Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 567: Trọng nữ khinh nam
Chu Hạ và Chu Toàn cùng tuổi, cả hai năm nay đều 19.
Hôm nay rảnh rỗi, Lâm Thanh Hoà gọi điện thoại tán gẫu với chị cả Chu cho nên mới biết chuyện này.
Qua điện thoại, chị cả Chu nói: “Thím hai bây giờ ấy hả…phải nói là vui như mở cờ trong bụng, ở cùng một chỗ bao năm, lần đầu tiên chị thấy được cái dáng vẻ xuân phong đắc ý của thím ấy đấy. Chỉ có điều cô con dâu này coi bộ không dễ chiều đâu à.”
Để một người hiền lành, biết điều thốt ra lời này thì e rằng phải đạt tới độ cực kỳ khó chiều chứ chẳng đùa. Kỳ thực chị cả Chu chưa có con dâu nên chưa biết sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu sẽ ra sao nhưng xét theo tính cách thì chị không phải cái dạng ngoa ngoắt hà hiếp dâu con nhưng cũng đừng mong chị khom lưng cúi mình, nịnh nọt đứa nào.
Vợ chưa cưới của Chu Hạ tên là Mã Miểu Miểu, trước đây đã về quê ra mắt một lần, thái độ cô gái đó tệ đến mức khiến chị cả Chu nghĩ rằng sẽ không kéo dài được lâu. Vậy mà chẳng ngờ chú thím hai không những chấp nhận mà còn chuẩn bị rước dâu trong năm nay mới tài chứ.
Nhớ tới dáng vẻ tự đắc của chị hai Chu, chị cả Chu lắc đầu nói: “Dâu con gì mà đội lên đầu còn hơn cả tổ tông.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Miễn sao chị ta thấy vui là được rồi.”
Chị cả Chu ăn ngay nói thật: “Chả hiểu sao phải tự làm khổ mình như thế? Không lẽ ham con dâu người thành phố tới vậy cơ à? Nhìn cái dạng đó liệu có đáng tin không?”
Thuộc tuýp phụ nữ sinh trưởng và lớn lên ở vùng nông thôn, ngay từ khi còn bé chị cả Chu đã thấm nhuần tư tưởng trẻ cậy cha, già cậy con. Ấy vậy mà vô phúc vớ phải đứa con dâu như thế thì lúc tuổi già sức yếu biết trông cậy vào ai?
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Vẫn còn một thằng nữa cơ mà.”
Chị cả Chu nói ngay: “Ôi cái thằng đó thì lại càng không nên cơm cháo gì, nó thua xa Hạ Hạ, tính tình giống mẹ y đúc.”
Nói rồi, chị cả Chu xoay sang đề tài khác: “Mà thôi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện của chú thím đi. Ở bên đó một thời gian đã quen chưa? Có khó khăn gì không?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Chị yên tâm, chúng em tới tuổi này rồi sao có thể bạc đãi bản thân được chứ. À, hôm nào Hạ Hạ kết hôn, chị bỏ 20 đồng vào bao lì xì tặng nó giúp em nhá.”
“Được.” Chị cả Chu gật đầu đồng ý ngay.
Trùng hợp thay, chị cũng đang tính mừng 20 đồng. Dù gì cũng là con cháu trong nhà, lại là chuyện vui cả đời thằng bé, các chú với bác tất nhiên phải cho tí chút gọi là thể hiện tâm ý, còn vợ nó tốt hay xấu là chuyện riêng của nó, không liên quan tới nhà ai cho nên mấy chị em chỉ ngầm nói chuyện với nhau vậy thôi chứ không tiện can thiệp quá sâu.
Sao khi treo điện thoại, Lâm Thanh Hoà đi về nhà báo tin cho chồng.
Nghe xong, Chu Thanh Bách gật gù: “19 tuổi là lấy vợ được rồi.”
Ở nông thôn có những đứa 18, thậm chí 17 tuổi đã kết hôn rồi ấy chứ.
Lâm Thanh Hoà trừng mắt hậm hực: “Cũng may mấy đứa nhà mình không có suy nghĩ đó.”
Bằng không có chui đầu xuống đất cũng không hết xấu hổ. Ai đời mẹ chồng con dâu cùng mang bầu…ôi…chỉ nghĩ tới thôi đã muốn tìm cái quần đội lên cho đỡ nhục rồi!
Chu Thanh Bách đang mổ gà, nghe vợ nói vậy là hiểu ý ngay, anh lắc đầu bật cười rồi hỏi: “Tối nay vợ muốn ăn gì? Thịt gà xào hay canh gà hầm?”
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ một lúc rồi đưa ra đáp án: “Cả hai đi!”
Chu Thanh Bách gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi nhanh tay xử lý nguyên liệu, sau đó chạy ra vườn hái vài trái ớt xanh vào xào với phần thịt nạc còn cổ cánh thì cho vào nồi hầm liu riu.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Thanh Hoà ngồi nghỉ cho xuôi cơm tiện thể với tay mở TV cho vui nhà vui cửa.
Một lát sau, bà Khương sang chơi. Đập vào mắt bà là hình ảnh Lâm Thanh Hoà thảnh thơi nhà nhã ngồi uống trà xem phim, còn Chu Thanh Bách thì tất bật rửa bát cọ nồi.
Bà Khương cười cười rồi đi vào phòng khách nói với Lâm Thanh Hoà: “Sống gần hết cuộc đời mà thím chưa thấy người đàn ông nào toàn diện như tiểu Chu đâu. Cháu là có phúc nhất đấy nhé.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Trời ơi, thím nói nghe đao to búa lớn quá, chút việc nhà cỏn con thôi ấy mà.”
Bà Khương chép miệng: “Ôi, chút việc cỏn con mà không phải ai cũng chịu làm đâu. Nói chi xa, ông già nhà thím kia kìa, nhìn thấy lọ nước tương đổ còn chẳng thèm nhấc lên ấy chứ, càng đừng nói tới rửa bát quét nhà.”
Lâm Thanh Hoà rót trà mời thím rồi nói: “Cháu đã làm nửa đời người rồi, giờ tới thời điểm hưởng phúc.”
Bà Khương bật cười ha hả.
Không lâu sau, ông Khương đủng đỉnh đi sang. Chả là nhà ông bà không có TV thế nên tối tối cơm nước xong là lại sang bên này xem ké. Ngoài ra còn một lý do nữa chính là cả ông lẫn bà đều thích tán gẫu cùng vợ chồng Lâm Thanh Hoà.
Lát sau, Chu Thanh Bách xong việc vào tới. Lâm Thanh Hoà chủ động đứng dậy nhường chỗ cho chồng tiếp chuyện chú thím, còn mình ngồi gọn vào một góc đọc sách.
Bà Khương với Chu Thanh Bách đang nói về chủ đề phim ảnh nên bàn luận cao hứng cực kỳ, ông Khương không hứng thú với đề tài này lắm nên đưa mắt nhìn thoáng qua xem Lâm Thanh Hoà đọc sách gì. Không nhìn thì thôi chứ nhìn rồi mới biết quyển sách cô đang cầm trên tay được viết hoàn toàn bằng tiếng nước ngoài, ông Khương sửng sốt hỏi: “Vợ tiểu Chu à, cháu đang đọc sách tiếng Anh hả?”
Lâm Thanh Hoà ngẩng lên rồi gật đầu xác nhận: “Vâng.”
Bà Khương kinh ngạc thốt lên: “Sách tiếng Anh? Cháu đọc hiểu không?”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên đáp: “Cháu là giáo viên tiếng Anh.”
Lúc này cả ông lẫn bà đều há hốc miệng: “Cháu là giáo viên?”
Lâm Thanh Hoà cười giải thích: “Cháu sang bên này dưỡng thai.”
Cô không ngại vấn đề này vì trước sau gì cũng biết thôi. Hiện tại tháng còn nhỏ nên chưa lộ chứ vài tháng nữa không nói thì mọi người cũng biết à. Bây giờ nhờ có áo che nên không hiện rõ chứ lúc tắm gội cô đã nhìn thấy cái bụng nhô cao hơn bình thường khá nhiều rồi.
Ông bà Khương đi hết từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, nhất thời không thốt nên lời, sau đó họ đánh mắt nhìn về phía bụng cô, tuy không rõ ràng cho lắm nhưng thần sắc hồng nhuận, mũm mĩm rất đặc trưng của các mẹ bầu.
Ông Khương khó hiểu hỏi lại: “Thế tại sao lại phải đặc biệt sang bên này dưỡng thai?”
Bà Khương trừng mắt mắng: “Cái này mà cũng phải hỏi à?”
À, ra vậy, ông Khương dường như bừng tỉnh sau đó trên gương mặt lập tức lộ vẻ không tán đồng: “Là muốn kiếm đứa con trai phải không? Cái tư tưởng trọng nam khinh nữ này là không được, phải chấn chỉnh ngay!”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Chú nói ngược rồi ạ, nhà khác có thể là trọng nam khinh nữ nhưng nhà cháu đích thị là trọng nữ khinh nam.”
Qua lại quan hệ một thời gian, tuy chưa dài nhưng đủ để hiểu tính cách và nhân phẩm của hai ông bà Khương đây cho nên Lâm Thanh Hoà sẵn sàng chia sẻ thẳng thắn. Hơn nữa, sau này về Bắc Kinh cô còn tính mời chú thím sang đó chơi nữa mà, thế nên không cần thiết phải giấu giếm.
Dừng một chút, cô bổ sung thêm: “Ở Bắc Kinh, chúng cháu có ba thằng con trai, thằng cả đã tốt nghiệp đại học ra trường được mấy năm rồi.”
Ông Khương hết sức bất ngờ: “Ba đứa? Tất cả đều là nam?”
Lâm Thanh Hoà xác nhận: “Vâng, đúng vậy. Thế nên anh nhà cháu mới mong mỏi có một cô công chúa để ẵm bồng, cưng chiều. Thấy chồng mong quá, cháu đành phải liều một lần, đến công việc cũng từ chức luôn rồi.”
Ông Khương ồ à gật gù tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề.
Bà Khương thì cười nói: “Tốt tốt, dù sao tới tuổi này rồi mà vẫn hoài thai được thì chính là duyên phận. Mà đã là cái duyên cái phận thì không thể đuổi đi được, nên vui vẻ đón nhận.”
Có một điều bà chưa nói chính là con dâu nhà bà cũng vượt kế hoạch, cố đẻ thêm một cô con gái. Phía trước đã có thằng con trai rồi nhưng vợ chồng chúng nó thích đông con đông cái cho nên tận lực tranh thủ. Tính ra thời điểm sinh hạ vừa đúng lúc nhà nước ban hành quy định kế hoạch hoá gia đình, đáng lý bị khép tội nhưng nhờ có quan hệ chạy chọt được cho nên mới thuận lợi nhập hộ khẩu, may mắn không xảy ra ảnh hưởng gì quá lớn.
Khỏi phải nói, Chu Thanh Bách cực kỳ tán đồng với suy nghĩ của bà Khương, anh cười hớn hở: “Thím nói chí phải.”
Bà Khương cười ha hả: “À, thế Thanh Hoà là giáo viên sơ trung hay cao trung?”
Nghe sơ là Lâm Thanh Hoà bắt được hàm ý trong câu nói, cô không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: “Cháu trai hay cháu gái nhà thím muốn học thêm môn tiếng Anh hả?”
“Đúng đúng, thằng cháu trai thím năm nay vào cao nhất, các môn khác thì còn được chứ tiếng Anh hơi tệ một chút, mà mãi vẫn chưa tìm thấy giáo viên nào thích hợp để nhờ dạy kèm cho cháu nó.” Nói tới đây, bà Khương bỗng có điểm ngượng ngùng: “Nhưng giờ cháu đang bụng mang dạ chửa thế này, liệu…”
Lâm Thanh Hòa nói ngay: “Không ảnh hưởng gì đâu thím, nếu rảnh thím cứ bảo cu cậu qua đây, cháu sẽ kèm thêm cho nó mỗi ngày một giờ đồng hồ không tính phí.”
Bà Khương vội xua tay: “Sao có thể học miễn phí được, như vậy ngại chết. Nếu cháu đã đồng ý dạy cho thằng bé thì tất nhiên chúng ta phải trả học phí.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Nếu được thì thím cho cháu xin nhiều nhiều cà chua là cháu vui rồi, cháu thích ăn cà chua nhất. Còn tiền học thì thôi, kèm một cậu học trò cao nhất thôi mà, nào có tốn công sức gì.”
Bà Khương không nén nổi tò mò: “Vậy trước đây cháu là giáo viên…?”
Lâm Thanh Hoà thẳng thắn đáp: “Cháu là giảng viên đại học.”
Thông tin này quá chấn động, cả ông Khương lẫn bà Khương suýt chút bị hù nhảy dựng. Thật sự ngàn vạn lần không ngờ người hàng xóm mới tới này lại là giảng viên ngoại ngữ! Hèn gì mấy quyển sách xung quanh cô ấy đều là sách tiếng Anh cả. Mà cũng đúng thôi, phải trình độ đấy thì mới đọc hiểu được chứ người bình thường sao có thể.