Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 566 - Chương 566: Tự Tung Tự Tác

Chương 566: Tự tung tự tác Chương 566: Tự tung tự tác

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 566: Tự tung tự tác

Theo ý của Chu Thanh Bách thì lúc này bụng vợ còn nhỏ, cô có thể tự ở nhà đọc sách hoặc xem TV, nếu buồn chán cũng có thể qua nói chuyện phiếm với thím Khương. Còn anh sẽ tranh thủ 1, 2 tháng này đi khắp nơi thăm dò tình hình, tìm kiếm mặt bằng đẹp, chứ đợi tới lúc bụng cô to kềnh càng lên rồi là anh không thể đi đâu được, phải kề cận canh chừng 24/24.

Nhưng Lâm Thanh Hoà nhất quyết không chịu, cô muốn ra ngoài cùng anh, chứ một mình lủi thủi với bốn bức tường chán lắm. Thật ra qua thím Khương chơi cũng được thôi, vì nghe nói thím ấy nhận một số hàng thủ công về làm tại nhà, có gì hai thím cháu vừa làm vừa nói chuyện kể ra cũng vui nhưng suy đi tính lại cô vẫn thích đi với chồng hơn.

Thấy vợ một mực kiên trì, Chu Thanh Bách đành chiều theo.

Vậy là trong vòng nửa tháng, hai vợ chồng thành công thu mua năm căn nhà đất và ba cửa hàng nằm tại những đoạn đường sầm uất và tất nhiên đã tiêu tốn một khoản khá lớn.

Thật ra mua sẵn vậy thôi chứ vợ chồng cô chưa hề có ý định mở rộng kinh doanh sang khu vực bên này, chỉ đơn thuần là đầu tư vào bất động sản với mục đích tăng trưởng giá trị đồng tiền và coi như mua trước một phần bảo hiểm cho tương lai.

Hôm nay thấy nhà mở cổng nên bà Khương sang chơi, bà cười nói: “Gần đây hai đứa bận cái gì mà thấy đi suốt thế? Dạo này thời tiết càng ngày càng nóng nhỉ, oi thế không biết!”

Lâm Thanh Hoà rót mời bà một ly trà hoa cúc: “Thanh Bách nhà cháu đòi đi dạo xung quanh tìm xem có mặt hàng nào thích hợp để buôn bán không.”

Bà Khương uống ly nước mát rồi gật gù: “Làm buôn bán không tồi, thím nghe nói lợi nhuận khả quan lắm. Thằng cháu ngoại nhà thím cũng mở cửa hàng bán đồ nội thất.”

Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Tự mở xưởng sản xuất hay nhập về bán hả thím?”

Bà Khương lắc đầu: “Chắc là nó nhập của người ta về bán thôi chứ mở xưởng đâu phải chuyện nhỏ, ít nhất cũng phải có sẵn một nguồn vốn dồi dào.”

Về phương diện này Lâm Thanh Hoà không hiểu cho lắm nhưng thằng bé Chu Hạ nhà anh hai Chu đang làm nghề này. Thanh Bách rất nhiều lần ủng hộ nó tự mở xưởng ra riêng nhưng tới nay vẫn chưa thấy tin tức gì, chắc có lẽ khó khăn thật.

Kỳ thực tính tình của đứa bé Chu Hạ này không tệ, nếu nó quyết đoán hơn một chút, thẳng thắn hỏi vay mấy chú mấy bác một khoản vốn, ban đầu cứ mở nhỏ nhỏ thôi rồi sau này từ từ phát triển rộng thêm.

Gì thì gì cũng phải quyết tâm tự mình bứt ra, không thể đi theo ông sự phụ cả đời được, nếu không mai này về làm rể đừng mong thẳng lưng ngẩng cao đầu và sẽ mãi mãi phải gánh cái danh “chó chui gầm chạn”!

Nhìn thì biết là thế nhưng Lâm Thanh Hoà sẽ không bao giờ mở lời trước, bởi có vẻ cái cô vợ sắp cưới của nó không phải dạng biết điều cho lắm, chưa biết chừng lại làm ơn mắc oán ấy chứ. Vậy nên tự bản thân Chu Hạ phải biết mình cần cái gì và nên làm gì.

Bà Khương nhấp ngụm nước cho thông giọng rồi nói tiếp: “Bây giờ nghề mộc phát triển dữ lắm, thằng cháu ngoại nhà thím có cái miệng sắc bén không ai bì kịp, lại quan hệ rộng cho nên đứng ra trung gian lôi kéo được mấy đơn hàng lớn cho xưởng mộc, nghe đâu cũng đút túi một khoản hoa hồng nặng tay ra trò.”

Nếu có kỹ thuật giỏi thì đừng nói thời này mà ngay cả thời sau cũng tha hồ phát triển. Đặc biệt càng những gia đình giàu có càng không tiếc đổ tiền chơi đồ gỗ, đơn cử một bộ bàn ghế trạm trổ cũng cả đống tiền chứ chẳng ít. Bởi mới nói có tay nghề là không lo chết đói!

Nửa tháng nay bận rộn quá không có thời gian gọi điện về Bắc Kinh hỏi thăm xem tình hình nhà cửa bên đó thế nào. Nhân hôm nay rảnh rỗi, Lâm Thanh Hoà liền đi ra bốt điện thoại công cộng gọi về cho Chu Hiểu Mai.

May là buổi chiều, quán xá tương đối vãn khách nên Hiểu Mai có thể chạy sang nghe điện ngay.

Ở Bắc Kinh hết thảy mọi thứ đều tốt cả, riêng chỉ có công việc kinh doanh là xảy ra chút biến đổi, Chu Hiểu Mai đặc biệt nhấn mạnh điểm này.

“Em nghe Cương Tử nói, hai đứa Nhị Oa và Tam Oa nhà chị đang tiến hành cải cách toàn bộ cửa hàng, thu hút được rất đông khách, hôm nào cũng nườm nượp người ra người vào.”

Lâm Thanh Hoà nhất thời giật nảy mình: “Cải cách cái gì?”

Chu Hiểu Mai: “Em cũng không rõ lắm mà giống như kiểu hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ ấy. Cái này chủ yếu là do thằng Tam Oa bày ra, nó treo băng rôn, treo biển rồi còn đặt cái loa phát thanh ở ngay cửa ra vào. À, nó đi mua hẳn mười cái quạt điện, đặt ở mỗi tiệm trang phục hai cái. Theo lời nói thì sắp tới đỉnh điểm nắng nóng rồi, mà khách hàng là thượng đế cho nên phải có quạt để phục vụ các thượng đế lựa đồ cho mát mẻ.”

Lâm Thanh Hoà đứng nghe mà ngây ngẩn cả người, không ngờ cái thằng nhóc thối Tam Oa lại có thiên phú kinh doanh tới vậy, chưa gì đã biết cách đẩy mạnh tiêu thụ và chăm sóc khách hàng rồi.

Phút giây bất ngờ qua đi, Lâm Thanh Hoà bật cười: “Kệ chúng nó muốn làm gì thì làm đi.”

Chu Hiểu Mai tức thời nghẹn họng: “Trời ơi, chị không cản thằng Tam Oa lại à? Lúc cha mẹ biết chuyện đều mắng nó tự tung tự tác làm lung tung, nếu để anh chị biết được coi chừng no đòn. Thật sự chị không tức giận à?”

Lâm Thanh Hoà phì cười: “Cái này có gì đáng giận. Qua lời kể của cô thì chị thấy nó làm tương đối bài bản đấy. Doanh số tăng lên phải không?”

Chu Hiểu Mai xác nhận: “Em nghe nói tăng lên không ít đâu, đến cha mẹ còn không tin cơ mà.”

Lâm Thanh Hoà trấn an: “Hai đứa nó biết mình đang làm gì mà, cứ để kệ chúng đi.”

Vì Lâm Thanh Hoà không ép buộc các con vào một khuôn mẫu định sẵn nào cả cho nên cả ba thằng nhà cô đều có chính kiến và quan điểm riêng. Đi ra ngoài luôn khiến cha mẹ được nở mày nở mặt.

Mà thú thực thì Lâm Thanh Hoà chả có biện pháp nuôi dạy gì cao siêu. Bởi lẽ đang từ một cô gái trẻ trung, đến một mảnh tình vắt vai còn chưa có mà đùng một cái trở thành mẹ của ba thằng con trai. Lúc ấy cô lúng túng vô cùng, nào có biết quan tâm chăm sóc trẻ nhỏ ra sao, chỉ biết ngày ngày cho ăn no bụng, may áo ấm cho mặc, khi tụi nhỏ đi chơi thì dặn dò không được bắt nạt các bạn khác và tuyệt đối chú ý an toàn khi tới gần bờ sông bờ suối.

Kể ra thì cũng không khác gì nuôi thả cho lắm!

À, còn có một khoảng thời gian cô với thằng lớn rời nhà đi học xa, hai thằng nhỏ để ở nhà với cha tự ăn tự lớn.

Tám chán chê hết chuyện trên trời dưới bể, hai chị em mới cúp điện thoại. Chu Hiểu Mai chỉ biết chắc lưỡi lắc đầu, vốn biết chị tư to gan nhưng không ngờ lại dám mạo hiểm giao toàn bộ công việc làm ăn cho mấy thằng con luyện tay, phục thật đấy!

Thấy con gái trở về, bà Chu lập tức hỏi xem ý tứ vợ thằng tư thế nào.

Chu Hiểu Mai nhún vai: “Chị ấy bảo không cần bận tâm, hai anh em chúng nó tự biết nên làm gì, cứ để kệ chúng đi.”

Bà Chu há hốc miệng, mãi mới lắp bắp lên tiếng: “Nhị Oa thì còn được chứ mẹ thấy cái thằng Tam Oa làm bậy không à. Mới tí tuổi đầu đã không biết quý trọng đồng tiền, vung tay quá trán, như thế làm sao mặc kệ được?”

Trời đất ơi, có đời thuở nhà nào mà cùng lúc mua mười mấy cái quạt điện chỉ để phục vụ khách hàng, rồi còn cái gì mà giảm giá sản phẩm để đẩy mạnh tiêu thụ.

Cái gì mà đẩy mạnh đẩy yếu bà không biết chứ nghe nói một bộ quần áo 7, 8 đồng mà nó cắt giảm xuống còn 5, 6 đồng thì lời lãi gì nữa?

Đâu phải bán bao nhiêu là thu về bấy nhiêu đâu, còn phải trả lương cho công nhân, mỗi người 70 đồng, một cửa hàng 3 nhân viên, vị chi mỗi tháng mất toi hơn 200 đồng rồi.

Thế là bà Chu cứ sốt hết cả ruột cả gan, nguyên ngày đứng ngồi không yên vì sợ thằng nhóc quậy phá tanh bành cơ nghiệp của ba mẹ nó thì chết dở. Khuyên mãi mẹ không nghe mà mình lại chẳng có kiến thức trong lĩnh vực này, cực chẳng đã Chu Hiểu Mai đành đợi vợ chồng Nhị Ni tới để hỏi.

Buổi chiều, vợ chồng con cái Nhị Ni vừa sang tới nơi, Chu Hiểu Mai đã mang chuyện này ra hỏi ngay.

Nghe xong, Vương Nguyên thoải mái trả lời: “Cái này không cần lo lắng đâu bà ơi, cháu cảm thấy thằng ba có khiếu làm buôn bán đấy, rất có bài bản chứ không phải giỡn chơi đâu.”

Bà Chu vẫn còn nghi ngờ: “Thật sự kiếm được lợi nhuận hả? Bà thấy nó toàn làm xằng làm bậy không, chẳng đáng tin cậy chút nào.”

Vương Nguyên gật đầu khẳng định: “Không xằng bậy đâu bà ạ. Nó đi đúng hướng rồi đấy, giảm giá thành thì doanh số sẽ tăng lên vùn vụt, trông thì tưởng thiệt hại chứ thực chất lợi nhuận tăng hơn rất nhiều. Nghe cô út nói mà cháu bất ngờ nãy giờ đây này, không hiểu sao thằng nhóc lại nghĩ ra được biện phát hữu hiệu đó, khá lắm!”

Nghe cháu rể nói vậy, bà Chu mới thoáng thở phào tạm yên tâm được chút: “Bây giờ vợ thằng tư đã từ chức rồi, chỉ còn có mấy cửa hàng đó thôi, bà chỉ sợ thằng nhóc kia nó quậy nát bươm ra thì chết dở.”

Chu Nhị Ni cười tiếp lời: “Bà cứ yên tâm đi, hai đứa nó đều là sinh viên đại học mà.”

Bà Chu cười cười: “Sinh viên thì sinh viên chứ, chúng nó mới tí tuổi đầu mà.”

Chu Nhi Ni nói tiếp: “Lớn đùng cả rồi bà ơi, năm nay Chu Hạ kết hôn rồi này.”

Bà Chu hết hồn: “Cái gì? Khi nào kết?”

Chu Nhị Ni liền nói: “Hôm trước cháu gọi điện thoại về quê nghe mẹ cháu bảo là đàng trai đã đưa sính lễ rồi, đợi cất xong nhà mới là sẽ tiến hành đón dâu, thiết đãi quan khách.”

Bình Luận (0)
Comment