Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 563: Nhà Thượng Hải
Ngay ngày hôm sau, hai vợ chồng Chu Thanh Bách khăn gói sang Thượng Hải dưỡng thai.
Dọc đường đi vô cùng thuận tiện, không gặp bất cứ trắc trở nào. Tới lúc chân chính đứng trong căn nhà mà chồng chuẩn bị để nghênh đón cô công chúa bảo bối, Lâm Thanh Hoà mới hiểu vì sao hôm nọ anh lại vui mừng và phấn khích tới vậy.
Căn nhà rất được, có thể thấy chủ cũ của nó là những người cực kỳ cẩn thận và sạch sẽ, bằng không Chu Thanh Bách có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể thu dọn trong vòng một buổi chiều.
Thực ra Chu Thanh Bách cũng chẳng cần làm gì nhiều, anh chỉ vất bớt mấy đồ hư hỏng rồi mua bổ sung một vài thứ cần thiết, còn lại phần lớn đều có thể tái sử dụng.
À, ở hậu viện còn có cả một vườn rau nữa.
Lâm Thanh Hoà đi xung quanh ngắm nghĩa một vòng rồi hỏi chồng: “Anh có muốn nuôi vài con gà không?
Chu Thanh Bách cơ hồ không cần suy nghĩ mà lắc đầu phủ quyết ngay: “Không cần, khi nào muốn ăn ra chợ mua là được.”
Anh biết cô vợ nhỏ nhà mình ưa sạch sẽ hơn ai hết, trước đây đã không chịu nổi mùi phân gà này nọ rồi, huống chi bây giờ còn bầu bì ốm nghén. Thành thử không cần nuôi cho phiền ra, hôm nào ăn cứ mang tiền ra chợ là được chứ gì.
Về quyết định này của chồng, Lâm Thanh Hoà gật đầu tán thành ngay.
Chu Thanh Bách đưa vợ vào bên trong, dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi trước đi, rồi mai anh dắt em ra ngoài đi dạo.”
Đừng tưởng anh chỉ ở có một ngày mà không biết gì nha. Chỉ với một ngày ngắn ngủi, Chu Thanh Bách đã tìm hiểu hầu như gần hết mọi thứ xung quanh, xét thấy khu này có đầy đủ tiện ích công cộng nên anh mới xuất tiền nhanh gọn tới vậy chứ không thì đừng hòng.
Ngồi xe cả ngày trời, Lâm Thanh Hoà mệt vô cùng. Cô đi thẳng vào phòng trong, lật tay lấy từ trong không gian riêng nào chăn, mền, gối. Chớp mắt, cả một chiếc giường đệm sạch sẽ tinh tươm xuất hiện, Lâm Thanh Hoà mệt mỏi nằm bò lên đó, cơ hồ chỉ cần hai nhịp thở là chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Người mang thai vốn dễ mệt, càng đừng nói phải lắc lư cả ngày đường như vậy, kể cả lúc trên xe có tranh thủ chợp mắt được một tí nhưng giấc ngủ rất chập chờn, chẳng ăn thua gì.
Phía bên ngoài, Chu Thanh Bách bắt đầu quét tước một lượt.
Do hôm nọ hơi vội cho nên có nhiều chỗ anh chưa động tới, mà được cái chủ cũ tương đối sạch sẽ cho nên nhà cửa không dơ dáy, bẩn thỉu lắm, chỉ cần quét sơ bụi bặm và máng nhện là được.
Đang lúi húi lau chùi thì nghe thấy có tiếng gõ cửa. Chu Thanh Bách dừng tay, đi ra mở cổng chính. Đứng đối diện anh là một bà lão với nụ cười hiền từ, trên tay là mớ cải thìa tươi roi rói: “Các cháu là chủ nhân mới của ngôi nhà này hả? Bà sống ở ngay căn bên trái, mọi người hay kêu bà là bà Khương. Đây là rau do chính tay bà trồng, vừa mới hái xong đấy, cháu cầm vào ăn đi.”
Chu Thanh Bách lịch sự nhận lấy rồi nói: “Chào bà Khương, cháu họ Chu. Thật ngại quá vợ cháu ngồi xe cả ngày cho nên hơi mệt trong người, hiện vẫn còn ngủ nên không ra chào hỏi được.”
Bà Khương xua tay cười xoà: “Không sao mà, đừng câu nệ tiểu tiết, cháu cũng vào nghỉ ngơi đi, hôm khác nói chuyện sau, bà đi về trước đây.”
Bà không vào nhà chơi mà xoay người đi về phía nhà mình.
Vừa vào sân, bà đã tám chuyện với ông chồng: “Hình như ở nơi khác tới, không phải người Thượng Hải ông ạ.”
Ông Khương gật gù: “Tôi nói bà còn không tin, nghe khẩu âm thì có vẻ là người Bắc Kinh.”
Bà Khương không tin: “Người Bắc Kinh sao không ở Bắc Kinh, tới chỗ chúng ta mua nhà làm gì?”
Ông Khương nhướng mày: “Chỗ chúng ta thì sao, chỗ chúng ta nào có kém cỏi gì. Chọn được khu này cũng là người có mắt nhìn đấy. Lão Quách bên kia đang tiếc lồng lộn lên kia kìa.”
Bà Khương tò mò: “Hả? Làm sao lại tiếc?”
Ông Khương thủng thẳng đáp: “Bọn họ đã chấm căn nhà này từ lâu rồi. Gần đây biết vợ chồng lão Biên muốn theo con trai đi tòng quân cho nên nhăm nhe định mua.”
Bà Khương càng không hiểu: “Thì Biên gia đã rao bán mấy ngày nay rồi còn gì, mãi mới gặp được tiểu Chu lại hỏi mua, sao lão Quách ở ngay bên cạnh mà không sang sớm đi?”
Ông Khương phì cười: “Đúng là bà chẳng biết gì, lão Quách kia là muốn ép giá, ý tứ là cứ để Biên gia rao bán chán chê vài ngày mà không có người mua chắc chắn sẽ phải hạ giá. Nhưng ai ngờ lại xuất hiện cái anh họ Chu kia phá ngang giữa đường, Quách gia không tức chết mới là lạ.”
Bà Khương cười ngặt nghẽo: “Haha, tức cười quá đi! Tôi thấy cái giá Biên gia rao ra đâu có đắt, thậm chí còn rẻ hơn cả giá thị trường, gì thì gì cũng là cả một căn đại viện lớn như vậy cơ mà. Nếu không phải cần bán gấp thì căn đó ít cũng phải trên vạn. Bọn họ không mua thì người khác mua thôi. Không chiếm được tiện nghi nên tức à? Haha. À mà tôi thấy tiểu Chu to con vạm vỡ lắm, tuyệt đối không phải cái dạng dễ ức hiếp đâu.”
Phía bên này, Chu Thanh Bách không hề hay biết trong lúc vô tình mình đã phá vỡ bàn tính của người khác. Đúng lúc anh cần mua thì có người muốn bán, giá cả lại hợp lý, hai bên giao dịch vui vẻ thế là xong thôi.
Sau khi thu dọn sạch sẽ trong ngoài đâu ra đấy. Chu Thanh Bách nhóm củi đun một nồi nước sôi thật to để lát vợ dậy tắm. Bà xã nhà mình sạch sẽ như vậy, lăn lộn cả ngày đường bụi bặm, nếu không được kỳ cọ thể nào đêm nay cũng kêu ngứa nguyên đêm cho xem.
Ở Thượng Hải người dân đều chuộng dùng than đá, may mà trong bếp vẫn còn dư lại một ít đủ dùng cho hôm nay. Ngày mai anh phải ra chợ mua thêm nhiều nhiều mới được.
Nước sôi sùng sục, Chu Thanh Bách múc ra một nửa tự mình tắm rửa sau đó mới vào trong nhà gọi vợ dậy.
Được ngủ hơn một giờ đồng hồ, Lâm Thanh Hoà đã khoẻ hơn không ít, vừa hí mắt ra một cái là cô đã nói luôn: “Anh ơi, nấu cho em một chén mì với, em đói.”
Phục phụ bà xã là niềm vinh hạnh vô bờ cho nên Chu Thanh Bách lập tức đi xuống bếp nấu một tô mì trứng gà, cải thìa thơm lừng.
Trong lúc ấy, Lâm Thanh Hoà tranh thủ tắm sơ một cái. Ngủ một giấc, sau đó lại được tắm rửa sạch sẽ, người ngợm khoan khoái hẳn ra, ăn cũng ngon miệng hơn cho nên cô ăn một mạch hết sạch chén mì to đùng.
Ăn xong, cô chóp chép miệng thoả mãn rồi nhõng nhẽo nói: “Anh ơi, đầu em ngứa quá.”
Chu Thanh Bách bật cười: “Giờ trễ rồi, gội không kịp khô đâu. Để trưa mai anh đun nước rồi gội cho em nha.”
Lâm Thanh Hòa gật đầu tỏ ý bằng lòng, sau đó lấy sách ra đọc giết thời gian.
Còn Chu Thanh Bách thì tiếp tục làm việc. Anh ôm hết quần áo dơ của hai vợ chồng ra giếng nước giặt sạch. Vừa làm vừa suy nghĩ, ngày mai phải đi mua máy giặt, TV và một số đồ gia dụng nữa. Dù sao cũng ở đây hơn nửa năm, không thể sống sơ sài quá được.
Giặt xong anh lại đi vào bếp tất bật tất bật. Thấy chồng cứ đi qua đi lại như con thoi, Lâm Thanh Hoà nhíu mày hỏi: “Anh làm gì thế?”
Chu Thanh Bách mỉm cười đáp: “Anh chuẩn bị bữa khuya cho em.”
Anh còn nhớ rất rõ lúc Chu Nhị Ni mang thai, con bé ăn khoẻ cực kỳ, gần như cứ cách vài tiếng là lại phải có cái gì đó bỏ vào bụng.
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Không cần mà, cơm chiều em ăn nhiều lắm, không đói được đâu.”
Thế nhưng Chu Thanh Bách vẫn nấu một nồi cháo xương sườn hạt sen. Mới tới nên đâu có kịp ra chợ mua bán gì, tất cả những nguyên liệu này đều lấy từ trong không gian riêng.
Lâm Thanh Hoà bật cười, cái anh này chỉ giỏi lo xa. Nhưng đến tầm 9 giờ thì cô không cười được nữa vì…chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên đói bụng mới vô duyên chứ. Haizza, ban đầu định uống mấy miếng cho yên bụng thôi nhưng ai ngờ ngon miệng thế nào lại chén hết sạch một tô lớn.
Chẹp chẹp, chắc tại bữa tối ăn sớm quá, 6 giờ đã ăn rồi cho nên bây giờ đói là phải thôi. Tự kiếm cớ tự an ủi mình cho đỡ cảm thấy tội lỗi rồi Lâm Thanh Hoà thản nhiên leo lên giường đắp chăn ngủ.
Thấy vợ ăn được, Chu Thanh Bách vui mừng cực kỳ, anh vòng tay ôm chặt lấy cô. Hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ đầu tiên trong căn nhà mới.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Thanh Hoà nghiễm nhiên được ngủ nướng. Lúc cô lười biếng hé mi thì Chu Thanh Bách đã đi chợ về, đang cặm cụi trong bếp nấu nấu nướng nướng.
Cô chưa rời giường ngay mà vẫn nằm vùi mình trong chăn, lắng nghe âm thanh chặt thịt truyền tới từ phòng bếp. Bất giác Lâm Thanh Hoà nở một nụ cười hạnh phúc. Có vẻ mang thai cũng không vất vả lắm nhỉ?
May mắn cho đời cô là gặp được ông chồng tâm lý số một, lại tháo vát giỏi giang, có thể cân được tất cả mọi chuyện từ những chuyện to đùng ví như mua nhà mua cửa cho tới bé xíu như quét rác, nấu cơm.
Nằm ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Thanh Hoà chậm rãi đi ra sân múc nước rửa mặt.
Nghe tiếng động, Chu Thanh Bách ngẩng đầu lên cười hỏi: “Sao em không ngủ thêm đi?
“Thôi, em ngủ vậy đủ rồi. Hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Cô đã ngủ no mắt lắm rồi, cả tinh thần lẫn thể chất đều tràn đầy năng lượng, cô hào hứng được đi thăm thú xung quanh, ngắm nhìn quang cảnh nơi đây.
Xét thấy trong nhà còn thiếu khá nhiều đồ dùng thiết yếu, mấy cái này phải tới trung tâm thương mại mới có bán. Vậy nên hai vợ chồng ăn cơm xong liền đi mua sắm trước còn việc ngắm cảnh từ từ để sau không vội.
Sở dĩ Chu Thanh Bách thông thạo đường xá là vì hôm nọ nhân viên cục bất động sản đã chỉ tỉ mỉ cho anh hướng nào đi tới chợ, hướng nào tới trung tâm thương mại, rồi còn trường học và bệnh viện nữa.
Tất cả đều nằm xung quanh đây, chỉ cần đi một lát là tới ngay.
Thì phải như vậy, Chu Thanh Bách mới thốt lên hai chữ “cơ duyên”. Chứ làm gì có người nào mua nhà mà lại dễ dàng như anh, tìm trúng được căn nhà giá rẻ, khang trang sạch đẹp mà xung quanh lại có đầy đủ tiện ích công cộng. Tóm lại là đáp ứng được tất cả yêu cầu mà Chu Thanh Bách đề ra.