Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 560: Chuẩn bị đi Thượng Hải
Cụ thể mỗi tháng Trương Mỹ Liên kiếm được bao tiền, Trương thị không biết, mặc dù đã đi theo hỏi rất nhiều lần nhưng cô em chồng sống chết không chịu khai.
Thế nhưng không nói thì chị ta cũng ngờ ngợ đoán được chắc hẳn dạo này làm ăn khá lắm cho nên mới hào phóng trợ cấp gia đình những 20 đồng chứ ngày xưa cô ấy keo như quỷ, một hào cũng đừng hòng cho ai.
Vậy nên nếu lần này bị mất mối làm ăn khẳng định Trương Mỹ Liên sẽ về nhà quậy tưng bừng khói lửa cho xem, sau này Trương gia cũng đừng hòng nhận được một đồng trợ cấp nào nữa nữa.
Suy đi tính lại thấy thiệt thòi quá nhiều, thành thử Trương thị hết lời khuyên can mẹ chồng. Mà bà Trương dù vẫn đang tức nổ phổi thì vẫn đủ tỉnh táo để suy xét thiệt hơn. Vả lại hồi Tết, thằng con rể Hứa Thắng Cường còn biếu bà hẳn một bao lì xì 50 đồng, vậy nên bà cũng không dám làm xằng làm bậy.
Còn về phía Lâm Thanh Hoà, tuy đã uy hiếp được bà Trương nhưng cô vẫn bất an vô cùng. Nói gì thì nói không bao giờ cô tin vào nhân phẩm của nhà đó, hơn nữa cái bụng đang ngày một lớn lên, chỉ khoảng thời gian ngắn nữa thôi sẽ lộ rõ ra ngoài, đến lúc ấy không thể nào giấu giếm được, nhân lúc này phải rời khỏi Bắc Kinh càng nhanh càng tốt.
Vì thế đợi Chu Thanh Bách về tới tiểu khu, Lâm Thanh Hoà liền kể lại sự việc ngày hôm nay.
Nghe xong, sắc mặt Chu Thanh Bách trầm xuống tới mức đáng sợ.
Lâm Thanh Hoà mệt mỏi nói: “Hôm nay bị em doạ một phen chắc tạm thời bà ta sẽ không sinh sự đâu nhưng em nghĩ chúng ta phải đi Thượng Hải sớm thôi.”
Chu Thanh Bách gật đầu ngay: “Được, ngày mai anh sắp xếp công việc một chút rồi ngày kia sẽ lập tức lên đường.”
Trước mắt là tiến hành tạm ngưng kinh doanh tiệm sủi cảo vì Chu Toàn và Chu Quy Lai còn bận tới trường nhưng bất ngờ thay, bà Mã lại hỏi có thể giao lại cho mình hay không.
Lâm Thanh Hoà nói: “Thím à, thím cũng biết tiệm sủi cảo là để Thanh Bách nhà cháu giết thời gian…”
Bà Mã gật đầu: “Cái đó thím biết vậy nên thím chỉ hỏi lúc các cháu vắng mặt thôi. Khi nào hai người quay trở về thím sẽ lập tức bàn giao lại cửa hàng, còn mình vẫn tiếp tục phục trách công việc rửa chén. Chỉ là thím thấy nếu đóng cửa thời gian dài e rằng lãng phí quá.”
Khách khứa đang đông nườm nượp như vậy mà tự nhiên dừng việc buôn bán thì quá ư là đáng tiếc.
Chu Thanh Bách suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: “Chất lượng sủi cảo cháu làm thế nào thím phải đảm bảo giữ nguyên như thế.”
Bà Mã gật đầu quả quyết: “Cái đó là chắc chắc, thím khẳng định sẽ không làm gì tổn hại tới danh tiếng cửa hàng.”
Lâm Thanh Hoà tiếp lời: “Nếu là người khác chúng cháu sẽ không bao giờ đồng ý đâu nhưng riêng thím là ngoại lệ. Xoong nồi, bát đũa, bàn ghế các thứ thím cứ sử dụng đi, còn tiền thuê mặt bằng thì chúng cháu thu 5 đồng. Mỗi tháng thím đưa thẳng cho thằng Toàn là được.”
Xét thấy 5 đồng quá ít, bà Mã liền đề đạt ngay: “Mỗi tháng 7 đồng.”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “5 đồng được rồi, thím đừng lăn tăn vấn đề này.”
Bà Mã ngượng ngùng cười: “Vậy được, hai cháu đi Thượng Hải cứ yên tâm dưỡng thai cho tốt, mọi chuyện ở nhà không cần phải lo nghĩ gì cả.”
Lâm Thanh Hoà cười gật đầu. Đúng là trong tay đang sở hữu rất nhiều cửa hàng cửa hiệu nhưng cô không hề lo lắng chút nào, cả Chu Toàn lẫn Chu Quy Lai đều có năng lực quán xuyến công việc, bên cạnh đó là một tổng quản lý Mã Thành Dân dày dặn kinh nghiệm, đủ khả năng xử lý các tình huống phát sinh bất ngờ, còn lại toàn bộ công nhân viên khác cứ đi làm như bình thường là được.
Buổi trưa, Chu Toàn, Chu Quy Lai và Cương Tử trở về mới hay tin ba mẹ sắp rời đi.
Chu Quy Lai nhăn nhó: “Nhanh vậy ạ?”
Lâm Thanh Hoà thở dài: “Hết cách rồi, bà Trương bên kia đã phát hiện, chẳng sớm thì muộn sẽ bị lộ thôi, cho nên ba mẹ phải tranh thủ đi sớm.”
Thật ra về vấn đề này Lâm Thanh Hoà không lấy gì làm bất ngờ cho lắm vì hàng xóm ở ngay sát nhà nhau, ra vào chạm mặt liên tục, không nghi ngờ mới là lạ chứ nghi ngờ là chuyện rất đỗi bình thường.
Còn về phần lãnh đạo nhà trường, Lâm Thanh Hoà vô cùng xúc động. Cô không dám khẳng định là thầy hiểu trưởng không hề biết gì hoặc giả biết mà vờ như không biết. Vì sau khi nộp đơn từ chức, trường học vẫn cho gia đình cô tiếp tục sinh sống tại căn tiểu khu này, thậm chí hôm nọ thầy hiệu trưởng còn tìm tới tận nơi nói rằng cô cứ yên trí nghỉ ngơi tĩnh dưỡng rồi một năm sau quay trở lại giảng dạy.
Kỳ thực thầy hiệu trưởng biết chuyện Lâm Thanh Hoà mang thai. Trước khi cô quyết định thôi dạy, ông Vương đã đích thân tới gặp hiệu trưởng đánh tiếng cho nên căn nhà với vị trí công tác mới được giữ lại. Và trên giấy tờ, giảng viên Lâm Thanh Hoà chỉ xin nghỉ tạm thời chứ không phải từ chức vĩnh viễn.
Còn về vấn đề vỡ kế hoạch, chỉ cần không ai tới trước mặt ông tố cáo thì ông sẽ mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Vừa nghe tới nhà họ Trương là cả Chu Toàn, Chu Quy Lai lẫn Cương Tử đều nổi giận đùng đùng.
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Thôi tức làm gì, đâu phải lần đầu đâu, kệ đi. Đợi ba mẹ đi rồi, các con sang bên ông bà nội ăn cơm nha, còn tiệm sủi cảo sẽ để cho bà Mã làm.”
Bà Mã chỉ buôn bán dưới tầng 1, cho nên Tứ Ni vẫn ngủ nghỉ ở trên tầng 2 như cũ, không cần dọn đi.
Chu Quy Lai thở dài: “Chúng con lớn rồi, tự lo được mà, cái đáng lo là ba mẹ đây này. Haizz, con chẳng yên tâm tí nào hết.”
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Ba mẹ còn cần mấy thằng nhóc các con phải lo chắc?”
Ngày hôm sau, Chu Thanh Bách sang Chu gia thông báo với cha mẹ và vợ chồng cô út, còn Lâm Thanh Hoà thì tranh thủ sang chỗ chị Ông một chuyến.
Vừa nghe cô nói sắp đi Thượng Hải, chị Ông choáng váng ngớ người: “Cái gì? Sao đi sớm thế?”
Trước đây Lâm Thanh Hoà đã tâm sự với chị về dự định lánh sang Thượng Hải sinh con nhưng không ngờ lại gấp rút như vậy.
Lâm Thanh Hoà chán nản: “Hết cách rồi chị ạ, có quả hàng xóm cực phẩm quá, nếu em không đi ngay thì e rằng vỡ lở bung bét hết.”
Chị Ông phẫn nộ chửi: “Khốn kiếp thật, nếu cái nhà đó dám ăn nói linh tinh thì đừng giao hàng cho con gái bà ta nữa, cắt phéng đi cho biết!”
Vì chơi thân với nhau, sắp tới lại kết tình thông gia cho nên Lâm Thanh Hoà đã nói qua về việc Hứa Thắng Cường lấy con gái Trương gia, đồng thời cho chị Ông biết luôn đức hạnh cũng như nhân phẩm của nhà đó để chị đề phòng trước.
Lâm Thanh Hoà sờ sờ cái bụng mình: “Hôm qua em đã uy hiếp như vậy rồi nhưng tháng cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc nên đi rồi chị ạ.”
Chị Ông chép miệng: “Chỗ đó xa xôi lạ nước lạ cái, đến khổ…”
Lâm Thanh Hoà bình tĩnh cười nói: “Không sao đâu chị, có Thanh Bách mà, mọi việc đã có anh ấy lo hết, em chả cần động tay động chân làm gì.”
Chị Ông gật đầu rồi hỏi: “Khi nào em khởi hành?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Ngày mai Thanh Bách qua đó sắp xếp trước rồi mới quay về đón em.”
Chị Ông gật gù: “Ừ, như vậy còn được, em đỡ phải vất vả bôn ba. Nhưng bảo chú ấy nên tìm khu vực nào giao thông thuận tiện ấy, tốt nhất là ở gần bệnh viện cho chắc.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Thanh Bách cũng nói y như chị vậy đó.”
Ngồi hàn huyên thêm một lát, Lâm Thanh Hoà chào tạm biệt chị bạn thân rồi đứng dậy ra về.
Lúc này, Chu Hiểu Mai đang đứng ở cửa tiểu khu thấp thỏm ngóng trông. Ban nãy vừa nghe anh tư nói xong một cái là cô lập tức chạy tới đây ngay.
Nhìn thấy cô em chồng, Lâm Thanh Hoà bất ngờ vô cùng: “Sao lại tới đây?”
Chu Hiểu Mai ôm một bụng nộ khí: “Em đang tức sắp chết đây, đồ hàng xóm chết bầm, đồ xấu xa ác độc!”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Họ chưa nói gì mà.”
Chu Hiểu Mai vẫn chưa hết tức giận: “Lúc mẹ biết ấy hả, mẹ cũng tức điên lên, còn mắng quàng sang cả Hứa Thắng Cường nữa.”
Đúng là bà Chu phẫn nộ cực kỳ, bà không tiếc lời mắng nhiếc Trương gia thiếu đạo đức, ác hơn cả dã thú. Người xưa đã dạy rồi, bà con xa không bằng láng giềng gần, ấy vậy mà con trai con dâu bà lại ở gần cái ngữ hàng xóm khốn nạn như vậy, thật là vô phúc, thật là xui xẻo mà!
Đã nói tới Trương gia thì không thể không nhắc tới Hứa Thắng Cường, tiện cơn bực bà Chu chửi cho thằng cháu ngoại một trận luôn.
Lâm Thanh Hoà không nói tiếp cái này mà đảo sang chuyện khác: “Sau này nhờ em lo cơm nước cho thằng hai và thằng ba giúp chị nha. Sinh hoạt phí bao nhiêu em cứ bảo hai đứa nó đưa.”
Chu Hiểu Mai phất tay: “Giời ạ, chuyện này là chuyện nhỏ, có gì đáng nói chứ. Người cần lo lắng là chị đây này, tới Thượng Hải nhớ phải tự chăm sóc mình cho thật tốt nha. Anh tư là trông ngóng cô công chúa này lắm, thế nên có việc gì chị cứ sai anh ấy làm, đừng để bản thân mệt mỏi, biết chưa?!”