Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 564 - Chương 564: Xe Ô-Tô Con

Chương 564: Xe ô-tô con Chương 564: Xe ô-tô con

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 564: Xe ô-tô con

Tính ra chỉ cần sắm TV, tủ lạnh cùng máy giặt nữa thôi. Còn những cái khác không cần thiết, ví như quạt máy này nọ Lâm thanh Hoà đã để sẵn trong không gian riêng một cái rồi, khi nào dùng chỉ cần lật tay lấy ra là xong.

Sau khi thanh toán tiền, hai vợ chồng lựa chọn dịch vụ giao hàng tận nhà rồi đủng đỉnh ra bên ngoài dạo một vòng.

Đi quanh một hồi, Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. Sống ở khu này tiện thật đấy, cần gì là có ngay, không phải mất công đi xa.

Sau đó cô đi tới bốt điện thoại công cộng gọi về tiệm tạp hoá kế bên tiệm bánh bao nhà Chu Hiểu Mai nhờ thông truyền giúp.

Đoán chắc hôm nay sẽ có tin tức của vợ chồng thằng tư cho nên ngay từ sáng bà Chu đã bế Điềm Điềm ra đây ngồi đợi. Vừa nghe thấy tiệm bên cạnh gọi í ới một cái là bà xí phần đi ngay, để Chu Hiểu Mai ở lại tiếp tục buôn bán.

Lâm Thanh Hoà đợi khoảng vài phút, ước chừng người đã sang tới mới nhấc điện thoại lên gọi lại.

Đầu dây bên kia, người nhấc máy là bà Chu chứ không phải Hiểu Mai, Lâm Thanh Hoà liền cười nói: “Mẹ đấy hả? Mẹ đừng lo lắng nha, chúng con ở bên này rất tốt, phòng ốc rộng rãi thoáng đãng, xung quanh đây có chợ bán thức ăn, có bệnh viện lớn, rất tiện lợi.”

Nghe vậy, bà Chu liên tục cười nói: “Tốt, tốt, vậy là tốt rồi. Sang bên đó trời xa đất lạ, mình cứ an ổn sống là được, ai muốn nói gì hay làm gì cứ bỏ ngoài tai hết, dù sao cũng chỉ thuê nhà hơn nửa năm rồi lại quay trở về ấy mà.”

Sự thật thì bà không biết con trai và con dâu không chỉ bỏ tiền mua đứt căn nhà mà còn có dự định mở rộng bất động sản sang khu vực bên này nữa.

Hỏi tới hỏi lui mồi hồi, bà Chu mới an tâm treo điện thoại. Gương mặt rõ ràng tươi tỉnh hơn lúc nãy rất nhiều.

Thấy mẹ như vậy, Chu Hiểu Mai đoán ra ngay: “Anh chị tư ổn định hết thảy rồi hả mẹ?”

“Ổn định rồi” bà Chu gật đầu rồi lại thở dài: “Haizz, chửa đẻ thôi mà cũng vất vả quá, phải lặn lội sang tít tận Thượng Hải…”

Chu Hiểu Mai chép miệng: “Không phải tình thế bắt buộc thì nào ai muốn như vậy. Nếu không đi ngộ nhỡ cái bà Trương hàng xóm làm liều, bất chấp cá chết lưới rách thì sao?”

Hễ nhắc tới cái bà già khốn nạn đó là Chu Hiểu Mai lại muốn nổi đoá lên chửi bới cho hả cơn giận. Ừ thì biết sớm hay muộn chị tư cũng phải lánh sang Thượng Hải nhưng nếu bà già đó không tò mò tọc mạch thì chị ấy vẫn có thể ở đây thêm hai tháng nữa, ít nhiều gì cũng có người nọ người kia đỡ đần chăm sóc còn hơn giờ chỉ có một vợ một chồng lủi thủi với nhau?!

Bà Chu cũng tức giận không kém: “Hừ, mặc xác bà ta, giờ hai đứa nó đã dọn đi rồi, không cần phải để ý tới bà già chết bầm đó nữa. À mà đúng rồi, sau này cái con Hiểu Quyên có gọi điện lên thì mày đừng kêu mẹ ra nghe máy nữa, bực mình lắm. Làm mẹ cái kiểu gì mà con gái dạy không được, con trai cũng dạy không xong, toàn một lũ hư đốn!”

Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân, nói gì thì nói bà Chu rất sợ bà Trương đi tố cáo vợ chồng thằng tư. Quy định bây giờ nghiêm lắm, bà nghe nói có người bầu bảy tháng mà vẫn bị bắt đi phá cơ mà.

Chu Hiểu Mai phất tay: “Ôi không nhắc tới chị Hiểu Quyên nữa, con cũng phiền chị ấy lắm. Mẹ này, con tính sang năm cho Điềm Điềm đi học, đọc nhiều sách một chút cũng mau nên người hơn.”

Bà Chu gật đầu tán thành ngay: “Đúng thế, nên đọc nhiều sách. Nhà họ Chu chúng ta đều là những người có học thức.”

Chu Hiểu Mai trợn trắng mắt: “Thôi thôi, mẹ bớt bớt lại dùm con cái. Mười mấy đời bần nông mà kêu toàn người có học thức? Ở đâu ra thế? Nếu không nhờ chị tư bồi dưỡng thì Chu gia không bói ra được một người đâu mẹ.”

Bà Chu ậm ừ gật gù. Thì có ai bảo không phải đâu. Nếu không nhờ vợ thằng tư làm đầu tàu thì có lẽ tới bây giờ Chu gia vẫn chẳng có ai coi trọng giáo dục.

Cách đây vài năm, chính bản thân bà vẫn còn suy nghĩ cổ hủ cho rằng học nhiều để làm gì, học cho lắm tắm cũng cởi truồng, để thời gian đó ra đồng làm việc có phải ích lợi hơn không?!

Thậm chí lúc vợ thẳng cả cho Đại Ni và Nhị Ni tới trường, bà cực kỳ không hài lòng. Chẳng qua khi đó đã phân gia ra ở riêng hết rồi nên bà không thể can thiệp quá sâu.

Mà cũng may hồi ấy không can thiệp, nếu không giờ này bà hối hận chết mất.

Nghĩ tới đây, bà liền động viên Chu Hiểu Mai: “Chịu khó đầu tư cho chúng nó ăn học vào, sau này cả bốn đứa đều là sinh viên đại học tha hồ mà nở mày nở mặt, Tô gia cũng được quang tông diệu tổ.”

Mấy lời này ai mà chẳng thích nghe, Chu Hiểu Mai cũng vậy thôi nhưng dù sao vẫn phải nhìn nhận thực tế: “Con không dám mong bốn đứa nó giỏi giang như ba thằng Đại Oa nhà anh chị tư đâu. Chỉ cần thi đậu vào các trường đại học bình thường là con với Đại Lâm mãn nguyện rồi.”

Hai vợ chồng cô đã không ít lần thương lượng về vấn đề này. Hiện giờ đã có nhà, có cửa hàng, đợi trả xong nợ cho anh chị tư là bắt đầu tích cóp tiền cho con cái học đại học. Không phân biệt nam nữ, chỉ cần học giỏi thi đậu là ba mẹ sẽ nuôi tới khi nào học xong thì thôi.

Thiết nghĩ nuôi cả 4 đứa học đại học nào phải chuyện dễ vậy nên vợ chồng phải cố gắng dành dụm từ bây giờ, hoạ may chục năm nữa mới đủ.

===

Thượng Hải,

Sau khi đi thăm thú một vòng, Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách ghé vào Khương gia chơi một lát.

Bởi hôm qua bà Khương có sang tặng chút cải thìa, thế nên ít nhiều gì mình cũng phải đến nói lời cảm ơn cho phải phép.

Tiện thể nhìn xem phẩm chất gia đình hàng xóm này thế nào, nếu là người tử tế, dễ nói chuyện thì đi lại thân thiết còn nếu không ra gì thì chỉ dừng lại ở mức độ xã giao thôi.

Trò chuyện một hồi, hai vợ chồng xin phép ra về. Lâm Thanh Hoà có ấn tượng khá tốt với vợ chồng ông bà Khương, vậy nên cô nói với chồng: “Sau này nếu nhàm chán thì anh qua đó thưởng trà, nói chuyện phiếm với ông lão cũng tốt. Lớp người đi trước có nhiều kinh nghiệm sống quý báu rất đáng học hỏi.”

“Được.” Nghe vậy là Chu Thanh Bách nắm được thái độ của vợ. Anh thoải mái gật đầu đồng ý rồi tiến vào phòng bếp chuẩn bị cơm nước.

Lúc này, tại nhà kế bên, ông bà Khương cũng đang bàn luận về vợ chồng người hàng xóm mới dọn tới.

Bà Khương nói: “Nhìn hai vợ chồng cô chú ấy cũng được đấy chứ.”

Ông Khương gật gù: “Khá tốt.”

Nhưng sao lại chỉ có hai vợ chồng chuyển tới nhỉ? Tuổi tác không còn nhỏ mà chưa có con cái gì hay sao? Nhưng mà chưa thân thiết nên ông không tiện hỏi mấy vấn đề này. Qua giao tiếp đơn giản thì thấy nhân phẩm cùng tính tình rất được, đáng để lui tới quan hệ.

Còn lão Quách bên kia có ý kiến ý cò gì không thì ông bà Khương mặc kệ, chẳng thèm để ý làm gì cho bận lòng.

Bữa chiều này, Chu Thanh Bách nấu cơm ăn với thịt kho tàu, cải trắng xào thịt ba chỉ và canh mướp hương.

Chỉ có hai vợ chồng cho nên không cần nấu quá nhiều, hai mặn một canh là vừa đủ no.

Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục đọc sách. Cô đã chuẩn bị rất nhiều các đầu sách hay, tất cả đều được để sẵn trong không gian riêng. Nghe nói đây là phương pháp dạy con từ trong bụng mẹ, tức là khi mang thai, người mẹ đọc nhiều sách bổ ích sẽ góp phần kích thích phát triển trí não cho trẻ nhỏ.

Sau khi rửa dọn xong hết thảy, Chu Thanh Bách đi vào trong nhà, ngồi xuống pha ấm trà rồi nhàn nhã nói với vợ: “Em à, hay là nhà ta mua một chiếc xe ô-tô 4 chỗ đi.”

Lâm Thanh Hoà đang chăm chú đọc sách cho nên nắm bắt vấn đề hơi chậm, cô ngẩng lên ngỡ ngàng hỏi: “Hả? Sao tự nhiên lại muốn mua xe con?”

Chu Thanh Bách giải thích: “Tuy rằng nhà ta rất gần bệnh viện nhưng cũng phải di chuyển mất mười phút đồng hồ. Bình thường thì không sao, nhưng tới lúc em trở dạ thì từng ấy thời gian là quá dài, đi xe sẽ nhanh hơn.”

Lâm Thanh Hoà trợn trắng mắt: “Dù có là hai mươi phút thì em vẫn đi được.”

Trời đất ơi, cứ tưởng có nguyên nhân gì to tát hoá ra là vì cái này à? Bộ ông ấy tưởng đau một cái là em bé chui ra ngay chắc? Từ lúc chuyển dạ cho tới lúc sinh, người mẹ phải trải qua rất nhiều cơn co thắt tử cung từ nhẹ cho tới mạnh, có người mất mười mấy tiếng, thậm chí có người kéo dài cả ngày mới có thể vượt cạn thành công. Vậy cho nên lo gì kịp với chẳng không kịp, tới gần ngày dự sinh, chỉ cần chú ý một chút là được, nếu cảm thấy đau bụng thì hai vợ chồng đưa nhau vào nhập viện thôi. Khoảng cách có mười phút thôi mà, chứ có phải mười tiếng đâu mà sợ.

Chu Thanh Bách vẫn cố gắng thuyết phục: “Anh thấy mua chiếc xe rất tiện, trong lúc này có thể đưa em đi dạo nhiều nơi, thay đổi không khí, chứ ở nhà hoài rất tù túng bó buộc. Đồng ý là giá thành một chiếc xe hơi rất đắt nhưng dùng được về lâu về dài. Hơn nữa sớm muộn gì nhà mình cũng phải mua, mua sớm thì dùng sớm thôi.”

Nói thì nghe hay lắm nhưng Lâm Thanh Hoà biết thừa nguyên nhân chủ yếu là ông ấy sợ chậm trễ thời gian con gái bảo bối chào đời chứ gì? Thật không thể hiểu nổi có 10 phút thôi mà cũng không đợi được chắc?!

Ngẫm nghĩ một lát, Lâm Thanh Hoà liền gật đầu nói: “Được rồi, mua thì mua.”

Tính ra có cái xe hơi cũng thuận tiện hơn hẳn, đi chơi đi bời hoặc hôm nào khỏe khoẻ đi loanh quanh tìm xem, biết đâu lại bắt gặp khu nhà hay cửa hàng cửa hiệu nào nằm ở vị trí đẹp thì tốt quá.

Kinh tế thì khỏi phải lăn tăn rồi, nhà cô thừa sức mua từ lâu chứ không phải đợi tới bây giờ, chẳng qua là chưa cần thiết nên chưa mua thôi.

Sau này quay về Bắc Kinh thì kêu Chu Toàn hoặc Hổ Tử sang đây lái về là được. Tuy đường xá xa xôi nhưng vừa đi vừa nghỉ thì vẫn có thể lái được.

Bình Luận (0)
Comment