Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 561 - Chương 561: Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 561: Liếc mắt đưa tình Chương 561: Liếc mắt đưa tình

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 561: Liếc mắt đưa tình

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách lập tức khởi hành đi Thượng Hải lo sắp xếp chỗ ăn chỗ ở. Khi nào tất cả mọi thứ đã sẵn sàng anh mới vòng về Bắc Kinh đón vợ sang đây. Chiếu theo năng suất làm việc của anh thì chỉ độ vài ngày là xong thôi.

Trong thời gian ở nhà đợi chồng, Lâm Thanh Hoà vô tình đụng mặt bà Trương hai lần nhưng lần nào bà già đó cũng chủ động quay mặt đi, không dám liếc về phía này.

Gần đây cô rất chú tâm nghe ngóng động tĩnh xung quanh, quả thực không hề có bất cứ lời ong tiếng ve nào được truyền ra. Điều đó chứng minh lời hù doạ của cô có hiệu quả.

Mà không phải cô hù chơi đâu nha, nếu bà ta dám nói ra, Lâm Thanh Hoà cô sẽ ngay lập tức chặt đứt đường làm ăn của Hứa Thắng Cường trong vòng một nốt nhạc.

Mà nhìn cái bản mặt tức hầm hập như muốn giết người nhưng vẫn phải cố gắng nghẹn xuống bằng được thì có lẽ Trương gia đã ăn không ít lợi lộc từ chỗ vợ chồng Hứa Thắng Cường cũng nên?!

Về điểm này, Lâm Thanh Hoà đoán không sai tí nào. Quả thực bà Trương hận bầm gan tím ruột, chỉ ước rằng có thể chạy thẳng lên Hội phụ nữ cử báo. Nhưng đáng tiếc thay, tiền trợ cấp 20 đồng treo lủng lẳng trước mặt cho nên bà ta không dám đi.

Hôm nay, Trương Mỹ Liên về thăm gia đình, tiện thể cho mẹ chút tiền tiêu vặt. Bởi vì tháng này kiếm được nhiều hơn một chút nên cô chơi sang cho mẹ hẳn 30 đồng luôn.

Nhanh chóng cuộn tiền lại cất sâu vào túi áo, bà Trương mới bĩu môi hừ lạnh: “Nếu không phải nể mặt Hứa Thắng Cường thì mẹ đã đi cử báo cô ta rồi.”

Trương Mỹ Liên nghệt mặt: “Cô nào?”

Bà Trương hếch cằm về phía nhà cách vách: “Đó đó, một mớ tuổi rồi mà còn bày đặt mang thai!”

Trương Mỹ Liên hết hồn: “Gì? Cô giáo Lâm mang thai?”

Thật sự cô rất muốn gọi một tiếng mợ út nhưng tiếc rằng không được.

Càng buôn bán quần áo, Trương Mỹ Liên càng kiếm được nhiều tiền. Giờ đây mỗi tháng hai vợ chồng cô thu về gần 600 đồng lợi nhuận.

Công việc làm ăn quá khả quan cho nên Trương Mỹ Liên càng mong muốn nối lại tầng quan hệ với Chu gia. Vậy nên thường ngày, không ít lần cô khuyên nhủ Hứa Thắng Cường chịu khó đi lại với nhà họ Chu. Chỉ có điều thằng đó vừa ngu ngốc lại vừa cứng đầu, có nói thế nào cũng chết sống không chịu đi.

Còn phụng phịu cái gì mà sang đó toàn bị mắng chửi với phê bình. Giờ tự mình cũng có thể kiếm được nhiều tiền, cần đếch gì nhà họ Chu!

Chán thật, chả biết trong đầu hắn chứa cái gì mà nghĩ ngắn đến thế là cùng. Người ta thấy sang còn phải cố gắng bắt quàng làm họ. Đằng này mình đã có sẵn mối quan hệ rồi còn không biết tranh thủ. Đúng là không có tiền đồ. Nhưng Hứa Thắng Cường cứ nhất quyết không chịu thì Trương Mỹ Liên cũng đành bó tay hết cách. Nếu có thể cô đã tự đi sang đó từ lâu rồi, nhưng cô thừa biết nhà đó không ưa gì mình cho nên không dám manh động.

Bà Trương khinh khỉnh nói: “Nó đó, mang thai rồi, bị mẹ phát hiện.”

Làm gì có chuyện nào lọt qua được cặp mắt hoả nhãn kim tinh của bà. Rõ ràng đang êm đang đẹp tự nhiên lại bảo tạm thời từ chức, nhìn bộ dáng cũng không phải cái kiểu bị cách chức cho thôi việc. Nếu bị trường học sa thải thì làm sao được ở trong căn nhà đó nữa, đúng không?

Sau đó bà liền chăm chăm chú ý nhất cử nhất động phía bên ấy, quả nhiên phát hiện ra Lâm Thanh Hoà càng lúc càng béo lên không ít. Vốn tính tò mò, càng không rõ nguyên nhân thì lại càng phải tìm hiểu cho tới cùng. Hôm ấy đang mải nhìn xem cái bụng cô ta có gì lạ không, chưa kịp xác định rõ ràng thì đã bị cô ta chặn trước một bước. Ôi, hễ nghĩ tới là lại tức phát điên! Trong cuộc đời đi hóng chuyện của bà chưa lần nào thất bại thảm hại như lần này.

Bà Trương tức giận mắng: “Nếu không phải nể mặt hai đứa thì mẹ đã đi cử báo cô ta từ lâu rồi.”

Vừa nghe tin Lâm Thanh Hoà mang thai, trong đầu Trương Mỹ Liên lập tức suy nghĩ liệu có nên gửi tặng mấy bộ quần áo trẻ con không nhỉ thì bất ngờ lại nghe được cái gì mà cử báo với cả tố cáo, thiếu chút nữa cô bị doạ ngất xỉu tại chỗ.

Thoắt cái, sắc mặt Trương Mỹ Liên trắng bệch, cô gấp gáp nói: “Mẹ, mẹ đừng làm việc ngu ngốc nha. Con với Thắng Cường chỉ dựa vào mỗi tiệm trang phục để kiếm cơm thôi đấy.”

Trời đất quỷ thần ơi, sao lại có cái suy nghĩ ngu ngốc tới vậy cơ chứ? Nếu mẹ mà đi tố cáo thật thì thôi xong, công việc làm ăn chắc chắn sẽ bị cắt đứt vô thời hạn, hàng tháng đừng nghĩ tới khoản tiền 600 đồng nữa.

Bà Trương nghiến răng nghiến lợi: “Thì tao đã bảo không đi cử báo rồi còn gì.”

Trương Mỹ Liên gấp muốn chết: “Không đi là đúng, mẹ, nếu mẹ nói là chúng con tiêu đời đấy. Vốn dĩ cô giáo Lâm đã không vừa mắt Thắng Cường rồi. Coi như mẹ không suy nghĩ cho chúng con thì cũng nên cân nhắc tới 30 đồng trợ cấp hàng tháng chứ. Nếu chúng con không kiếm ra tiền thì lấy đâu ra khả năng chu cấp cho mẹ.”

Bà Trương mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, tao không đi báo là được chứ gì!”

Cũng chính vì kiêng kị điểm này mà mấy hôm nay bà mới phải nhịn như nhịn cơm sống, chứ không ấy hả chỉ cần báo một câu là sẽ có người kéo đến, lôi cô ta tới bệnh viện phá thai. Để tới lúc đó xem cô ta còn cao cao tại thượng được nữa không. Chỉ có điều làm vậy mình cũng bị tổn thất cho nên thôi cứ nhắm mắt ăn tiền vậy.

Nghe được câu cam đoan của mẹ, Trương Mỹ Liên mới ôm ngực thở phào một hơi. May mà hôm nay cô về kịp lúc chứ để mọi chuyện lanh tanh bành ra thì khó mà cứu vớt nổi cục diện.

Thật ra nói Trương Mỹ Liên tốt bụng thì không phải, chẳng qua cô lo cho sinh mệnh cửa tiệm nhà mình hơn thôi à. Chứ không vướng việc làm ăn thì có lẽ cô sẽ là người đi cử báo đầu tiên ấy chứ. Hừ, cái bà thím đó chướng mắt cô thì cô đây cũng chẳng ưa gì bà ta đâu.

Hay là gửi đơn tố cáo nặc danh nhỉ? Mà không được, bây giờ chỉ cần lộ tin ra là thể nào Lâm Thanh Hoà cũng sẽ hoài nghi nhà mình đầu tiên. Thôi thôi, chuyện này xử lý không khéo khả năng cao sẽ dẫn lửa tự thiêu thân ấy chứ. Tốt nhất là bỏ đi, không nên mạo hiểm!

Trở về nhà, Trương Mỹ Liên liền đem chuyện này kể với chồng.

Hứa Thắng Cường nhíu mày tức giận: “Em nói cái này với anh làm gì? Bà ta sinh hay không sinh thì liên quan đếch gì tới anh.”

Nếu trước đây Trương Mỹ Liên sẽ khuyên nhủ hai câu nhưng xét tình hình trước mắt thì thôi, không nên kích động thằng cha này.

Chợt nghĩ tới cái gì, Hứa Thắng Cường liền nói: “À, lúc nãy anh mới gọi điện thoại về cho mẹ, mẹ hỏi em sao mãi vẫn chưa có thai thế?”

Bây giờ ván đã đóng thuyền, giấy kết hôn cũng đã ký, tiền thì toàn bộ đều nằm trong tay mình cho nên Trương Mỹ Liên chẳng sợ gì. Thế nhưng ngoài mặt vẫn phải xuống nước một chút: “Sốt ruột cái gì chứ? Con cái là trời cho, duyên phận chưa tới thì em biết làm sao? Hơn nữa lần trước hai đứa mình đi kiểm tra, bác sĩ chả nói không có vấn đề rồi còn gì?!”

Hứa Thắng Cường chép miệng: “Ừ thì anh có nói gì đâu, chẳng qua mẹ anh cứ lải nhải sốt hết cả ruột.”

Trương Mỹ Liên liền nói: “Mẹ cũng thật là, loại chuyện này có sốt ruột cũng vô ích. Với lại em còn muốn hưởng thụ thế giới hai người thêm một thời gian nữa. Hai chúng mình không phải tốt hơn sao, có thêm con nhỏ phiền phức lắm.”

Hứa Thắng Cường ậm ừ không nói gì nữa vì kỳ thực nó cũng không thích con nít cho lắm, chỉ tại mẹ cứ nói hoài cho nên nó mới thuận miệng hỏi vợ một câu thôi.

Thấy chồng không nhắc tới chuyện này nữa, Trương Mỹ Liên âm thầm thở phào một hơi rồi nói sang Hứa Thắng Mỹ.

“Mà chị anh cũng kỳ thật đấy. Dù gì bây giờ đã trở thành người một nhà rồi mà cứ cố chấp không chịu đi lại với nhau. Lần trước em đi qua thăm, chị ấy còn chẳng thèm đếm xỉa tới em, nhưng anh rể thì ngược lại, tiếp đãi em khá là vui vẻ.”

Triệu Quân nhiệt tình vô cùng, đón tiếp rất nồng hậu, lúc về còn chu đáo tiễn ra tận cửa rồi nói khi nào có thời gian rảnh sẽ ghé cửa hàng thăm vợ chồng cô.

Chỉ là ánh mắt anh ấy nhìn cô nóng bỏng kỳ lạ sao ấy, khiến cô không tự chủ được mà hai má nóng bừng, trái tim đập loạn xạ liên hồi, đồng thời từ sâu thẳm trong tâm hồn có một ngọn lửa dục vọng đang nhen nhóm bùng cháy!

Hứa Thắng Cường gật đầu xác nhận: “Anh rể đích thực là người không tồi. Lần trước cái bình rượu tây là anh ấy tặng đấy, còn dặn mang về cho vợ nếm thử nữa.”

Tròng mắt Trương Mỹ Liên bất giác đảo hai vòng rồi giả vờ nói bâng quơ: “Hôm nào có dịp mời anh rể tới nhà mình ăn cơm.”

Hứa Thắng Cường chẳng hề để ý gì mà vui vẻ gật đầu ngay: “Nên như vậy, dù gì ở trên Bắc Kinh này người thân thiết và đối xử tốt với anh nhất chỉ có anh rể thôi.”

Còn lại ông bà ngoại, cậu mợ út rồi cả dì út nữa, chỉ biết mắng mắng và mắng thôi, không ai coi nó như con người hết!

Bình Luận (0)
Comment