Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 568: Lừa phỉnh
Ông bà Khương ngồi chơi tới hơn 8 giờ mới về nhà chuẩn bị đi ngủ.
Tiễn khách ra về, Chu Thanh Bách khoá cửa rồi xoay người nói với vợ: “Sao lại nhận lời dạy kèm, em không sợ mệt à?”
Lâm Thanh Hoà cười trừng mắt: “Anh tưởng em mong manh như gốm sứ chắc?”
Trời ơi, phụ đạo cho một đứa học sinh cao nhất thôi mà có gì to tát đâu. Chúng nó mới đang học những kiến thức cơ bản nhất cho nên chỉ cần dạy vài câu đơn giản là được chứ có phải soạn giáo án rồi lên lớp giảng bài đâu mà lo mệt với chẳng mỏi.
Hơn nữa cô áp dụng phương pháp giáo dục của tương lai cho nên rất nhẹ nhàng mà lại đảm bảo hiệu quả.
Nghe vợ khẳng định không mệt, Chu Thanh Bách mới yên tâm phần nào.
Sáng sớm hôm sau, bầu trời không trong xanh như mọi ngày mà âm u xám xịt, nghe chừng sắp nổi gió muốn mưa đây.
Bà Khương ái ngại nói: “Thím đang định hôm nay đi báo tin cho thằng cháu thì trời lại mưa thế này có chán không cơ chứ.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không sao đâu thím, còn cả kỳ nghỉ hè trước mắt mà, lo gì.”
Nghỉ hè thời tiết nắng nóng như đổ lửa, cô không muốn ra ngoài phơi đen đâu, cứ ở nhà nằm khểnh cho mát mẻ thôi.
Bà Khương cười cười rồi hỏi: “À, tiểu Chu đi đâu thế?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Anh ấy đi chợ mua thức ăn thím ạ.”
Đúng lúc này, có một bà thím bước ra từ cổng nhà họ Quách. Nhìn thấy Lâm Thanh Hoà và bà Khương đang nói nói cười cười vô cùng thân thiết, bà ta lườm xéo một cái rồi hằn học xoay người bước đi.
Trên thực tế đây không phải lần đầu tiên Lâm Thanh Hoà bị người đàn bà này lườm nguýt. Mấy lần cô và Thanh Bách đi ngang qua cổng nhà đó là y như rằng gặp phải thái độ hằn học, tuy nhiên người ta chưa làm gì hay nói gì đụng chạm cho nên vợ chồng cô không thèm phản ứng lại.
Nhưng cứ lặp đi lặp lại hoài cũng kỳ, Lâm Thanh Hoà mời bà Khương vào trong nhà ngồi rồi tò mò hỏi: “Thím à, cái nhà cách vách kia họ gì thế?”
Bà Khương thản nhiên đáp: “Họ Quách.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày khó hiểu: “Không biết hai vợ chồng cháu có làm gì đắc tội nhà họ không mà hễ đi ngang qua cổng là y như rằng mấy người đó tức tối hằm hè làm như chúng cháu thiếu nợ không bằng.”
Bà Khương bĩu môi khinh bỉ: “Tất nhiên các cháu không nợ gì nhà họ hết mà vấn đề là nhà đó cũng dòm ngó căn nhà này nhưng bị vuột mất.”
Lâm Thanh Hoà lại càng khó hiểu hơn: “Ủa, là hàng xóm láng giềng ngay sát bên cạnh mà không biết tin hay thế nào mà lại để Thanh Bách nhà cháu mua được trước?”
Bà Khương nhếch môi cười đểu: “Thì cũng tại cái lão Quách đó tính già hoá non chứ sao nữa. Thằng nhóc nhà họ Biên muốn đón cha mẹ anh em đi tuỳ quân, sau này sẽ sinh sống hẳn ở bên đó không về đây nữa cho nên rao bán nhà. Tính theo giá thị trường nếu không có trên vạn thì đừng hòng tơ tưởng, nhưng vì gấp gáp quá cho nên mới hạ giá xuống còn hơn 9000 thôi, nhưng cháu đoán xem chuyện tiếp theo thế nào?”
Lâm Thanh Hoà tò mò hóng hớt: “Thế nào hả thím?”
Bà Khương tủm tỉm cười rồi đủng đỉnh kể: “Lão Quách âm mưu cháy nhà đi hôi của, định ngồi rình mấy hôm đợi không có khách tới hỏi mới ra mặt ép giá xuống 8000. Trời đất, cả căn nhà lớn thế này mà mặc cả có 8000, dĩ nhiên thằng con nhà Biên gia không đồng ý rồi.”
À, thì ra là như vậy, giờ Lâm Thanh Hoà đã hiểu được vấn đề, vì ông xã cô đồng ý với cái giá hơn 9000 đồng cho nên vô tình phá hỏng bàn tính của Quách gia, vì thế nhà đó mới ghi hận trong lòng.
Cô cũng rất khinh bỉ cái hạng người như vậy: “Là hàng xóm láng giềng sống cạnh nhau bao năm đã không giúp được thì thôi ai lại giậu đổ bìm leo như thế. Có 8000 đồng mà đòi mua căn đại viện tốt thế này, haha, nhà đó tính toán cũng giỏi thật đấy!”
Bà Khương liền hỏi: “À mà giá nhà trên Bắc Kinh chỗ các cháu có đắt không?”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Còn tuỳ vào vị trí nữa thím ạ, nhưng nếu tương tự như căn này thì cũng phải trên mười ngàn, thậm chí mười hai, mười ba ngàn ấy chứ.”
Nói đâu xa, căn nhà mà vợ chồng Chu Hiểu Mai mới vay tiền mua kia kìa, Lâm Thanh Hoà đã có dịp ghé qua xem rồi, cả diện tích lẫn tình trạng đều kém hơn rất nhiều, ấy vậy mà cũng mất cả đống tiền chứ không ít đâu.
Bà Khương nhìn quanh một chút rồi gật gù công nhận: “Quả thực hơn 9000 không đắt tí nào. Lúc ấy chúng ta cũng đang suy nghĩ xem liệu có nên mua sẵn để dành cho thằng cháu đích tôn mai này cưới vợ hay không.”
Tiếc là chưa quyết định xong thì Chu Thanh Bách đã mua mất rồi, thế nhưng ông bà Khương cũng không có ý kiến gì, lỡ chỗ này thì mua chỗ khác, có sao đâu!
Lâm Thanh Hoà ướm lời: “Ở Bắc Kinh bắt đầu cho tháo dỡ những khu cư xá xuống cấp cũ nát để xây dựng chung cư. Chắc sắp tới bên này cũng triển khai thôi. Cháu thấy nhà chung cư đẹp mà tiện ích hơn nhiều, có khi thím mua chung cư chúng nó lại thích hơn ấy chứ.”
Bà Khương xua tay: “Nhà cao tầng làm sao bằng được nhà dưới mặt đất. Dù sao thì đất đai cũng có linh khí, người thì phải ở nơi có linh khí mới tốt chứ“
Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả: “Cha chồng cháu cũng nói y chang, không ngờ câu nói này lại lưu hành xa tới vậy, haha!”
Bà Khương cười cười: “Những người cùng thế hệ tự nhiên sẽ có cùng suy nghĩ.”
Qua buổi nói chuyện này, Lâm Thanh Hoà đã đại khái hiểu ra nguyên nhân vì sao Quách gia bên kia lại có thái độ chống đối nhà mình. Đợi Chu Thanh Bách quay về, cô liền kể lại cho anh nghe một lượt.
Chu Thanh Bách phất tay: “Mặc kệ nhà họ đi.”
Anh bỏ hơn 9000 ra mà còn thấy hời đây này, Quách gia nghĩ 8000 của họ to chắc? Nhiều khi Biên gia thà giữ lại nhà cũng không muốn bán rẻ cho nhà ông ta ấy chứ.
Lâm Thanh Hoà cũng chẳng thèm quan tâm vì cô đang mải thơ thẩn ngắm mưa.
Đúng là phương Nam có khác, mỗi lần mưa là dầm dề hai ngày trời mới dứt. Mà đây mới là đầu hạ thôi đấy, vào giữa mùa còn mưa ác liệt hơn cơ.
Mà kệ, mưa gió cũng chẳng phải lo vì nhà cô tích nhiều đồ ăn lắm, không chết đói được.
Trời mưa, thời tiết ẩm ướt cho nên Lâm Thanh Hoà càng cảm thấy mệt mỏi, uể oải, mới giở được vài trang sách đã cảm thấy buồn ngủ rồi. Thấy vợ có chiều hướng gà gật, Chu Thanh Bách liền đứng dậy dìu vợ vào phòng, xoa lưng cho cô ngủ say rồi anh mới nhẹ nhàng đứng dậy vào bếp hầm giò heo.
Đợi anh làm xong xuôi hết thảy cũng vừa lúc Lâm Thanh Hoà tỉnh giấc.
Mở mắt không thấy chồng đâu, Lâm Thanh Hoà không rời giường ngay mà nhõng nhẽo cất tiếng gọi.
Nghe thấy thanh âm của vợ, Chu Thanh Bách lập tức buông hết mọi việc trong tay xuống, lật đật chạy vào.
Lâm Thanh Hoà vùi mình vào trong chăn cười ngọt ngào: “Sao em cứ có cảm giác như năm tháng trôi tuột tới cái lúc bọn nhỏ trưởng thành bay đi muôn phương, trong nhà chỉ còn lại hai vợ chồng già sống với nhau.”
Chu Thanh Bách bật cười: “Chúng ta có con gái làm áo bông tri kỷ mà, không lo quạnh quẽ.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Anh cứ chiều nó đi rồi mốt nó hư xem anh làm sao.”
Nuôi dạy con gái khó hơn con trai rất nhiều. Con trai có thể thoải mái thả ra ngoài cho chúng tự va vấp, tự trải sự đời, càng như vậy sẽ càng mạnh mẽ, rắn rỏi. Nhưng con gái thì khác, không thể nuôi thả cũng không thể cưng chiều quá, đại loại là phải quan tâm chú ý rất nhiều mặt.
Chu Thanh Bách không hề nghĩ như vậy: “Con gái anh làm sao hư được.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu bó tay. Rõ ràng là một người đàn ông thấu tình đạt lý, nhưng hễ động tới con gái yêu một cái là trí thông minh tụt xuống bằng 0.
Chu Thanh Bách nâng vợ dậy dỗ dành: “Ra uống chén canh đi.”
Đợi vợ tỉnh ngủ, anh liền đi xuống bếp bưng lên một chén canh móng heo hầm đậu phộng bốc khói nghi ngút, toả ra mùi thơm béo ngậy khiến bất cứ ai ngửi thấy cũng phải nuốt nước miếng. Và Lâm Thanh Hoà cũng không ngoại lệ, cô uống một hơi hết sạch. Kể ra cũng lạ thật, hồi chửa ba tháng đầu chẳng thể nuốt nổi một ngụm thức ăn có dầu mỡ thế mà bây giờ lại cảm thấy ngon miệng mới ghê. Thôi kệ cứ ngon là xơi thôi, nghĩ chi cho đau đầu…
Mà bát canh mới chỉ là món khai vị, vào bữa chính, Lâm Thanh Hoà tiếp tục ăn thêm hai chén cơm trắng cùng một quả trứng chiên vàng ruộm, kèm theo rất nhiều rau xanh và nửa dĩa đậu đũa xào. Chưa dừng lại ở đó, dưới sự nịnh nọt và dụ dỗ của anh chồng đáng mến, cô đã gặm sạch sẽ một cái móng heo to đùng!
Cả núi thức ăn trôi tuột xuống bụng một cách dễ dàng, mà lúc này mới bầu năm tháng thôi đấy, Lâm Thanh Hoà nhăn nhó lên án: “Anh đừng bắt em ăn nhiều như thế nữa. Em có tuổi rồi, khó giảm cân lắm.”
Chu Thanh Bách vỗ về: “Không sao đâu, anh đã tới bệnh viện nhờ tư vấn rồi, sau này sinh con ra cho con bú là em sẽ sụt cân ngay.”
Tất nhiên còn lâu Lâm Thanh Hoà mới tin: “Thế sao Hiểu Mai không gầy đi?”
Chu Thanh Bách hỏi vặn lại: “Thế em có thấy tình cảm hai vợ chồng nó rất khăng khít không?”
Lâm Thanh Hoà bĩu môi phụng phịu: “Thôi đi, anh đừng có lừa phỉnh em. Hiểu Mai lúc nào cũng rầu rĩ vì béo quá khó mua quần áo kia kìa. Em không muốn giống như vậy đâu!”