Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 562: Cơ duyên
Bên này, Chu Thanh Bách đã giải quyết xong mọi việc và quay trở về Bắc Kinh.
Lúc nhìn thấy chồng xuất hiện ở cửa nhà, Lâm Thanh Hoà hết hồn hết vía. Cô biết tốc độ của anh rất nhanh nhưng đoán chừng cũng phải 4, 5 ngày, đằng này mới có 3 ngày thôi!
Mà khoảng cách Bắc Kinh - Thượng Hải đâu phải gần, riêng di chuyển đã mất toi một ngày trời rồi, cả đi cả về là 2 ngày, vậy có nghĩa là anh chỉ cần một ngày xử lý hết thảy tất cả mọi việc?
Trời đất! Cái hiệu suất này…cũng kinh khủng thật ấy chứ?!
Thấy vợ cứ nghệt mặt ra, Chu Thanh Bách đi vào nhà rồi cười nói: “Đều là nhờ vận may con gái mang tới, anh vừa đến Thượng Hải thì tình cờ đụng trúng một hộ gia đình đang rao bán nhà để chuẩn bị đi tuỳ quân.”
Trong giọng nói lộ rõ ba phần vui mừng. Trời ơi! Không vui mừng sao được. Đương lúc đi lang thang tìm kiếm vận may ở mấy khu dân cư xung quanh bệnh viện thì vừa hay gặp một gia đình đang gấp rút chuyển nhà.
Căn nhà này không nhỏ, bởi vì cần bán nhanh nên họ không hét giá quá cao. Nếu giật lùi lại mấy năm trước thì là một cái giá khủng khiếp nhưng với thời buổi kinh tế thị trường hiện tại con số hơn 9000 cho diện tích và vị trí này là điều hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Vậy nên chỉ trong vòng một buổi sáng, Chu Thanh Bách đã hoàn tất thủ tục giao tiền, nhận nhà, chuyển đổi quyền sở hữu. Sau đó anh dành toàn bộ thời gian chiều tối để dọn dẹp, sửa sang trong ngoài một lượt cho tới khi cảm thấy thật sự vừa lòng mới thôi. Và sáng sớm ngày hôm sau, anh lại gấp rút ngồi tàu quay về Bắc Kinh đón vợ.
Lâm Thanh Hoà nghe mà không dám tin vào tai mình: “Trùng hợp như vậy á? Liệu anh có bị người ta lừa không đấy?”
Chu Thanh Bách lắc đầu quả quyết: “Không có khả năng.”
Vì anh đã làm việc trực tiếp với con trai chủ nhà, chỉ qua vài câu tiếp xúc là dễ dàng nhìn ra được khí chất quân nhân của đối phương. Hơn nữa anh cũng đã tới cục bất động sản chứng thực rồi, đảm bảo không có vấn đề lừa gạt gì ở đây.
Với lại anh nào phải tay mơ, ở cái đất Bắc Kinh này anh đã thu mua không biết bao nhiêu nhà xưởng và cửa hàng cửa hiệu. Nhưng cái khác không dám nói chắc chứ riêng về kinh nghiệm mua bán bất động sản, anh khá là tự tin.
Nghe được lời khẳng định chắc như đinh đóng cột của chồng, Lâm Thanh Hoà mới thực sự cảm thấy yên tâm: “Nếu vậy thì nhà ta đúng là có duyên với Thượng Hải rồi.”
Ba đứa nhỏ đi tìm nhà để đón con chào đời mà vừa kiếm đã thấy ngay, lại còn ở nơi hoàn toàn xa lạ nữa chứ, như vậy không phải có duyên thì là gì?!
Chu Thanh Bách không nén được sự phấn khích: “Anh thấy bên đó phát triển dữ dội lắm, không hổ danh ngày sau sẽ là thành phố lớn của cả nước.”
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Vậy chỗ anh đang đứng không phải thành phố lớn chắc?”
Nói chứ, dù đặt ở thời nào thì Thượng Hải luôn luôn là một trong những thành phố đi đầu cả nước về tốc độ tăng trưởng cũng như tiềm năng phát triển lớn mạnh.
Vậy là vấn đề nhà ở đã được giải quyết xong, hai vợ chồng hoàn thiện nốt những khâu cuối cùng để chuẩn bị cho ngày mai lên đường.
Buổi tối, vợ chồng cô dẫn bọn nhỏ sang nhà ông bà Chu ăn cơm, tiện thể thông báo lịch trình của mình đến mọi người.
Trên bàn cơm, bà Chu không nhịn được mà mắng ầm lên: “Đúng là cái bà già mắc dịch! Khốn nạn quá mà.”
Nếu không phải tại cái bà Trương đó thì con trai và con dâu bà đâu cần phải vội vã chạy sang Thượng Hải sớm như vậy? Nếu nó được ở bên này thêm vài tháng nữa thì tốt rồi, lứa gà của bà vừa vặn tới tuổi xuất chuồng. Gà nhà nuôi mà hầm lên thì đảm bảo bổ dưỡng vô cùng. Nhưng bây giờ thì hết rồi, đi sang bên đấy làm sao còn ăn được nữa.
“Thôi mà mẹ, giờ là lúc nào rồi còn nói mấy lời đó.” Chu Hiểu Mai nhằn nhằn rồi quay sang dặn dò Chu Thanh Bách: “Anh tư, tuy rằng chỉ ở thời gian ngắn nhưng anh cũng phải sắm sửa đồ đạc đầy đủ đấy, đừng sống tạm bợ quá là không được đâu.”
Bà Chu vội tiếp lời: “Đúng đấy, tính ra thì ngày sinh sẽ rơi vào khoảng tháng 9 âm lịch, lúc ấy trời trở lạnh rồi, nhất định phải mua cái máy giặt chứ tã lót mà giặt tay thì chưa chắc đã khô kịp.”
Chu Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: “Con biết rồi.”
Ông Chu cũng lên tiếng: “Sang đó không quen biết ai, vợ con ở nhà cả ngày sẽ rất nhàm chán, con nên mua một cái TV để nó xem cho khuây khoả. Bây giờ TV không đắt đỏ như ngày xưa, bỏ ra một khoản mà có cái giải trí giết thời gian thì cũng được.”
Bà Chu không nói gì nhưng trong lòng thầm nghĩ, trời đất ơi, mua một cái TV tốn cả đống tiền mà kêu không đắt đỏ, nếu buồn chán thì đọc sách cũng được mà?! Với cả có phải ở hẳn bên đó đâu, mua cái máy giặt để phục vụ nhu cầu cấp thiết là được rồi chứ mua TV làm gì? Kể cả có tiền cũng phải biết tiết kiệm, không nên vung tay quá trán!
Thế nhưng nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ bà nào dám lên tiếng nói ra.
Còn ông Vương thì trực tiếp đẩy tới trước mặt Lâm Thanh Hoà một xấp tiền rồi nói: “Con đừng từ chối, chú biết hai vợ chồng không thiếu chút tiền này nhưng đây là tâm ý của ông nội nuôi dành cho đứa cháu sắp chào đời. Sang bên đấy cần ăn gì cứ ăn, cần tiêu gì cứ tiêu, đừng tiết kiệm quá, món đồ nào cần dùng thì cứ mua đừng ngại, khi nào quay về vẫn có thể bán lại được mà. Làm gì thì làm miễn sao khoảng thời gian dưỡng thai thật sự thoải mái là được.”
Lâm Thanh Hoà thoáng liếc mắt sang phía chồng hỏi ý kiến, khi thấy cái gật đầu đồng ý của anh cô mới giơ tay nhận tiền rồi nói: “Chú yên tâm, chúng con nhất định sẽ sống tốt mà. Thời tiết sắp vào đông rồi, chú phải hết sức chú ý giữ gìn sức khoẻ đấy. Những cái khác không nói nhưng bong bóng cá rồi hải sâm là nhà có sẵn, chú phải thường xuyên qua bên này uống đấy nhá. Cuộc sống bây giờ đã khá hơn trước nhiều rồi, không cần lo nghĩ kinh tế thì phải cố gắng bảo trọng thân thể cho tốt.”
Ông Vương cười cười: “Cái này chú biết mà, kể cả chú không tới thì thể nào thằng hai với thằng ba cũng sẽ đưa sang tận nơi. Con cứ yên trí.”
Cơm nước xong xuôi, vợ chồng Lâm Thanh Hoà đi về trước, bọn nhỏ vẫn ở lại chơi với ông bà.
Về tới tiểu khu, nhân lúc chỉ có hai vợ chồng, Lâm Thanh Hoà ước lượng một chút rồi nói với chồng: “Hình như chú Vương cho mình 1000 thì phải?!”
Lúc nãy cô thấy một xấp khá nặng tay, nhìn thoáng qua thì toàn giấy đại đoàn viên, có lẽ cỡ 10 tờ, tổng cộng 1000 đồng chẵn.
Chu Thanh Bách gật gật đầu, trong lòng thầm ghi nhận tâm ý của người cha nuôi.
Lâm Thanh Hoà lười biếng ngồi xuống ghế, lật tay lấy một quả táo từ trong không gian riêng ra ăn. Hôm nay cô cũng nhìn ra được sự quan tâm của mọi người đối với mình. Mà buồn cười nhất là mẹ chồng, rõ ràng thương con thương cháu nhưng vẫn xót tiền. Lúc ấy cô nhìn thấy bà mấp máy cánh môi định cản Thanh Bách đừng tiêu nhiều tiền quá, nhưng không biết nghĩ sao lại thôi không nói, chắc có lẽ sợ cô giận đây mà?!
Kỳ thực cô chẳng so đo mấy cái lặt vặt đấy đâu. Thế hệ trước ai chẳng như vậy, vì đã trải qua nạn đói cho nên ky ky cóp cóp đã thành bản năng rồi, thậm chí hận không thể bẻ một hào ra làm đôi ấy chứ.
Trong phòng ngủ, Chu Thanh Bách bắt đầu cắm cúi thu xếp đồ đạc, quần áo.
Theo ý của Lâm Thanh Hoà thì trước mắt mang tạm một ít cho đỡ phải xách nặng rồi sang bên đó thiếu gì sẽ mua bổ sung sau.
Nhưng Chu Thanh Bách không đồng ý: “Không nặng, anh chỉ mang quần áo và tã cho con thôi mà.”
Toàn bộ quần áo rồi tã vải đều do một tay anh chuẩn bị hết. Anh còn chu đáo giặt tẩy từng cái tã, phơi phóng đàng hoàng, gấp gọn vào tủ. Đã vậy cứ nửa tháng lại lôi ra giặt một lần vì sợ ẩm mốc, mối mọt.
Haizzz, đúng là thân làm tội đời nhưng thấy ông tướng này làm trong tâm thế cực kỳ vui thích cho nên Lâm Thanh Hoà cũng mặc kệ, thậm chí còn mừng ấy chứ, anh càng chăm chỉ bao nhiêu thì cô càng đỡ việc bấy nhiêu.
Không bao lâu sau, Chu Toàn và Chu Quy Lai về tới.
Thằng ba vội vàng cầm giấy viết vào phòng: “Ba, ba ghi địa chỉ nhà bên Thượng Hải cho chúng con đi.”
Chu Thanh Bách ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn thằng con: “Nghỉ hè muốn đi?”
Chu Quy Lai gật đầu quả quyết: “Nhất định rồi ạ, mẹ bầu bì vất vả, hàng ngày chúng con không thể ở bên chăm sóc đã đành, không lẽ nghỉ hè cũng không được tới ạ? Hay là nhà bên đó chật quá không đủ chỗ ở?”
Chu Thanh Bách lắc đầu: “Không phải, nhà có ba phòng, đủ ở.”
Chu Quy Lai cười vừa lòng: “Vậy là được rồi, ba, ba đọc đi con ghi.”
Chu Thanh Bách liền đọc rành mạch, cụ thể địa chỉ căn nhà mới.
Đúng lúc này, Chu Toàn cũng chạy vào nói: “Ê, mày đi nửa tháng rồi về cho anh đi với nhớ.”
Chu Quy Lai xì một tiếng: “Mùa hè anh bận lắm, hết đi dạy thêm rồi còn phải kết toán sổ sách mấy cái cửa hàng nữa chứ.”
Chu Toàn khoang hai tay trước ngực, nhàn nhạt chất vấn: “Thế còn em?”
Chu Quy Lai nói như chuyện đương nhiên: “Thì em đi phục vụ mẹ, tới hè chắc chắn bụng mẹ sẽ to rồi, làm gì cũng bất tiện, em là con trai tất nhiên phải ở bên chăm sóc chứ.”
Cái thằng mồm mép tép nhảy, Chu Toàn lười đôi co với nó.
Trên ghế sô pha ngoài phòng khách, Lâm Thanh Hoà vừa ăn táo vừa nhàn nhã xem hai thằng con trai to xác mà còn đấu võ mồm như trẻ con. Chắc chắn trong hai thằng phải có một đứa ở lại lo việc kinh doanh, đứa nào thắng thì được đi Thượng Hải thôi, mà hình như chưa lần nào thằng hai chiếm được ưu thế thì phải?! Cô lắc đầu bật cười nhưng không có ý định can thiệp, để kệ cho chúng tự xử với nhau là được rồi.