lâm Thanh Hoà cũng chẳng quan tâm vì mệt mỏi quá rồi, đâu còn thiết tha lo nghĩ chuyện gì khác nữa, giờ cô chỉ lo cho cục cưng trong bụng này đã đủ lắm rồi.
Thế là, mấy tháng nay Chu Thanh Bách được tự do giữ hết tiền mà không cần phải nộp lên. Các cửa hàng cửa hiệu nhà anh làm ăn rất tốt, thu nhập hàng tháng chỉ có tăng chứ không hề giảm. Bình quân mỗi tháng đều có hơn hai mươi ngàn đổ về túi Chu Thanh Bách, thành ra chỉ cần vỏn vẹn hai tháng anh đã gom đủ số tiền phục vụ nhu cầu mua nhà và xe tại Thượng Hải.
Biết điểm yếu của mình ở đâu, Lâm Thanh Hoà rất chú trọng rèn luyện cơ thể bằng các bài tập nhẹ nhàng dành riêng cho bà bầu, ngoài ra còn kết hợp với chế độ dinh dưỡng hợp lý, thế cho nên cô vẫn duy trì được trạng thái sức khoẻ ổn định.
Đặc biệt từ đầu tháng này, Chu Thanh Bách bắt đầu chế biến món cá diếc cho vợ tẩm bổ, hôm thì anh mang đi hầm canh hôm lại cho vào nồi om chung với đậu hũ.
Nhớ cái hồi Chu Hiểu Mai mang thai, Lâm Thanh Hoà cũng khuyên cô ấy chịu khó ăn cá diếc. Và phương pháp này đúng là có hiệu quả thật. Cứ nhìn mấy đứa Thành Thành là biết chứ gì, cả ba đứa đầu đều rất thông minh sáng dạ, cô em út Điềm Điềm tuy chưa tới tuổi đi học nhưng cũng rất lanh lợi, hoạt bát.
Xã hội càng phát triển thì giáo dục càng được coi trọng. Bên cạnh những kiến thức ở trường do thầy cô truyền đạt thì nền tảng của mỗi bé cũng rất quan trọng. Muốn con thông minh, khoẻ mạnh thì người mẹ phải chú ý bổ sung dinh dưỡng ngay từ khi em bé chỉ là hạt đậu nhỏ xíu nằm lọt thỏm trong bụng mẹ.
Ba tháng đầu, Lâm Thanh Hoà ốm nghén kinh khủng, mỗi lần uống canh cá là hơn cả cực hình, nhắm mắt nhắm mũi cố mà nuốt cho trôi, nhưng tình hình bây giờ đã khả quan hơn nhiều, mỗi ngày đều có thể xử một chén canh cá diếc ngon ơ.
Thấy cô mấy tháng rồi không đi làm, khí sắc ngày càng hồng nhuận, cơ thể mập mạp lên rõ rệt, Trương gia hàng xóm bắt đầu tò mò tọc mạch. Trương thị mạnh dán đưa ra suy đoán hay là mang thai?
Khó khăn lắm mới nắm được sơ hở của Chu gia, hai mắt bà Trương cơ hồ sắng quắc, ý định chơi xấu bắt đầu nhen nhóm nổi lên.
Vậy là mỗi lần Lâm Thanh Hoà ra ngoài, bà Trương lại nhìn lom lom vào cái bụng cô với một ánh mắt rất không thiện chí.
Hừ, lại định chơi xấu phải không? Chỉ cần vẫy đuôi là Lâm Thanh Hoà thừa biết bà già này có mưu đồ gì rồi.
Cô nở một mụ cười khinh miệt rồi thả nhẹ một câu bâng quơ: “Trương Mỹ Liên vẫn đang nhập hàng ở chỗ thằng cháu rể nhà tôi đấy.”
Câu nói nghe thì có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh để chặn ngang họng bà Trương, khiến bà ta không dám hó hé nửa lời.
Lâm Thanh Hoà liếc mắt cười lạnh: “Nếu tôi mà nghe được bất cứ lời ong tiếng ve nào truyền ra thì đích thị là Trương gia chứ không ai khác. Tới lúc ấy con gái bà cũng đừng nghĩ tới chuyện làm ăn buôn bán gì nữa.”
Ý tứ chính là Trương gia đừng đụng vào Chu gia, đôi bên không cần đi lại hoà thuận nhưng khôn hồn thì đừng kiếm chuyện gây sự. Vì chỉ cần nhà họ Chu nói một câu, Vương nguyên sẽ lập tức ngưng cung cấp hàng hoá. Không có quần áo, cửa tiệm của Trương Mỹ Liên lấy gì bán, không phải đóng cửa dẹp tiệm thì là gì?!
Bà Trương ức nghẹn họng, nhưng không thể nói được gì, đành ôm một bụng nộ khí quay vào nhà.
Thấy mẹ chồng khi đi thì hào hứng, khi về thì hậm hực, hỏi ra mới biết kế hoạch đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Trương thị âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cũng may là hỏng sớm chứ nếu để ảnh hưởng tới Trương Mỹ Liên thì đúng là nguy to. Nếu không phải hàng tháng Trương Mỹ Liên đều gửi 20 đồng về nhà thì chẳng cần tới mẹ chồng đâu, chính cô sẽ là người đi cử báo đầu tiên.
Nên nhớ là 20 đồng đấy chứ không phải 2 đồng đâu. Vì tiền, Trương thị đành phải cắn răng đứng ra khuyên mẹ chồng hết sức bình tĩnh suy xét cho đại cục, đừng cố tình chống đối bên đó nữa bằng không Trương Mỹ Liên sẽ liều mạng với cả nhà họ Trương cho xem.