Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 565: Chống lưng
Bàn bạc xong, hai vợ chồng lập tức đứng dậy đi mua xe hơi.
Vậy là trong lúc Chu Toàn và Chu Quy Lai bồn chồn lo lắng không biết ba mẹ ở bên đó thế nào, có lạ lẫm gì không? Thì ai ngờ ba mẹ lại thong dong ngồi trên con xe ô-tô mới đi ngắm phố phường Thượng Hải.
Con xe này có giá ba mươi tám ngàn, danh xứng với thực nằm trong danh mục hàng xa xỉ phẩm. Cùng một lúc xuất ra cả đống tiền, đến Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy buốt ruột.
Với 38000, thừa sức mua được hai, ba toà nhà lớn nằm tại vị trí đắc địa của thành phố Thượng Hải rồi.
Haizz, mà thôi, tiền tiết kiệm trong nhà đủ mua mà, kệ đi. Với lại tiếc thì tiếc thế thôi, chứ chân chính sở hữu một chiếc xe ô-tô bốn bánh, Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy hào hứng vô cùng.
Đi loanh quanh một hồi, hai vợ chồng liền đánh xe về phía nhà mình. Cả khu phố đang im lìm bỗng nhiên có tiếng động cơ xe hơi tiến vào, khỏi phải nói dân chúng được phen trầm trồ không ngớt.
Mọi người vẫn chưa biết hai người mới chuyển tới này có lai lịch ra sao, nghề nghiệp thế nào, ấy vậy mà đùng một cái nhìn thấy chiếc xe hơi bóng loáng là thấy nhiều tiền rồi đấy.
Thời này ấy mà, không quan tâm bạn là ai, chỉ cần lái xe hơi hiển nhiên trở thành kẻ có tiền. Ủa, chứ không phải chắc? Người nghèo làm sao mua nổi hàng xa xỉ phẩm? Mà đừng nói tới mua cho sang, đơn cử như việc lái xe thôi, đâu phải ai cũng có điều kiện đi học.
Thế mà nhìn xem, ai đang lái kia? Phụ nữ lái xe hẳn hoi đấy. Trời đất, họ chưa bao giờ thấy phụ nữ điều khiển xe hơi đâu.
Đúng thế, lúc này người cầm lái chính là Lâm Thanh Hoà. Vì có xe mới nên cô hào hứng muốn chạy thử xem thế nào, lúc đầu Chu Thanh Bách nhất quyết không chịu, nhưng thấy vợ thích thú quá cho nên anh đành nhượng bộ.
Lâm Thanh Hoà cười khoái chí, trời ơi bà bầu lái xe thôi mà, có phải chuyện gì kinh thiên động địa đâu. Cô nhớ ở đời trước đã từng đọc được mẩu tin mẹ bầu làm nữ tài xế ta-xi, biết đâu sau này em bé sinh ra tự động biết lái xe không chừng.
Nhưng đối với cô thì là chuyện nhỏ chứ đối với những người đang bu lại đứng xem thì phải nói là kinh ngạc muốn rớt tròng mắt.
Trong đám đông tất nhiên có sự hiện diện của lão Quách, người muốn mua căn nhà nhưng lại bị Chu Thanh Bách hẫng tay trên.
Thật ra nói lão Quách tính già hoá non thì đúng hơn. Vốn ông ta đang định ép giá xuống còn 8000 đồng thôi. Ai ngờ Chu Thanh Bách từ đâu nhảy xổ ra, xuất tiền mua ngay không một chút do dự. Bởi thế cho nên Quách gia ngứa mắt vợ chồng Lâm Thanh Hoà vô cùng, tính ăn miếng trả miếng nhưng chưa biết rõ hai người này lai lịch thế nào nên đang phải nghe ngóng thăm dò thêm. Nếu xác định bọn họ yếu cơ hơn thì chắc chắn sẽ sống không yên đâu.
Nhưng ai mà biết rằng bọn họ lại giàu có đến độ sở hữu cả xe ô-tô riêng. Lúc nhìn thấy con xe hơi nghênh ngang tiến vào, tâm tư trả thù của Quách gia đang cao ngất ngưởng bỗng chốt tụt dốc không phanh. Đúng là mạnh vì gạo bạo vì tiền, chả trách mà mua nhà còn nhanh hơn mua cái quần cái áo, không thèm nói một câu cò kè mặc cả.
Người có tiền thì ai dám đụng cơ chứ, vậy nên chưa cần làm gì Quách gia đã tự động thu liễm ý đồ.
Đám người bu đen bu đỏ, hỏi tới tấp anh một câu tôi một câu, thế nhưng Chu Thanh Bách chỉ nói chuyện thân thiết với ông bà Khương.
Sau buổi chào hỏi hôm qua, vợ chồng anh đã trực tiếp gọi hai ông bà là chú Khương và thím Khương cho thân mật.
Cũng chính vì cách xưng hô này mà làm mọi người hết hồn, ai cũng ngờ ngợ vợ chồng cô là họ hàng thân thích của ông bà Khương. Không ít người tìm tới dò hỏi xem thật giả thế nào.
Ông bà Khương cười nói vợ chồng Lâm Thanh Hoà là người từ Bắc Kinh tới, còn cái câu hỏi “có phải thân thích hay không” thì ông bà chẳng phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, ai muốn hiểu sao thì hiểu.
Thế là tất cả mọi người đều lầm tưởng rằng hai nhà này thực sự có quan hệ họ hàng. Nhưng trước giờ sao không nghe ông bà Trương nói có thân thích sống tại Bắc Kinh nhỉ? Mà đúng là dân thủ đô có khác, vừa có tiền vừa có khí phách hơn người.
Rất mau, tin tức này đã truyền tới Quách gia. Ông Quách tức giận chửi ầm lên: “Tôi nói mà làm sao lại khéo tới vậy, vừa rao bán một cái là có người tới mua ngay. Hoá ra là có nội gián!”
Số lượng thành viên Quách gia rất đông, hiện đang chen chúc trong một căn nhà chật hẹp. Mọi người đều muốn tách ra sống riêng cho rộng rãi nhưng mặt khác cũng muốn ở gần bên nhau cho nên tìm mãi vẫn chưa tìm được vị trí thích hợp. Mắt thấy Biên gia rao bán nhà, ông Quách mừng lắm. Chỉ có điều con số 9000 đồng quá cao, đương nhiên ông biết cái giá này thấp hơn mặt bằng chung rất nhiều, nếu xét theo giá thị trường thì thấp nhất cũng phải từ chục ngàn trở lên. Nhưng dù có thấp thì đối với Trương gia vẫn là cao cho nên ông âm mưu ép xuống 8000 đồng. Ai mà biết đùng một cái Chu Thanh Bách từ trên trời rơi xuống phá tan bàn tính của ông.
Mà không chỉ có vậy đâu, sáng nay ông còn trông thấy TV, tủ lạnh, máy giặt ào ạt chuyển vào nhà. Chậc chậc, cả một đống tiền chứ ít à? Trông hai vợ chồng thì vẫn còn trẻ đấy, không biết làm cái gì mà giàu tới vậy?!
Mọi người bên ngoài tha hồ xì xầm, xôn xao. Lâm Thanh Hoà chẳng bận tâm lắm vì bụng cô đang réo ầm lên đây này, đói quá chồng ơi!
Chu Thanh Bách nhanh tay vào bếp nấu cơm, xào hai món mặn và hầm thêm một tô canh.
Cơm chín, hai vợ chồng ngồi vào bàn thảnh thơi dùng bữa, mặc kệ ngoài kia mọi người bàn tán thêu dệt thành cái dạng gì. Ôi, mới mẻ thì còn thu hút sự chú ý chứ nói chán rồi cũng thôi ấy mà, ai rảnh hơi đâu mà tò mò hoài.
Xong xuôi, Lâm Thanh Hoà lại tiếp tục đọc sách còn Chu Thanh Bách bưng mâm bát ra sân rửa.
Đúng lúc này bà Khương sang chơi. Vì cảnh tượng quá đỗi bất ngờ cho nên bà ngây ra một lúc rồi bật cười ha hả: “Ây da, tiểu Chu biết thương vợ quá nha.”
Năm nay đã ngoài 40 rồi mà còn bị gọi là tiểu Chu, Chu Thanh Bách bất đắc dĩ vô cùng nhưng bà Khương đã ngoài 60, gọi vậy cũng không có gì là sai cho nên anh liền mặc kệ, bà muốn gọi sao cũng được.
Lâm Thanh Hoà chủ động mời khách: “Thím sang chơi đấy ạ, mời thím ngồi.”
Bà Khương đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế rồi cười nói: “Hôm nay các cháu làm cả cái khu này chấn động một phen.”
Lâm Thanh Hoà cười trừ: “Cũng không có gì thím ạ, tại chồng cháu cứ thích làm quá lên ấy mà.”
Bà Khương cười đôn hậu: “Thằng con trai chú thím làm phó giám đốc sở, quanh vùng này không ai không biết vậy nên chẳng có kẻ nào dám tới gây sự. Hiện giờ hai đứa nổi bật quá, bị nhiều người chú ý khó mà sống yên ổn lắm cho nên vừa rồi không ít người gõ cửa hỏi các cháu có phải họ hàng xa không, chúng ta liền không phản bác.”
Nghe như vậy là Lâm Thanh Hoà hiểu ngay, chú thím Khương đây là có ý tứ chống lưng, bảo hộ cho vợ chồng cô.
Thật ra chỉ có hai vợ chồng cô cũng không sợ nhưng nếu có người chủ động ra mặt thì càng tốt chứ sao.
Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách đưa mắt nhìn nhau một cái rồi cũng chân thành nói lời cảm ơn bà Khương.
Bà Khương cười phất tay: “Không có gì, hai vợ chồng đừng khách sáo. Vừa gặp hai đứa là thím đã cảm thấy như thân thiết từ lâu rồi ấy. Hơn nữa thím rất thích nghe Thanh Hoà kể chuyện thủ đô. Hôm nào có dịp kể cho chú thím nghe nhiều hơn nha, chứ chú thím chưa có cơ hội tới đó du lịch.”
Lâm Thanh Hoà thoải mái cười: “Cái này có gì khó đâu ạ. Năm nay thì cháu không rảnh rồi, nhưng sau này mời chú thím lên Bắc Kinh chơi, cháu sẽ làm hướng dẫn viên du lịch dắt hai người đi tham quan khắp nơi luôn.”
Bà Khương vui vẻ cười: “Được, được. Cả thím lẫn ông ấy đều muốn xem lễ kéo cờ, nhiều năm như vậy mà chưa được chứng kiến tận mắt lần nào, rồi còn cả Vạn Lý Trường Thành nữa chứ. Ai da, mong chờ quá!”
Hàn huyên một hồi lâu bà Khương mới trở về. Lần này bà sang đây với mục đích nhắc nhở vợ chồng Lâm Thanh Hoà, kẻo sau này có người hỏi rồi lại lỡ miệng nói sai.
Tiễn bà đi rồi, vợ chồng cô quay sang nhìn nhau cười. Không ngờ con trai chú thím Trương lại là phó giám đốc sở, chả trách mọi người sống quanh đây đều rất nể mặt hai người họ.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Vợ chồng thím Khương rất tốt tính.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu, bản thân anh cũng cảm thấy như vậy.
Tuy rằng chỉ có hai vợ chồng anh cũng sẽ không dễ xảy ra chuyện gì nhưng nếu có người hàng xóm tốt bụng thì càng vui chứ sao. Dù sao thì tới đất khách quê người khó tránh khỏi nhiều thứ lạ lẫm, đôi khi có người bản địa giúp đỡ sẽ thuận lợi và nhanh gọn hơn nhiều.
Có nhà, có xe, lại có bằng hữu thân tình vậy cũng coi như tạm yên tâm sinh sống tại đất Thượng Hải này rồi.
Biết tin vợ chồng anh từ Bắc Kinh tới, rất nhiều hàng xóm láng giềng sang gõ cửa hỏi thăm tin tức thủ đô. Thế là hai ngày tiếp theo, nhà anh lúc nào cũng náo nhiệt người ra người vào, tiếng cười tiếng nói vui vẻ không ngớt.
Sau đó, vì vợ chồng anh có việc ra ngoài thường xuyên nên mọi người mới bớt chạy sang đây tụ tập.